Trứng rung trong cúc huyệt cô vẫn rung lên, điển khiển từ xa lại nằm trong tay Lục Dao. Thỉnh thoảng anh điều chỉnh điều khiển từ xa kích thích Thiên Phán theo chuyển động của mình, mà cơ thể Thiên Phán tựa đã hỏng, không ngừng chảy ra mật nước, từng giọt từng giọt rơi xuống từ nơi giao thoa giữa hai người, hoặc bắn tung toé lên đùi Lục Dao.
Khi Lục Dao đặt Thiên Phán lên giường, vươn đầu lưỡi nóng bỏng đòi hỏi từ nơi cô, Thiên Phán ngoại trừ mặt ngoài hùa theo đã không còn nghĩ được gì nữa. Thân dưới cô đã hoàn toàn bị Lục Dao chiếm lĩnh. Anh muốn cô cao trào, cô sẽ cao trào; cô muốn anh đạt cực khoái, cô cũng sẽ không lý trí nổi nữa, đến cả thân trên cô cũng không ngừng khao khát được cùng anh hoà làm một thể.
Hai cái lưỡi tham lam quấn quít, không ngừng toả ra hơi thở dâm loạn. Lục Dao yêu cực kỳ bộ dạng dâm đãng của Thiên Phán. Sau khi kết thúc nụ hôn nóng bỏng, anh thở gấp, khẽ hỏi: "Phán Phán muốn bị anh làm hư triệt để không?"
"Oa... A... Vốn... Vốn đã hư rồi mà..."
"Nhưng anh còn chưa bắn, Phán Phán... Nếu em hư thật, cứ mở động nhỏ của em ra cầu xin anh bắn vào đi..."
Nói xong, Lục Dao "phụt" một cái rút ra trứng rung trong cúc huyệt cô, lại còn cực kỳ cố ý mạnh mẽ rút ra côn th*t lấp lánh dâm thuỷ, làm cho mị thịt trong hoa huy*t suýt nữa đã theo động tác của côn th*t ra khỏi cơ thể cô.
Lúc này cả hai động của Thiên Phán đều hơi hơi giương miệng nhỏ không thể khép lại, không ngừng co rút. Thiên Phán thất thần nhìn Lục Dao, chút lý trí ít ỏi còn lại cố gắng chống lại sự đòi hỏi của anh, nhưng đôi tay bé nhỏ lại chầm rãi mò đến trước hai chân, chạm đến mặt trên cánh hoa vương màu trắng đục.
Bây giờ cô vô cùng khát vọng Lục Dao gieo hạt giống vào người cô, bởi việc này không những thoả mãn cơ thể mà còn thoả mãn tinh thần cô. Cô quen được Lục Dao bắn vào trong đã lâu, trong tiềm thức hình thành nên suy nghĩ phải được anh rót tràn đầy xong, cuộc hoan ái mới xem như kết thúc trọn vẹn. Cũng bởi thế nên cô rất khó từ chối yêu cầu của anh. Nhưng chuyện tự giao phó thân dưới của mình cho anh, cầu xin anh bắn vào này thật sự xấu hổ quá!
Lúc Thiên Phán phát hiện tay mình vậy mà lại làm ra loại hành động như thế, rốt cuộc cũng hơi tỉnh táo lại, đỏ mặt khép lại hai chân, cắn chặt môi dưới, bất lực nhìn Lục Dao.
Lục Dao vươn tay ra, cầm phần thân dưới thô to của mình bắt đầu khảy(*) lên rồi xuống, làm bộ bất đắc dĩ than: "Nếu Phán Phán không muốn nói, anh cũng đành phải tự xử thôi. Anh ấy... Đôi lúc cũng muốn thông cảm cho nỗi khổ của Phán Phán."
*Khảy (phương ngữ của gảy): hất đi hoặc hất lên bằng đầu ngón tay hay bằng đầu của một vật hình que. (Theo tratu.soha.vn)
Vô sỉ tới nhường này làm Thiên Phán vừa cáu vừa thẹn, nhưng nhìn vẻ mặt lưu manh của Lục Dao, cô lại cảm thấy mình sắp hỏng mất. Dục vọng của cơ thể đã bị Lục Dao khai phá từ lâu, mặc dù đã kinh qua vô số đợt cao trào, cơ thể sa đoạ này vẫn khao khát được anh phóng sinh vào trong như cũ, làm minh chứng cho việc cô quả thật vẫn có sức hấp dẫn với anh.
Mắt thấy tay Lục Dao dần chuyển động nhanh hơn, cự vật thô to đầy gân nổi lên, không lâu nữa sẽ phun trào, Thiên Phán rốt cuộc đầu hàng khát vọng trong thâm tâm, run rẩy mở rộng hai chân, tự tay mở ra cánh hoa, thở dốc đầy kích tình. hoa huy*t dính đầy ái dịch đục màu lộ ra trần trụi, mặt cô đỏ bừng, khẽ rên rỉ: "Xin anh... Bắn vào đi mà..."
"Phán Phán hư hỏng quá nha, nếu đã thế, vậy anh cho em hết."
Lục Dao cười xấu xa, hạ thân đâm vào cửa tử cung của Thiên Phán, lập tức khiến cô rên rỉ thành tiếng. Lục Dao hơi hơi rời khỏi, lần thứ hai lại dùng sức dập sâu vào, lực đẩy mạnh mẽ khiến cơ thể cô tựa một đứa trẻ, phập phồng lên xuống hoàn toàn phụ thuộc vào bước tiến bước lùi của Lục Dao.
"Á... Ha a... A..."
"Thoải mái lắm phải không em... Phán Phán, trước khi em mang trong mình đứa con của chúng ta, anh sẽ vẫn luôn yêu thương em thế này nhé."
"Ha... Dao... Đừng... A a..."
“Đừng? Đừng như thế nào… Tử cung Phán Phán vẫn luôn hút anh, mong được tinh dịch rót đầy mà.”
"... Oa... Dao... Làm ơn mà... Xin anh... Em... Em không thể... Em... Á... A a a a a a..."
Đôi mắt Thiên Phán không còn tiêu cự, bất lực rên rỉ, bàn tay nhỏ bé không ngừng chới với, tựa người chết đuối cố gắng bắt lấy khúc gỗ trôi. Lục Dao đè hai tay cô xuống hai bên người, tận hưởng cơ thể đã vỡ vụn của Thiên Phán, như một con thú hoang khát tình. Thiên Phán khóc nức nở cầu xinh anh dừng lại, nhưng điều đó chỉ khiến anh càng hưng phấn hơn nữa.
Đến tận lúc Lục Dao cuối cùng cũng thoả mãn phóng sinh, Thiên Phan rốt cuộc bị cơn sóng khoái cảm mãnh liệt cuốn lấy, kéo cả người run rẩy rơi vào vực sâu tăm tối đen ngòm, nhưng cũng ngọt ngào đến lạ.
※※※
Cả ngày hôm sau, hai người đều không ra khỏi phòng, bởi Lục Dao hoàn toàn không muốn buông tha Thiên Phán, từng tấc từng tấc trong phòng đều là nơi để anh tuỳ tiện nhấm nháp cô.
Anh ngồi trong bồn tắm massage cho hai người, một mặt ngắm buổi sớm New York, một bên lộng hành trên cơ thể Thiên Phán. Trong phòng khách, trên chiếc đàn dương cầm thuần một màu trắng tinh, anh chiếm lấy cô từ phía sau, để những tiếng đàn vang lên hỗn loạn hoà cùng tiếng kêu tuyệt vời bật ra từ đôi môi cô. Thậm chí ngay cả khi đang dùng cơm, lúc anh mớm cho cô một ngụm rượu vang cũng không quên bật công tắc trứng rung trong cơ thể cô, cưỡng ép cô cảm thụ cơn rung động say đắm lòng người.
Anh cố ý cày cấy trên cơ thể Thiên Phán, lúc nào cũng đặt cô vào trạng thái động tình, khiến toàn thân cô tê mỏi, đến mức cả sức đi lại trong phòng cũng không có. Lúc hai chân Thiên Phán đã mềm nhũn ngã xuống mặt thảm trắng như tuyết, Lục Dao nắm lấy cổ chân cô, bắt đầu từ dưới hôn lên khắp cơ thể, kích thích từng tấc từng tấc da thịt nhạy cảm trên người cô.
Thiên Phán cảm thấy chính mình cứ như đã trở thành thú bông, để mặc cho Lục Dao sắp đặt tất thảy, nhưng cô lại hoàn toàn không có sức chống cự. Lục Dao có đủ các loại thủ đoạn dụ dỗ cô, thậm chí sẽ không ngừng hôn cô, nhẹ giọng dỗ dành, giải thích rằng: Anh tham lam thế này, tất cả đều là vì cô là một nửa duy nhất của anh.
T
rước những lời âu yếm của anh, cô chỉ có thể trầm luân. Đến tận khi cả người Thiên Phán phủ kín dấu hôn, mệt đến mức không thể hùa theo anh được nữa, Lục Dao mới cảm thấy mỹ mãn mà ôm cô chìm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau, lúc Thiên Phán tỉnh dậy lần nữa, đầu óc có chút rối bời, hoàn toàn không phân được rõ ràng đêm này là đêm nào.
C
ô chỉ cảm thấy mình như rơi vào một giấc mộng dâm loạn mà đẹp đẽ. Trong giấc mộng ấy, Lục Dao không ngừng chiếm lấy cô, còn thì thầm những lời âu yếm anh chưa từng nói qua nữa. Cơ mà, đau nhức toàn thân cùng hơi thở quen thuộc bên người rất nhanh đã nhắc cô nhớ lại, những điều ấy không phải ảo ảnh trong mơ, mà là chuyện thật việc thật đã xảy ra.
Cánh tay rắn chắc của Lục Dao duỗi sang, một tay ôm cô vào ngực, giọng điệu ngái ngủ lười biếng nói: "Công chúa ngủ trong rừng cuối cùng cũng tỉnh rồi."
Khi nói những lời này, tay anh còn không an phận chạy giỡn trên người cô. Đương lúc anh mò mẫm tìm kiếm ở đùi trong của cô, Thiên Phán rốt cuộc nhịn không được bắt lấy tay anh, đỏ mặt thỏ thẻ: "Hôm nay đừng... Em hơi đau."
Tuy được Lục Dao chiếm hữu cực kỳ thoải mái, cơ thể cô cũng luôn tiết ra mật hoa bôi trơn, nhưng cự vật không ngừng thọc vào rút ra vẫn làm hạ thân tinh tế của cô trầy da một chút, thật sự sẽ chịu không nổi kích thích thêm lần nữa. Lục Dao ngây ra một lúc, nghĩ đến bản thân mấy ngày nay quả thật phóng túng quá đà, lập tức dừng tay lại, ôn hoà đáp: "Lần sau đau cứ nói anh."
"
Ừm."
Thiên Phán thẹn thùng gật gật đầu, Lục Dao tiếp tục nói: "Nhưng đau và không làm được là hai chuyện khác nhau. Phán Phán phải nhớ kỹ, thẹn thùng muốn từ chối anh sẽ chỉ khiến anh càng muốn yêu thương Phán Phán mạnh mẽ hơn thôi."
Thiên Phán gật gật đầu, lại cảm thấy có chút không ổn, lắc lắc đầu, chọc Lục Dao cười thành tiếng: "Sao ở bên nhau nhiều năm vậy mà vẫn còn vì chuyện này mà ngại ngùng thế.". Ngôn Tình Hay
"
Cảm thấy quá sa đoạ..." Thiên Phán nhỏ giọng nói: "Lúc em bị ôm, dường như đến linh hồn cũng đều nguyện ý cho đi vậy."
Lục Dao bỗng nhiên xoay người, đè trên người cô, nhìn cô chăm chú: "Giao tất cả cho anh là dược rồi, có gì đâu mà sợ."