Lục Dao đưa tay bọc lấy bàn tay nhỏ lành lạnh hơi run run của Thiên Phán, cùng cô mở ra hộp vải nhung, nhìn viên kim cương rực rỡ lóa mắt kia, đáp: "Người khác đều cho rằng anh là người trẻ ngạo mạn, thuận buồm xuôi gió, lại rất ít ai nói đến những năm tháng ngày ấy, anh đối mặt với bao nhiêu suy sụp và khốn đốn. Anh mất đi cha mẹ từ nhỏ, lớn lên lại mất người duy nhất yêu thương anh, chăm sóc anh từ thuở còn thơ là bà ngoại. Mặc dù sống không thiếu thốn, nhưng trong lòng anh lại không có ai để dựa vào. Anh từng sa đọa, cũng từng không chấp nhận nổi mình, nhưng bất kể anh thê thảm đến cỡ nào, cũng chỉ có em chưa bao giờ rời bỏ anh, vẫn luôn ở lại làm bạn với anh."
Lục Dao nói đến đây thì tạm dừng một chút, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú Thiên Phán: "Phán Phán cũng hiểu rõ, ngay từ đầu anh cũng không cho rằng mình thích em, vậy nên anh cũng từng tự hỏi, anh đối với em là cảm kích, hay là thói quen, cũng từng nghĩ tới nếu để tốt cho em, anh có nên chặt đứt mối quan hệ này với em không, anh không thể làm chậm trễ tương lai em được.
Edit by sacxanhlam, posted only on wattpad.
Nhưng sau đó anh lại dần phát hiện, anh không thể rời khỏi em. Chỉ có khi em ở bên cạnh anh, anh mới có dũng khí đối mặt với tất cả, mới cảm thấy tất cả sự nỗ lực mình bỏ ra là có nghĩa."
Nói đến đây, anh trầm mặc nhìn bộ mặt tỏ vẻ không tin nổi của Thiên Phán, nở nụ cười dịu dàng nhìn cô: "Phán Phán, em không cần đuổi theo anh, vì con đường không có bóng dáng em anh đi không được. Anh thật sự rất yêu em, so với tưởng tượng của em còn yêu hơn cả thế. Em đã bồi anh rất nhiều ngày rồi, từ nay về sau anh cũng muốn cùng em nắm tay cùng đi đến đầu bạc răng long."
Nói xong, Lục Dao lấy nhẫn ra, chậm rãi đeo chiếc nhẫn kim cương màu bạc lên ngón áp út của cô. Lúc này Thiên Phán đã khóc không thành tiếng. Nhiều năm qua, sự sợ hãi của cô đã tự ngăn cô phát hiện hoá ra Lục Dao yêu cô đến thế.
Trước kia cô toàn tâm toàn ý yêu Lục Dao, rất nhiều người đều bảo cô ngu ngốc, nhưng hôm nay cô nghĩ, có lẽ Lục Dao còn ngốc hơn. Dựa vào giá trị con người của anh, điều kiện của anh, anh cần gì phải yêu một người con gái ngốc đến mức tâm ý của anh cũng không hiểu, yêu lâu như vậy chứ.
Lúc ra khỏi nhà hàng, Lục Dao nắm chặt tay đeo nhẫn của cô, cùng cô chậm rãi dạo bước trong công viên dưới cầu Brooklyn.
Ánh đèn Manhattan phản chiếu giữa sông, cùng trăng trong nước soi sáng lẫn nhau, tựa như đang cất lên bài tình ca vĩnh cửu không hồi kết. Nhìn ánh trăng lay động cùng sông nước, Thiên Phán cũng khẽ ngân nga.
"Moon river wider than a mile
I'm crossing you in style someday
Oh, dream maker
You heart breaker
Wherever you're going
I'm going your way..."
Nghe Thiên Phán hát bài này, Lục Dao cũng chậm rãi dùng tông giọng trầm, nhìn cô, cùng cô hợp xướng.
"Two drifters off to see the world
There's such a lot of world to see
We're after the same rainbow's end
Waiting 'round the bend
My huckleberry friend
Moon river and me..."
Lục Dao hát xong, có ánh trăng làm chứng, ôm chặt lấy Thiên Phán, cúi đầu thật thấp mà hôn cô. Giữa nụ hôn nóng bỏng, Thiên Phán mơ màng nghĩ, khi xưa cô không hiểu lời bài hát Moon River có nghĩa gì, nhưng sau khi cùng hát với Lục Dao, cô hơi hơi cảm thấy có lẽ bản tình ca này là dành cho hai người họ.
Cũng như lời bài hát miêu tả, cô vẫn luôn cho rằng mình là người theo đuổi anh. Nhưng với anh mà nói, bọn họ là hai người cũng nắm tay nhau đuổi theo cầu vồng, đuổi theo thế giới tươi đẹp rộng lớn không giới hạn này... Anh sẽ đứng cạnh bên chân mỗi cầu vồng đợi cô cho đến tận cùng dòng sông sinh mệnh, và sẽ vẫn luôn như thế, vĩnh viễn không đổi thay.
Truy 【 Hoàn 】
Chú thích (của tác giả): Bài hát ở cuối là《 Nguyệt Hà 》(Moon River) trong phim điện ảnh《 Điểm tâm ở Tiffany's 》(Breakfast at Tiffany's),
Lời bài hát: Johnny Mercer
Soạn nhạc: Henry Mancini
※ Bản dịch "Moon River", phần của Thiên Phán (dịch nghĩa, song ca nam nữ).
Nữ:
Moon river wider than a mile
Sông trăng rộng hơn một dặm
I'm crossing you in style someday
Em rồi sẽ có ngày ngẩng cao đầu mà lướt qua anh
Oh, dream maker You heart breaker
Ôi, người dệt giấc mơ, Người phá nát tâm tơ
Wherever you're going I'm going your way
Dù người có đến đâu, em cũng sẽ theo dấu chân người
Nam (bản gốc không có nhưng tui lỡ paste nên tạm dịch luôn vậy):
Two drifters off to see the world
Hai chiếc thuyền rời bến để phiêu lưu thế giới
There's such a lot of world to see
Thế gian này còn nhiều lắm những điều kỳ thú để nhìn xem
We're after the same rainbow's end
Chúng ta đang cùng hướng đến điểm tận cùng của cùng một chiếc cầu vồng
Waiting 'round the bend
Cùng chờ đợi nơi vòng cung ấy nhé
My huckleberry friend
Người bạn huckleberry* của tôi
Moon river and me
Dòng sông trăng và tôi.
【 Hoàn 】
*Huckleberry là một tên được sử dụng ở Bắc Mỹ cho một số cây trong họ Ericaceae (Wikipedia). Huckleberry là trái cây đến từ tiểu bang Idaho. Theo những gì mình đọc được bên một diễn đàn khác thì có vẻ tác giả bài hát này viết Moon River dựa trên dòng sông trăng gần nhà ông, bên bờ sông là những cây huckleberry. Cụm này được biết đến là từ Moon River luôn cơ, cũng có cách dùng khác nhưng nghĩa đi xa lắc xa lơ à, bạn nào hứng thú cứ tra "huckleberry là gì" thì sẽ ra nhé.
Đôi lời cuối sách
Hồi trước 99 viết câu chuyện này, tất nhiên là vì muốn viết truyện tổng tài rồi (cười), nhưng truyện tổng tài đã bị viết đến ngán đến ba chấm, cho nên tôi muốn viết truyện thanh mai trúc mã mới có cảm giác như truyện tổng tài muahahahaha. Vốn chỉ định viết truyện 10 000 chữ ngắn sương sương thôi, ai ngờ〈 Truy 〉càng viết càng dài, trước đó sau đó hình như còn bị kéo vài tháng (ặc), cũng nay cuối cùng cũng viết xong, thật là hoan thiên hỉ địa khắp chốn ăn mừng (hoặc là không).
Truyện tên 〈 truy 〉ngay từ đầu đã chỉ ra, Thiên Phán xưa kia vẫn luôn cho rằng mình cực khổ theo đuổi Lục Dao, thực ra là Lục Dao theo đuổi Thiên Phán. Ngay từ đầu anh đã muốn ở bên cô, nào ngờ Thiên Phán lại chạy mất, tổng tài đại nhân đành phải truy thê tới tận New York (thật là muốn đổi tên truyện thành 《 Cô vợ nhỏ ngọt ngào chạy trốn của tổng tài, tới mà bắt 》(99 bị phi dao)
Tên hai người này hồi trước đặt cũng là có chủ ý, Thiên Phán nghĩa là ngàn chờ mong, còn Lục Dao là lâu ngày sẽ nhìn thấu lòng người! Đây thực sự là một đoạn tình yêu tế thuỷ trường lưu đó.