Nam Hành cao gần một mét chín, Phong Lăng cũng gần một mét bảy, hơn kém nhau chừng hai mươi centimet.
Khi anh cúi đầu nhìn cô từ trên xuống có thể thấy rõ từng sợi lông mi của cô. Bởi vì lúc này cô nhìn anh mà dường như hàng mi đông kết từng giọt sương, không hề có chút ấm áp.
Dù cho xa nhau mười tháng, bề ngoài là thân xác cô Cả nhà họ Phong, nhưng trong xương cốt cô vẫn là Phong Lăng trước kia.
Cô độc, trầm lặng, lạnh lùng.
Lòng anh có hơi xao động, chua xót và đau đớn, không thể nói rõ là cảm giác gì. Nam Hành vứt tàn thuốc cầm trên tay, nhấc chân giẫm tắt ngay lập tức. Anh vừa định duỗi tay nắm lấy cổ tay cô, ai ngờ lại bị Phong Lăng lẳng lặng tránh né, đồng thời lùi về sau một bước giữ khoảng cách một mét.
Nam Hành cúi mắt nhìn cô, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Mười tháng không gặp, em định tránh anh thế này mãi sao?”
Phong Lăng làm như không nghe thấy, ánh mắt lạnh tanh, bỏ ý định đi vào thang máy, xoay người bước về phía lối thoát hiểm.
Nam Hành khựng lại, đột ngột bước nhanh đuổi theo.
***
Tần Tư Đình chạy về bệnh viện, cùng vào phòng cấp cứu với Bác sĩ Wendelll. Nếu như chậm trễ một chút nữa, e rằng Quý Noãn đã tắt thở trong khách sạn rồi.
Mấy tiếng sau, Quý Noãn lại được đưa vào phòng hồi sức cấp cứu. Có vẻ lần này bệnh viện đã rút kinh nghiệm, cho phép người của căn cứ XI đi thẳng vào khu cách ly, khoác lớp áo khử trùng đứng canh giữ ngoài phòng bệnh.
Mặc Cảnh Thâm quan sát ở bên ngoài lớp cửa kính phòng cách ly, nhìn Quý Noãn nằm im không nhúc nhích bên trong. Toàn bộ dụng cụ bị người khác phá hoại đã được đổi sang cái mới, cô nằm im đó, người trắng muốt, gần như bị bao phủ bởi một đống thiết bị và dây ống trị liệu đủ màu sắc bên cạnh giường. Mặc Cảnh Thâm đứng đây nhìn bao lâu, cô không động đậy bấy lâu.
Sau khi Tần Tư Đình tham gia cấp cứu xong thì tắm rửa sách sẽ thay quần áo, nhìn thấy Mặc Cảnh Thâm đứng ngoài phòng bệnh nhìn Quý Noãn, thì bước tới nói: “Cô ấy bị thương quá nặng, vừa kết thúc phẫu thuật chưa được mấy ngày đã bị người ta lôi ra ngoài. Vừa rồi trải qua quá trình khử trùng vết thương lần nữa, tôi thấy dấu hiệu sinh tồn của cô ấy xem như ổn định, nhưng vẫn rất yếu. Dù thế nào thì tối qua là tôi trông chừng cô ấy nhưng lại để mất, mạng của cô ấy tính hết lên đầu tôi.”
Mặt Mặc Cảnh Thâm không hề dao động, chỉ khi nhìn Quý Noãn nằm trên giường thì ánh mắt mới hơi tối lại, càng gần với màu đen thẫm hơn, giọng nói trầm thấp, chậm rãi: “Với tình huống đêm qua, cho dù là tôi ở ngoài trông chừng thì cũng không thể phát hiện được tình hình bên trong. Dù sao đúng là khu vực cách ly quá xa, các bác sĩ y tá đều đeo khẩu trang tiệt trùng, không liên quan đến cậu, đừng ôm trách nhiệm vào người.”
Tần Tư Đình nhìn Quý Noãn bên trong: “Những người kia chỉ muốn lấy được đồ họ muốn từ miệng cậu, cho nên không dám ra tay với cậu, nhưng lại ra tay ác độc với người bên cạnh cậu. Tuy nhiên, họ vẫn không lấy nổi tính mạng của Quý Noãn.”
Mặc Cảnh Thâm nhìn chằm chằm người phụ nữ không nhúc nhích bên trong, điềm tĩnh đáp: “Bất kỳ ai cũng không thể lấy mạng của cô ấy.”
Lời nói này nhẹ nhàng thản nhiên, không mang đậm ý tứ nguy hiểm như lời cảnh cáo sáng nay lúc Mặc Cảnh Thâm một thân một mình xông vào khách sạn nổ súng, nhưng lại lại nặng nề hơn rất nhiều.
“A Đồ Thái vẫn còn nằm trong tay Nam Hành sao?” Mặc Cảnh Thâm lạnh nhạt hỏi. “Tôi hỏi A K, cậu ta bảo tên đó bị nhốt trong căn cứ, có không ít người canh giữ, chờ cậu bớt chút thời gian về giải quyết. Dù gì người bị thương cũng là Quý Noãn, bọn họ biết người này phải để cậu tự tay giải quyết mới có thể xả giận.”
“Ngày nào mà Quý Noãn còn hôn mê thì cho dù có tùng xẻo tên đó cũng chưa chắc đã giải được hận của tôi.” Ánh mắt Mặc Cảnh Thâm lành lạnh: “Nam Hành đâu?”
Tần Tư Đình không đáp, chỉ cười, thở dài nói: “Cậu biết mà, vì chuyện của Quý Noãn mà hiếm khi Phong Lăng mới quay về Los Angeles.”
Mặc dù hỏi một đằng, trả lời một nẻo, nhưng cũng đủ để Mặc Cảnh Thâm biết tình hình bây giờ của Nam Hành.
Mặc Cảnh Thâm không nói nữa, chỉ nhìn Quý Noãn bên trong lớp kính quan sát, nhìn khuôn mặt tái nhợt chưa tới mấy ngày mà đã gầy đi của cô, nhìn hàng mi không có sức để động đậy. Bên tai anh lại vang lên tiếng nói của cô lúc trước khi xảy ra tai nạn.
Cô nói, cô muốn trở về Ngự Viên.
***
Trong phòng giam tối tăm, thỉnh thoảng có người mở miệng mắng chửi ầm ĩ, lúc thì mắng bằng tiếng Campuchia, lúc thì mắng bằng tiếng Anh, lại có lúc phun ra tiếng Trung, mắng tới mắng lui đều là mấy câu đó.
“Bảo Control tới gặp tao! Nó là thằng hèn nhát! Bảo bọn phế vật chúng mày nhốt tao ở đây làm gì? Có bản lĩnh thì một mình tới gặp tao…”
“Control! Tên tiếng Trung là Mặc Cảnh Thâm đúng không? Bảo nó lăn đến đây mau!”
Mắng liên tục mấy ngày nhưng hắn ta lại không hề có một miếng cơm hay một ngụm nước. Bốn năm ngày trôi qua, A Đồ Thái đã không còn sức lực mắng chửi nữa, cơ thể sắp đến cực hạn. Nếu không phải nửa đường hắn ta từng bất tỉnh một lần, người căn cứ XI xối nước lạnh ép hắn ta tỉnh lại rồi cho uống một hớp nước để có thể chịu đựng giày vò tiếp thì đoán chừng bây giờ hắn ta đã chết rồi.
Nhưng ngụm nước kia lại rất tanh hôi, hắn nếm thử mới biết đây chắc chắn là nước được trộn từ phân và nước tiểu của chó nuôi trong chiến đội.
Vết thương trên người A Đồ Thái đã sớm khô cứng, máu và quần áo rách rưới dính hết vào người, mái tóc vàng rối tung nhầy nhụa như sắp bết thành một cục.
Hắn ta tiếp tục mắng chửi, vừa mắng vừa thở dốc yếu ớt: “Control! Đừng cho rằng tao dễ chết như A Cát Bố!”
“Cái chết của mày đương nhiên sẽ không nhanh như A Cát Bố. Không cần tao đích thân đến đây, người nơi này cũng có trăm nghìn phương pháp khiến mày muốn sống không được, muốn chết cũng không xong.”
Bỗng nhiên nghe thấy âm thanh bên ngoài truyền đến, mi tâm A Đồ Thái nhíu chặt, hắn ta ngẩng phắt đầu lên nhìn người cuối cùng cũng xuất hiện.
Vừa nhìn rõ Mặc Cảnh Thâm, mặt hắn ta lập tức trở nên hung ác tàn độc.
Người đàn ông hiếm khi rời bệnh viện trở về căn cứ XI nhìn A Đồ Thái đang vô cùng chật vật, cất giọng trầm thấp khàn khàn nhưng thờ ơ lãnh đạm: “Mày dùng mọi thủ đoạn chỉ vì muốn biết rõ nguồn gốc đường dây vũ khí ngầm từ chỗ tao, chắc chắn là vì số tài sản kếch xù kia. Nhưng anh em mày lại không thể cạy nổi miệng tao, rất không cam lòng, đúng không?”
A Đồ Thái cười khẩy: “Mày không nói nguồn gốc đường dây cho chúng tao biết, mà mày cũng không định nuốt hết số đồ kia. Tài sản trị giá mấy tỉ mà bị chôn vùi trong sự im lặng của mày, chẳng phải đáng tiếc lắm à?”
“Ở các quốc gia chiến loạn, mày kiếm tiền từ quốc nạn, ăn cơm người chết nhiều năm như vậy mà còn không kiếm nổi vài tỉ, vậy mày cũng đừng hi vọng có thể lấy được tiền sau khi tao nói cho mày biết. Đối với đồ bỏ đi như mày, cho dù có đặt đồ ngay trước mặt thì mày cũng không thể nuốt nổi con số kếch xù kia đâu.”