Sau khi trở về, Hứa Bích Hoài bình tâm lại rồi cũng nhanh chóng quên mất chuyện hôm nay.
Ngược lại hai người Hứa Trai Hiệp và Hứa Bích Uyên cũng đã bị trừng phạt, mặc dù trừng phạt đó rất nhẹ những cái mà Hứa Bích Hoài muốn cũng chỉ là một kết quả mà thôi.
Hứa Bích Uyên bị Hứa Mạn Tranh cấm túc ba tháng, không có mệnh lệnh của Hứa Mạn Tranh thì không ai có thể thả cô ta ra ngoài.
Vài ngày sau Hứa Trai Hiệp cũng sẽ xuất phát đi về phía Nam.
Một khoảng thời gian dài nữa, Hứa Bích Hoài cũng sẽ không gặp hai người họ, đương nhiên cũng sẽ bớt buồn phiền.
Hơn nữa, tiên lương được tăng lên gấp đôi, trong công ty cô cũng được thăng chức, chuyện trong nhà cũng thoải mái hơn không ít.
Hôm sau, sau khi Hứa Trai Hiệp xuất phát, Lâm Thanh Diện gọi điện thoại cho Lý Huỳnh Thái.
“Phái người đi theo Hứa Trai Hiệp, đợi sau khi hắn đến phía Nam thì để cho người ở bên kia dạy dỗ hắn một chút” Lâm Thanh Diện ra lệnh.
“Anh Diện, có cân tôi cho người xử lý hắn ta không?” Lý Huỳnh Thái phấn khích hỏi.
“Không cần, chỉ cần để hắn ta một bài học là được rồi, nghĩ cách để cho hắn vào bán hàng đa cấp, để bị đánh vài lần, hoặc là ăn mày một thời gian cũng được. Lâm Thanh Diện gợi ý.
Hứa Trai Hiệp đối xử với Hứa Bích Hoài như vậy, đương nhiên Lâm Thanh Diện cũng không thể để cho tên kia đổi sang nơi khác rồi tiếp tục tiêu dao tự tại.
Hơn nữa, Hứa Trai Hiệp rời khỏi Hồng Thành thì mọi chuyện cũng dễ làm hơn nhiều.
Anh sẽ cho người làm cho Hứa Trai Hiệp phải sống khổ sở một thời gian, nhà họ Hứa bên này cũng không nhận được tin tức quá nhanh đâu.
Mà đợi đến khi nhà họ tới tìm Hứa Trai Hiệp, những điều hắn phải chịu chắc cũng bù đắp được sai lâm của hắn lần này rồi.
Còn về Hứa Bích Uyên, Lâm Thanh Diện cũng cho Lý Huỳnh Thái sắp xếp người theo dõi sát sao, chỉ cần cô ta lén chạy ra ngoài, chắc chắn Lâm Thanh Diện sẽ vô tình để cho cô ta phải nếm thử cái gì mới gọi là xui xẻo.
Ở một thành phố nào đó phía Nam.
Hứa Trai Hiệp xách hành lý rời khỏi ga tàu hỏa, vẻ mặt vô cùng khó chịu.
“Mẹ nó, Hứa Bích Hoài chết tiệt, nếu không vì con đàn bà xấu xa đó thì ông đây đâu cần phải tới chỗ thế này, chú ba dữ tợn như vậy, động một chút là đánh người, lần này mệt rồi đây.”
Hứa Trai Hiệp vừa nói thầm vừa cất bước ra ngoài.
Đợi tới khi anh ta đi qua con hẻm nhỏ, đột nhiên có mấy người từ bên trong lao ra, trùm một cái bao tải lên đầu anh ta rồi cứ thể đánh cho một trận.
“Mẹ nó mấy người là ai, ông đây là cậu chủ nhà họ Hứa đấy, mấy người có dám để tao xem xem mấy người là ai không?”
Hứa Trai Hiệp không ngờ nổi mình chỉ mới đặt chân đến đây mà đã bị đánh rồi, hơn nữa dường như hẳn đã quên, nhà họ Hứa có chút danh tiếng ở Hông Thành, hơn nữa còn là gia tộc hạng hai, còn ở nơi này anh ta có tư mình giới thiệu cũng không hề có ích.
Những người kia đâu buôn quan tâm đến anh ta, cứ thế đè xuống đất đánh thật mạnh.
Người sai bọn họ chỉ nói, bắt được mục tiêu thì trước tiên cứ đánh một trận đã, chỉ cân không đánh chết là được, nếu gãy tay gãy chân thì càng tốt, đến lúc xin ăn thì cũng dễ hơn.
Hứa Trai Hiệp bị đánh đến hôn mê, đợi đến khi anh ta tỉnh lại lân nữa, ngửi thấy mùi thúi hoắc xung quanh thì buôn nôn muốn chất.
Anh ta mở bao tải ở trên đâu mình ra, mở mắt nhìn xem thử, không ngờ bản thân đang nằm trên đống rác, xung quanh có mười mấy tên ăn mày đang nhìn anh chằm chặp.
“Mày… bọn mày là ai, đây là đâu?” Hứa Trai Hiệp hoảng sợ.
Lúc này, có một người trông có vẻ như là thủ lĩnh của bọn ăn mày đi tới, đầu của tên đó giống hệt cái tổ chim, người đen thui như sơn nước.
Hắn ta nhìn chằm chằm Hứa Trai Hiệp rồi mở miệng: “Chúng ta là truyên nhân thứ tám mươi sáu của Cái Bang, bắt đầu từ hôm nay, cậu chính là một thành viên trong số đó, sau này ban ngày đi ra ngoài xin cơm, lúc vê phải nộp một nửa tiên, đừng mong chạy trốn, nhân lực của Cái Bang chúng ta rất đông, cậu chạy không thoát đâu, chỉ cân chạy một lần thì tôi sẽ đánh gãy một chân của cậu”
Có quỷ mới tin mày!
Lại còn truyền nhân đặc biệt của Cái Bang, không phải là một đám ăn xin à.
Trước đây Hứa Trai Hiệp cũng từng nghe nói có người chuyên đánh gãy tay chân của người khác để họ đi ra ngoài ăn xin, không ngờ bây giờ chính anh ta lại gặp phải chuyện này.
“Anh trai à, anh thả tôi ra đi, tôi là người nhà họ Hứa, anh thả tôi về tôi sẽ cho anh 3 tỷ” Hứa Trai Hiệp xin tha.
“Nhà họ Hứa? Nhà họ Hứa là nhà nào ông đây chưa từng nghe nói đến, cậu đừng lấy cớ mang tiên đến chuộc người nữa, ông đây đang tìm kiếm truyền nhân của Cái Bang, cậu đừng có không biết tốt xấu như vậy, được rồi, dắt hắn đi ăn xin đi, không nghe lời cứ đánh.
“Bang chủ Cái Bang” nói xong thì xoay người tới chỗ cái ghế trên đống rác.
Hứa Trai Hiệp kêu rên một hôi nhưng không có ai quan tâm tới anh ta, có người phụ trách thấy anh ta la hét không ngừng thì nhét một chiếc bít tất vào trong miệng anh ta.
Đến lúc này đây, cuộc đời “Cái Bang” của Hứa Trai Hiệp chính thức bắt đầu.
Lâm Thanh Diện lái xe điện đi tới công ty đón Hứa Bích Hoài về nhà.
Lúc đi ngang qua cửa khu chung cư, anh nhìn thấy anh trai bán bánh rán trái cây không tới nữa, quây bán bánh rán vắng tanh.
Thời gian này, mỗi ngày Lâm Thanh Diện đều sẽ qua đó mua bánh rán trái cây, không chỉ là vì anh trai đó nhắc anh mà còn vì bánh rán quây đó ăn ngon lắm.
Bây giờ đột nhiên không thấy người kia tới, Lâm Thanh Diện cảm giác như thiếu thiếu điều gì.
Sau khi trải qua chuyện lân trước, Hứa Bích Hoài bắt đâu cho phép Lâm Thanh Diện đưa đón cô đi làm.
Cô làm vậy cũng là vì muốn tăng thời gian tiếp xúc nhiêu hơn với Lâm Thanh Diện, dù sao tình cảm cũng là do bồi đắp, cô cảm thấy Lâm Thanh Diện đáng tin hơn trước kia, nếu như anh vẫn biểu hiện tốt, cô có thể trở thành vợ chồng thật sự với anh.
Hai người cùng nhau trở về nhà, Tống Huyên Khanh đang ngôi trước chiếc ti vi cả trăm triệu, cho dù là xem quảng cáo, bà cũng cảm thấy hay vô cùng.
Nhưng mà khi thấy Lâm Thanh Diện về nhà, bà vội vàng tắt ti vi đi, giống như thể Lâm Thanh Diện mà xem tỉ vi nhiều bà sẽ chịu thiệt vậy.
Hứa Bích Hoài thấy bà làm như thế thì mở lời: “Mẹ à, Lâm Thanh Diện cũng là người nhà của mình mà, mẹ làm gì mà như phòng cướp thế”
“Nó có tư cách là người nhà chúng ta à, nó chỉ là người giúp việc ở đây thôi, con thì xuất sắc như vậy, qua một thời gian nữa ly hôn với nó đi, mẹ sẽ tìm cho con một người khác tốt hơn” Tống Huyền Khanh ghét bỏ nói.
Hứa Bích Hoài không còn gì để nói, cô cũng không để ý đến bà nữa, để đồ xuống đi vào phòng bếp nấu cơm với Lâm Thanh Diện.
Sau khi ăn tối xong, hai người cùng nhau về phòng, Hứa Bích Hoài xoay eo, uể oải thấy rõ.
Thời gian này cô được thăng chức ở công ty, khối lượng công việc cũng nhiều hơn rất nhiêu, mấy ngày nay vẫn đau lưng mỏi eo.
Cô cứ thế nằm lên giường, đưa tay ra sau lưng võ võ.
Lâm Thanh Diện thấy thấy thì trong lòng lóe lên một suy nghĩ to gan.
Anh đi thẳng đến bên giường, đưa tay giữ lấy cánh tay của Hứa Bích Hoài.
Cô giật nảy mình vội trở người lại, ngôi dậy.
“Anh làm gì thế?” Hứa Bích Hoài lo lắng nhìn Lâm Thanh Diện, cô nghĩ thâm rốt cuộc người này cũng không nhịn được sao.
Lâm Thanh Diện cười nói: “Anh thấy hôm nay em mệt quá, anh biết một số bài xoa bóp nên muốn làm thử cho em thôi, em yên tâm, anh sẽ không làm chuyện gì quá giới hạn đâu mà.”
Truyện cứ thong thả mà đọc, cuộc sống chầm chậm trôi qua.