Đám người Tiết Mật ngẩng đầu lên, thanh âm này, không phải……
Bầu trời càng lúc càng sáng, cuối cùng hoàn toàn xua tan kiếp vân mang đến lo lắng kia, bạch y nữ tử nhẹ nhàng bay xuống, đứng giữa không trung quan sát bọn họ.
Trên mặt nàng ta không có biểu tình gì, chỉ đứng nơi đó mang theo tươi cười lạnh lẽo, ba nghìn tóc đen dùng một cây trâm tử ngọc hải đường búi lại, ở giữa trán điểm một viên hải minh châu màu tím, sáng lấp lánh, mặt không tô son điểm phấn, chỉ có đôi môi điểm chút màu đỏ thẫm, nhưng nhìn qua xinh đẹp dị thường, chói lọi.
Váy dài trắng tuyết như ánh trăng đổ xuống, sa mỏng phía sau không có gió mà bay bay, giống như tiên nữ hạ phàm. Không đúng, người ta vốn chính là tiên, nhưng là vương giả trong chúng tiên, tiên tôn, tử y tiên tôn.
“Thời điểm trước kia ta buông tha cho các ngươi có nói thế nào? Nói các ngươi không được lên thượng giới, giờ là không muốn cái mệnh tiện kia nữa, phải không?” Nữ tử thanh âm bình thản, nhưng ở trong tai mọi người thì rất uy nghiêm, cuống họng như bị cái gì chặn lại, thân thể cũng bị một lực lượng nào đó giam cầm, không thể nhúc nhích.
Nữ tử trái phải băn khoăn một chút, sau đó ánh mắt dừng trên mặt Tiết Mật, “Là ngươi à? Không ngờ tu vi đã như thế này, sao, muốn lên thượng giới? Có lẽ ta sẽ vì chúng ta có chút giống nhau mà cho ngươi làm cấp dưới của ta, chẳng qua…….” Nữ tử nói xong liếc nhìn Tiết Linh cùng Vũ Văn Tắc, trong mắt hiện lên mạt ngoan độc, “Hai người đó thì ta sẽ không buông tha đâu……”
Nói xong ngón tay khẽ nhúc nhích, hai người Tiết Linh giống như bị người bóp cổ, lơ lửng giữa không trung.
Tiết Mật quýnh lên, bỗng có thể nói được, “Tỷ tỷ! Vũ Văn đại ca!”
“Tỷ tỷ?” Tuyết y nữ tử nhíu mày, cười nhạo nói, “Nàng mà là tỷ tỷ ngươi? Không phải ngươi quên mình từ đâu tới rồi chứ, hay là ở thế giới này vài chục năm, nên quên rồi sao?”
Nghe vậy, Tiết Mật sắc mặt trắng nhợt, tay có chút run rẩy, nàng muốn nói gì……
“Tiết Mật, ngươi và ta không thuộc thế giới này, đây chính là cái thế giới nực cười, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ rời đi, trở lại thế giới ban đầu của chúng ta, nơi đó có thân nhân chúng ta, có người yêu chúng ta, ngươi cam tâm tình nguyện ở lại cái thế giới mà người khác sáng tạo sao?”
Tiết Mật liền ngẩng đầu nhìn nàng, rời đi? Thế giới người khác sáng tạo? Có ý gì? Nàng cũng…….
“Ngươi rốt cuộc có ý gì?” Tiết Mật cả kinh nói, “Ngươi cũng nhìn…….” Nói còn chưa hết câu, nhưng biết chắc người kia có thể lý giải.
Nghe nàng nói, tuyết y nữ tử hai mắt nhíu lại, băng hàn nơi đáy mắt cũng hòa tan, “A nha, chúng ta lại có một điểm chung, làm sao bây giờ, ta hiện tại càng ngày càng thích ngươi đó, có lẽ sau khi giết chết hai người kia, thì mang ngươi theo, phải biết rằng nhiều năm như vậy ta rất là tịch mịch a…….” Nữ tử nói như vậy, trong giọng nói tràn ngập hương vị trêu đùa, nhưng đáy mắt lại là mạt đau thương.
Ở phía sau nàng, bạch y nữ tử trong mắt đều là không thể tin, tiên tôn đại nhân……
“Mật nhi……” Tiết Linh cố hết sức nhìn xuống, hốc mắt đỏ lên, có ý gì, Mật nhi phải rời đi, đi đâu? Không cần……
Nói gì mà không thuộc về nơi này? Sớm muộn gì cũng rời đi? Thế giới ban đầu? Có ý gì? Mật nhi……. Thích Vô Thương gắt gao nhìn bóng dáng lục y nữ tử trước mặt.
“Ta sẽ không cùng ngươi rời đi, ta ở đây có thân nhân, bằng hữu cùng người yêu, ta sẽ không rời bọn họ, ở hiện đại…… Ở đó ta không còn người thân nào……” Càng nói, thanh âm nữ tử chậm rãi yếu dần.
Tuyết y nữ tử nghe vậy không nói gì, thật lâu sau mới chậm rãi nói, “…… Thật là làm cho người tag hen tị đó, vì sao ta…… Nhưng mà, ngươi có được tất cả cái này….. Thì cũng không phải thân thể của ngươi!”
Tiết Mật cúi đầu, hai tay nắm chặt, đúng vậy, rốt cuộc là vì cái gì, bọn họ vẫn cho rằng nàng chính là Tiết Mật, nếu bỏ thân phận Tiết Mật này, thì nàng còn lại cái gì chứ?
Nhìn nữ tử cúi đầu không nói gì, tuyết y nữ tử trên mặt cười hiểu rõ, “ Cho nên ngươi vẫn nên cùng ta rời đi, thế giới này, chỉ có hai chúng ta mới là đồng loại!”
Tiết Mật mê mang ngẩng đầu, phải không? Là như thế này sao? Ta hẳn là nên cũng nàng rời đi sao?
Tiết Linh bị treo ở giữa không trung thấy thế, trong lòng quýnh lên, thừa dịp nàng kia lơi lỏng, cùng Vũ Văn Tắc giãy mạnh xuống, sau đó vội vàng chạy lại ôm Tiết Mật, thật chặt.
“Mật nhi, không cần rời đi, không cần cùng nàng đi, mặc kệ…… Muội là từ đâu tới đây, muội vẫn là muội muội ta, chính là muội muội ta.” Tiết Linh kích động nói, tay không dám thả lỏng, giống như sợ chỉ nhẹ buông thì người này sẽ biến mất không thấy.
Tiết Mật đờ đẫn quay đầu nhìn Tiết Linh, hốc mắt bỗng đỏ lên, từng giọt lệ to rơi lên ống tay bạch y nữ tử, ướt một mảng, “Tỷ…… Tỷ……..”
Tiết Linh đỡ lấy bả vai nàng, nhẹ nhàng lau đi lệ trên mặt, “Đúng, ta đã sớm biết, hồi còn ở chung với cha ta đã biết muội không phải là Mật nhi, lúc ấy tối nào muội cũng nói mớ, đem lai lịch của mình nhất thanh nhị sở nói ra, ta sớm biết Mật nhi đã mất, mà muội chính là một người từ bên ngoài tới.”
Tiết Mật khiếp sợ nhìn nàng, tại sao có thể như vậy, kia…….
“Lúc ấy ta rất hận muội, hận muội thay thế Mật nhi, nhưng sau đó chúng ta phải đi Ngọc Linh sơn, ở Ngọc Linh sơn, ta cố tình không để ý tới muội, không hề gặp muội, nghĩ muội đối với ta cũng không có nhiều tình cảm, cứ làm như vậy thì sẽ tốt, ta coi như….. Coi như muội muội ta đã chết……”
Khó trách…… Khó trách khi đó mình đi tìm Tiết Linh, nàng đều trốn tránh nên không thấy, cho dù có gặp mặt thì không có thân thiện như ở trong thôn, ban đầu mình còn nghĩ nàng ta lấy việc tu luyện làm trọng, thì ra là vậy, thì ra nàng đã sớm biết ta không phải là muội muội của nàng……
“Nhưng mà về sau, muội vẫn thường xuyên tới tìm ta, mỗi lần tới trên mặt đều là yêu thích cùng vui vẻ, so với Mật nhi còn quan tâm tới ta hơn, dần dần, ta từ giả dối cũng thành thiệt tình yêu thích, cuối cùng đem muội trở thành Mật nhi mà yêu thương, thậm chí…… Thậm chí so với Mật nhi thì cảm tình còn sâu đậm hơn, lúc ta sắp chết, trong đầu chỉ nghĩ tới muội và cha……”
Tiết Mật nghe vậy biểu tình kích động nhìn nàng, “Tỷ……” Nước mắt càng không ngừng chảy xuống, thì ra, thì ra đã sớm là mình, không phải là người tên Tiết Mật này!
“Ân, Mật nhi không cần rời chúng ta, ở lại bên cạnh chúng ta nhé!”
“Ân!” Tiết Mật nặng nề gật gật đầu.
Tuyết y nữ tử đứng ở không trung thấy thế, khóe miệng giơ lên mạt cười, độ cung quỷ dị, hai tay nhẹ siết lại, vì sao? Vì sao cùng khuôn mặt mà tính cách không giống chứ? Vì sao ta không gặp được? Ha hả, vì sao……
Trong lòng bàn tay nữ tử đột nhiên tụ một quả cầu sáng màu tím đen, phóng về phía Tỷ muội Tiết gia.
“Cẩn thận!”
“Tỷ tỷ!”
Tiết Mật vội vàng đẩy bạch y nữ tử trước mặt ra, Vũ Văn Tắc phi thân qua, ôm nàng, chỉ còn Tiết Mật đối diện với lôi quang màu tím bay tới.
Cảm nhận được uy lực ẩn chứa trong lôi quang, Tiết Mật bất ngờ không kịp trốn vào không gian, một bóng dáng màu đen nhanh chóng đẩy nàng té xuống đất.
“Vô Thương!”
Tiết Mật cảm thấy một cỗ máu tươi nóng nóng dính trên mặt mình, sau đó cơ thể bị người nặng nề đè lên, nữ tử ngẩng đầu nhìn sợi tóc đen nhánh cùng gương mặt quen thuộc kia, toàn thân không tự giác run rẩy.
Nhẹ nhàng đỡ nam tử miệng mũi không ngừng chảy máu, Tiết Mật lắp bắp nói, “Sư…… Huynh, ngươi làm cái gì…… Không cần làm ta sợ, ta có……. Có dược……” Nói xong run run bắt tay vào làm, từ không gian lấy ra một đống thảo dược cùng đan dược nhét vào miệng nam tử, nhưng không ngờ khớp hàm nam tử ngậm chặt, cạy không ra, thì làm sao ăn dược chứ.
“Mật Mật, cẩn thận!” Nguyệt Kiến hét lớn, sau đó chạy vội lại chỗ Tiết Mật, thì ra có một công kích phóng lại chỗ nàng.
Tiết Mật ngẩng đầu lên, vừa lúc nhìn thấy Nguyệt Kiến chạy lại bên này, máu tươi nhiễm đỏ xiêm y phấn bạch.
“Nguyệt Kiến!”
“Nguyệt Kiến!”
“Nguyệt Kiến!”
Ba tiếng la đồng thời vang lên, Tiết Mật còn chưa đứng dậy, hai bóng dáng đã chạy lại phương hướng nữ tử rơi xuống, nhìn kỹ, đúng là Huyền Vũ và Cảnh Trung Lưu.
Tiết Mật đem dược dùng cho Thích Vô Thương giao cẩn thận cho Lận Thương Lan, nháy mắt đã tới bên cạnh Nguyệt Kiến, lại lấy ra một đống lớn dược, phối dược đút cho nàng, sau đó quay đầu nhìn tử y tiên tôn.
“Vì sao?”
“Vì sao? A……” Tuyết y nữ tử nở nụ cười, cười không ngừng, sau lại khóe mắt có chút ươn ướt, “Chính là ta không quen nhìn bộ dáng tình chân ý thiết của các ngươi, thực làm cho ta ghê tởm, nhưng thời gian lại lâu như vậy, càng làm ta chịu không nổi, cho nên…..” Nữ tử từ không trung lấy ra một tử ngọc phiến, trên mặt dẫn theo thống khoái khác thường, “Tất cả đều chết đi!”
Nhưng còn chưa phát ra công kích, tay nữ tử đã bị một bàn tay to giữ lại.
“Tử Di, dừng tay!”
Nghe vậy, tuyết y nữ tử cả người run lên, xoay người nhìn ra sau, “Tấn Du, chàng……”
“Đủ rồi, tha cho bọn họ…….” Thanh âm nam tử ôn nhuận như ngọc vang lên.
Ân Tử Di thấy hắn, trong lòng cả kinh, bỗng nghĩ tới gì, khẽ cười cười, “Được, ta dừng tay, chàng đã mở miệng, ta sao có thể không dừng tay chứ, phải biết rằng lời chàng nói ta luôn nghe mà!”
Nhìn nét mặt tươi cười như hoa của nữ tử, nam tử nhíu nhíu mày, khi nào thì Tử Di dễ nói chuyện như vậy? Nàng…….
“Chúng ta đi thôi, không nên chậm trễ việc độ kiếp của người ta!” Ân Tử Di như cũ cười đến thoải mái.
Nghe vậy nam tử không nói gì, chỉ gật gật đầu, hắn cũng không biết người phía dưới độ kiếp là ai, chính là rất ít khi thấy Tử Di nhằm vào một người như vậy, chẳng lẽ là……. Bất quá trước bảo trụ tính mạng cho bọn họ thì trọng yếu hơn……Chuyện về sau chờ bọn họ lên đây hắn lại tự đi hỏi.
Lập tức nam tử bay trước, tuyết y nữ tử nhìn hắn, thu liễm tươi cười, ánh mắt liếc xuống dưới, nhẹ nhàng nâng tay, một ánh sáng bí ẩn màu đỏ sậm đi vào người Tiết Linh, khóe miệng nhếch nụ cười, đuổi theo nam tử phía trước.