“Huynh nói gì?” Bảo Nguyệt Kiến mang hai hài tử ra ngoài, Tiết Mật ngẩng đầu nhìn vẻ mặt chân thành của nam tử, thanh âm khô khốc.
“Ta nói chúng ta thành thân, để nàng trở thành thê tử của ta.” Quân Ngọc Hàn nhìn nữ tử, ánh mắt chuyên chú thâm thúy.
“Vì sao? Ta…… Huynh……..” Tiết Mật thanh âm đứt quãng, đầu óc xoay chuyển, Quân Ngọc Hàn sao lại nói vậy, hắn không phải toàn tâm toàn ý chuyên tâm tu luyện sao? Hiện tại muốn cùng mình thành thân?
“Vì sao?” Nam tử cười lặp lại, đi lại gần Tiết Mật, đứng trước mặt nàng, cúi đầu nhìn nàng, “Đương nhiên bởi vì thích, nếu không thích sao lại thành thân chứ? Phải biết rằng ta đã yêu nàng từ lâu đó!”
Cảm nhận được áp bách trên người nam tử, Tiết Mật không tự giác lui về sau vài bước, nghe xong hắn nói, liền ngẩng đầu nhìn hắn, “Yêu……thích? Sao có thể? Rõ ràng huynh…….”
“Rõ ràng ta hẳn là không có thất tình lục dục, trong lòng chỉ lấy việc tu luyện làm vui phải không?” Quân Ngọc Hàn tiếp lời của nàng, biểu tình trầm tĩnh, trong mắt lại tràn ngập bi thương.
Thấy ánh mắt hắn, Tiết Mật nhất thời nói không nên lời, như bị sự bi thương của đối phương hút lấy, cứ đứng tại chỗ ngẩng đầu nhìn đối phương.
“Không cần nhìn ta như vậy, ta sẽ khổ sở.” Quân Ngọc Hàn đột nhiên lấy tay che kín hai mắt của nữ tử, thanh âm khàn khàn.
Tiết Mật bỗng thấy trước mặt tối sầm, phía trước là một mảnh ấm áp, còn chưa kịp phản ứng, thì nam tử đã rút tay về, sau đó lắc lư một vật màu tím trước mặt nàng.
Nữ tử tập trung nhìn, rất là quen thuộc, này không phải……
“Nàng cũng từng thích ta mà phải không?” trong giọng nói nam tử dẫn theo chút vui sướng, “Tuy lúc đó ta không nắm chặt nàng, nhưng hiện tại vẫn không chậm phải không?”
Tiết Mật lúc này mới nhìn rõ vật kia đúng là trúc bài màu tím mà thời điểm nàng cùng với Quân Ngọc Hàn ở trong thôn bị mất, mặt trên thực là bóng loáng, không còn thô ráp như lúc Nguyệt Kiến đưa cho nàng, hơn nữa tên của hai người còn rõ ràng giống như mới vừa khắc vậy.
“Này……Sao vật đó lại ở chỗ huynh?” Tiết Mật khiếp sợ hỏi, trong mắt tràn đầy bất khả tư nghị, vật này nàng không biết đánh rơi chỗ nào, không ngờ lại nằm trong tay Quân Ngọc Hàn.
“Ngày đó nàng tránh ở sau gốc cây hẳn là thấy ta và……. Ngô Đồng…….” Nhắc tới tên này, nam tử dừng lại một chút, biểu cảm trên mặt chớp mắt ngưng trệ.
“Ân, người kia hẳn là sư muội của huynh.” Tiết Mật gật gật đầu, nhớ tới nữ tử lúc trước nàng có nhìn thoáng qua, thật là kinh diễm a.
“Ân, là sư muội tốt của ta.” Quân Ngọc Hàn khóe miệng nhếch lên, trong mắt không có mỉm cười. “Vậy chứng tỏ nàng nghe thấy lời ta nói, nên mới rời đi, chẳng qua nàng làm rớt cái này ở chỗ đó, lúc ấy nàng muốn cùng ta ở chung một chỗ đúng không?” Càng nói thanh âm nam tử càng trở nên ôn nhu.
Nghe Quân Ngọc Hàn đột nhiên nói vậy, Tiết Mật có chút xấu hổ, cúi đầu nói, “Kỳ thật là ta không đúng, ta không nên có ý nghĩ như vậy trong đầu, huynh chỉ là thuận tay giúp ta, chẳng lẽ còn phải phụ trách nửa đời sau của ta sao? Ta không…….”
“Ta nguyện ý, ta nguyện ý phụ trách.” Nam tử nâng cằm nữ tử, hai mắt thâm thúy nhìn nàng, “Đừng nói là nửa đời, chính là đời đời kiếp kiếp ta cũng nguyện ý phụ trách. Không biết giờ trả lời thì có trễ không?”
Tiết Mật nhìn ánh mắt hắn, trong mắt tràn đầy không thể tin, môi khép mở vài lần nhưng không nói được một câu, Quân Ngọc Hàn sẽ nói vậy sao? Sao lại nói như vậy chứ?
“Ân? Mật nhi?” Nam tử thấy thế cười khẽ một tiếng, thanh âm thì thào.
Nhìn gương mặt quen thuộc trước mặt, Tiết Mật khẩn trương nắm chặt hai tay, nàng biết tâm ý của mình, cho nên……
“Ta đã thích……. A, tê!” Nói được một nửa, Tiết Mật đột nhiên cảm giác cằm truyền đến từng trận kịch liệt đau đớn, giống như xương cốt bị bóp nát, đau đến nỗi nước mắt sắp chảy.
Sau đó nam tử kéo nàng vào lòng hắn, kề sát vào lổ tai nàng nhẹ giọng nói, “Mật nhi, ta không muốn nghe lời nào khác, chỉ cần nàng nói một câu ta cũng nguyện ý là được. Bởi vì ta không biết mình sẽ làm ra chuyện gì, Mật nhi, không nên ép ta, nàng là người ta không muốn tổn thương nhất, chỉ cần nàng cứ như bây giờ đứng bên cạnh ta, cho dù không nói lời nào cũng có thể…….”
Nghe thấy nam tử nói lời mê sảng, không biết vì sao, đáy lòng Tiết Mật trào ra một cỗ khổ sở, nàng thật sự muốn biết, người này mấy năm nay rốt cuộc gặp chuyện gì, rõ ràng chính là người như vậy, mà sao lại biến thành như bây giờ?
“Ân, tuy mới đột phá không bao lâu, nhưng cũng là tu vi ma tôn.” Ưng Vấn Thiên vẻ mặt thập phần rối rắm, trên mặt vừa có chút khinh thường lại vừa có chút kính nể.
Quân Ngọc Hàn! Thích Vô Thương trong mắt tràn đầy không thể tin, chẳng lẽ là Quân Ngọc Hàn kia? Bất quá nếu đã bắt Mật nhi thì hẳn là người đó! Nhưng hắn sao lại xuất hiện trong này, trong trí nhớ thì hắn tu là tiên đạo mà, còn là đại ái chi đạo, sao lại rơi vào ma đạo chứ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Kỳ thật hắn căn bản không rõ tâm tình của mình đối với nam nhân gọi là Quân Ngọc Hàn kia, trong mấy năm hắn và Mật nhi chia cách thì vẫn dốc lòng chiếu cố Mật nhi và hai hài tử, hắn quả thật thập phần cảm kích. Nhưng mặt khác vì bọn họ cùng nhau trải qua một đoạn thời gian, nên nam nhân kia ở trong lòng Mật nhi và hài tử có ấn tượng khó phai mờ, ngay cả hắn cũng không thể xóa được. Huống chi hắn (QNH) đối với Mật nhi……
“Khi nào thành thân?” Thích Vô Thương bình tĩnh hỏi thăm, tâm tình đã khôi phục lại như cũ.
“Một tháng sau, Quân Ngọc Hàn đó hình như muốn tổ chức một hôn lễ long trọng, bảy ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị, mời rất nhiều người, giống như là chuẩn bị chiêu cáo thiên hạ vậy. Bất quá với thân phận đồ đệ ma tôn của hắn, như vậy cũng không đủ.” Nói xong, hồng y lão giả bĩu môi.
“Các ngươi có được mời không?” Thích Vô Thương ngẩng đầu nhìn hai người trước mặt, thanh âm như cũ không có phập phồng.
“Đương nhiên, hắn dám không mời ta!” Hồng y lão giả lớn tiếng nói, nhưng như nghĩ tới chuyện gì, cười cười nhìn Thích Vô Thương, “Ngươi không phải muốn đi chứ? Nói cho ngươi biết, người không có giấy mời thì ngay cả ly hoang lâu cũng không vào được đâu, bất quá nếu là…….”
“Sư phụ ở trên, xin nhận của đồ nhi một lạy.” Nói xong Thích Vô Thương bình tĩnh quỳ xuống, vẻ mặt kính trọng.
Ưng Thanh Dao ở một bên nhất thời trừng lớn hai mắt, đúng là thẳng thắn a!
“A……. Trẻ nhỏ dễ dạy, trẻ nhỏ dễ dạy a!” Hồng y lão giả vội vàng nâng Thích Vô Thương đứng dậy, vẻ mặt kinh hỉ, ta cũng đã có đồ đệ tốt, xem hắn còn khoe khoang trước mặt ta nữa không, hắc hắc.
“Kỳ thật ma tôn kia là sư thúc của ta, cùng sư phụ với phụ thân.” Ưng Thanh Dao một một bên nói một câu.
Cái gì, Thích Vô Thương ngẩng đầu nhìn hồng y lão giả, chỉ thấy hắn chép chép miệng, có chút khinh thường nói, “Đúng vậy, Mộ Bạch Y là kia quả thật là sư đệ của ta, dù sao ngươi đã bái nhập sư môn ta thì sớm hay muộn việc này cũng nên nói cho ngươi biết…….”
Kế tiếp chính là nói một hồi chuyện xưa, thì ra môn phái mà Thích Vô Thương bái nhập này tên là Vô thượng kính, là môn phái lánh đời ở ma giới,phương pháp tu luyện là độc nhất vô nhị , tới lứa của hồng y lão giả vốn là chỉ thu có mình hắn. Bởi vì sư phụ hắn cảm thấy thiên tư của hắn cao, nên quyết định sẽ không thu thêm đệ tử khác. Nhưng không ngờ sau khi từ bên ngoài trở về mang theo một tiểu tử người đầy máu, chính là Mộ Bạch Y, nhưng ngoại nhân có thói quen gọi hắn là ma tôn Hồng Liên.
Sư phụ hắn cũng không ngờ tiểu tử tùy ý mang về có thiên phú tu ma cao như vậy, vì thế liền quyết định lại thu thêm một đồ đệ, từ khi đó Ưng Vấn Thiên đối với hắn không buồn hé răng, sư đệ tiến giai rất nhanh, từ trước đến nay hắn đều hơn, nhưng đến giờ thì lại thua. Sau khi sư phụ qua đời, từng lâp di ngôn bảo hắn không cần đấu với sư đệ nữa, Ưng Vấn Thiên ưu điểm khác không có, nhưng tôn sư trọng đạo thì rất tốt, vì thế không cùng Mộ Bạch Y đấu với nhau nữa, nhưng cùng không lui tới nhiều.
Sau lại nghe nói hắn thế nhưng đột phá tu vi ma tôn, trong lòng hắn có chút bất bình, nhưng vì di ngôn của sư phụ, nên không đi tìm hắn. Về sau biết được hắn thu một đồ đệ, tâm tư liền rộng rãi hơn, ta không thể đấu, thì không thể tìm đồ đệ đấu sao?
Nhưng sau khi quan sát đồ đệ của hắn, thì nhiệt hỏa trong lòng liền bị dập tắt, tư chất kia, ai…… Thật sự là hết cách.
Hắn đã đi tìm rất nhiều năm nhưng không có người nào hợp ý, thậm ý còn qua tiên môn bên kia đi tìm, nhưng tư chất đều so với đồ đệ của Mộ Bạch Y là không bằng. Cho đến một ngày gặp được Thích Vô Thương, tư chất kia hoàn toàn chính là vì tu ma tạo ra a, hơn nữa còn là ám linh căn, rốt cuộc so với hắn càng thích hợp hơn. Cho nên hắn giống như nhặt được bảo vật mang đối phương trở về.
Thì ra là như vậy, bất quá như vậy thì cơ hội sẽ lớn hơn một chút, Mật nhi chờ ta, ta nhất định sẽ cứu nàng ra! Thích Vô Thưowng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt kiên định.
Lại một nhóm người rời đi, Tiết Mật thấy mình sắp hỏng mất, nàng thế nhưng một tháng sau sẽ thành thân, còn không cho phép nàng cự tuyệt, xem thái độ ngày đó của Quân Ngọc Hàn, nếu nàng cự tuyệt, hắn tuyệt đối sẽ làm ra chuyện gì đó, nhưng cứ như vậy cũng không được a, Vô Thương cũng không biết giờ thế nào.
Mấy ngày nay mỗi ngày đều có người đến đo người để may áo, hình như là để làm giá y, bất luận nàng cự tuyệt thế nào thì đám người kia giống như không có phát hiện, vẫn cầm thước đo đứng ở trước mặt nàng, ngay cả nàng không biết xảy ra chuyện gì, thì đối phương đã đo xong rồi, sau đó nháy mắt toàn bộ đều đi hết, chỉ để lại mình nàng ngây ngốc xuất thần, cẩn thận nghĩ một chút, nhưng trí nhớ lại bắt đầu hỗn loạn.
Từ ngày hôm đó đầu nàng cứ như vậy, chính là vừa thấy Quân Ngọc Hàn thì họng cứ như bị cái gì chặn lại, nói không ra lời. Cho nên đến bây giờ hết thảy đều tiến hành đâu vào đấy như vậy, trời ạ…….
Tiết Mật quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, Vô Thương, huynh ở nơi nào?