La Bạch Nãi sau hôm vào hầm rượu thiên tân vạn khổ mới bò lên tới Nghi Thần phong, băng thiên sơn vạn thủy mới đến được nơi này.
Hắn vốn đã cùng sư gia kia ước hẹn cùng nhau tới đèo Lão Đậu theo đại án này, đả đại lão hổ vì sự nghiệp phấn đấu một phen.
Hắn muốn sánh ngang với sư phụ hắn.
Hắn từ xa nhìn thấy Diễm Mộng khách điếm rách nát, việc đầu tiên là cảm thấy thất vọng. Trên đường đi hắn luôn cho là diễm mộng, diễm mộng tự nhiên phải mỹ lệ như trong giấc mơ, hắn thật không nghĩ tới chỉ là một mái nhà xem ra cũng không đủ che gió, cũng không thể che mưa, một khách điếm rách nát.
Hắn chết một bước, sống một bước tiến đến cửa khách điếm. Khi đó, hoang sơn lãnh nguyệt phủ trên mặt đất, hắn trong tâm cũng có chút hoảng sợ lại chợt cảm giác như sau lưng có vật gì chợt lóe lên. Hắn đột ngột quay người lại thì chỉ thấy trăng sáng phủ doanh, mường tượng như có vài bóng ảnh lay động. Hắn cuống cuồng ba bước thành một lao tới muốn đẩy cửa khách điếm.
Mặc dù chỉ mới hoàng hôn nhưng cửa khách điếm đã đóng kín, một tấm vải bố xanh nhạt đón gió bay phần phật trên cây cột trước khách điếm, không biết sài lang hay vượn hoang rú lên vài tiếng như gần như xa.
La Bạch Nãi trong lòng sợ hãi, lông tóc đựng đứng, hơi lạnh từ chân kéo lên, da đầu tê dại cho nên lại càng cuồng chân lao tới.
Nói thật ra con người hắn ngoại trừ trời không sợ, đất không sợ ra thì cái gì cũng sợ.
Hắn chỉ muốn vào khách điếm mau mau một chút.
... bất quản có chuyện gì trong đó hay không.
Hắn vốn nghĩ đi nhanh đến gõ cửa nhưng tay đã giơ lên lại không gõ xuống.
Bởi vì hắn nghe được một thanh âm khiến hắn ê cả hàm răng.
Thanh âm mài đao.
Hắn theo hướng thanh âm phát ra nhìn thấy một người.
Một người!
... một người ngồi trên mặt đất.
Là một nữ nhân.
... nữ nhân, bán dạ tam canh trước dã điếm tại hoang sơn này làm gì?
La Bạch Nãi đầu tiên cảm thấy nghi hoặc nhưng khi hắn nhìn lại tim của hắn đột nhiên nhảy dựng đùng đùng, may mắn cho hắn đã kịp thời bụm miệng không gào lên.
Mài đao thôi mà? Nữ nhân thôi mà?
Tại sao hắn lại kinh hãi như vậy?
Vì sao hắn có phản ứng kỳ quái như vậy?
... là chuyện gì làm cho hắn kinh ngạc như vậy?
Trăng chưa tròn. Nhưng tại nơi hoang vi hẻo lánh như thế nên ánh trăng rất tỏ, rất sáng.
Đêm lạnh như nước.
Trước cửa Diễm Mộng khách điếm quả thật có một thùng nước.
Bên cạnh thùng nước có một nữ nhân đang ngồi.
Tóc nàng rất dài.
Đen tuyền.
Hơn nữa rất mềm mại, xoã tung ra tựa như một thác nước màu đen. Chỉ là thác nước tựa như dòng chảy xiết từ nơi khe đá nhỏ hẹp chảy dài đến sườn đồi rồi cửa sông đột nhiên rộng mở, hết sức rộng rãi, nó liền từ dòng chảy xiết phân tán thành nhiều nhánh đổ xuống, thanh mảnh. Nhìn kỹ lại thì trông như một chùm lông nhiều hơn là như một thác tóc.
Nàng đang mài đao.
Bên cạnh xương trắng.
... đó là một bộ xương cốt trắng ởn ở bên cạnh nàng.
Nàng lấy đao mài trên xươ dùi của bộ xương, sàn sạt, sàn sạt nghe chói tai, ê hết cả răng.
Đập vào mắt La Bạch Nãi ngoại trừ mớ tóc đen tựa như âm mao xoăn tít bên ngoài, chính là thân thể trắng ởn của nàng lộ ra!
Trắng như tuyết.
Da thịt tái nhợt mà nhu thuận.
Tay nàng rất nhỏ, lại dài, từ mu bàn tay tới cổ tay tới cánh tay cũng trắng bóc, trắng nhợt như thân đao, lạnh lẽo như ánh trăng.
Lúc La Bạch Nãi gặp nàng, nàng đang nghiêng người, cho nên ấn tượng khiến hắn khó quên nhất chính là chân của nàng.
Bắp chân của nàng nhỏ mà trắng, bắp đùi nhu nhuyễn mà trắng … hết thảy đều trắng. Giữa đêm tối màu trắng ấy ẩn trong làn tóc đen tạo thành một cảnh tượng rất khó coi.
Đập vào mắt hắn trước tiên là tay, là chân, trắng đến rợn người của nàng. Sau đó, hắn mới có biến chuyển trong tâm.
Chẳng lẽ cô gái này không có mặc quần áo?!
Đúng!
Cô gái tóc dài giữa đêm mài đao đúng là lộ ra trọn vẹn, trên dưới toàn thân không một mảnh vải.
Hắn thậm chí có thể nhìn thấy nhũ hoa của nàng.
... phát hiện cô gái này không mặc y phục càng làm hắn khiếp sợ hơn việc phát hiện ra một nữ tử tại hoang sơn, giữa đêm tối ngồi trên một đống xương trắng mài đao.
Không biết sao nhưng hắn rất muốn đi ra đằng trước để nhìn rõ tướng mạo của nàng.
Cho nên hắn lặng lẽ tớigần.
Bước tới.
Hắn đang đứng che cửa sổ, miết tay khẽ đi tới phía cửa chính, cạnh cửa chính nữ nhân đang mài đao sàn sạt.
Lưng nàng vẫn quay về phía hắn, hắn phảng phất nhìn thấy trên lưng nàng mơ hồ có một hình xăm, mà mái tóc nàng đen xõa dài xuống lưng tựa như muốn che giấu hình xăm đẹp đẽ đó.
Hình xăm đó như ẩn như hiện tựa như bóng ma lẩn khuất dưới trăng.
La Bạch Nãi đã nhanh chóng đền gần, mắt sắp có thể nhìn cho rõ ràng ... hắn định bụng quát lớn một tiếng dọa nàng ngũ phách tam hồn bay đi phân nửa, hắn thực muốn đùa chết người ta rồi.
Hắn thầm nghĩ sẽ quát to "Hà hú!" một tiếng.
Nữ nhân đó chợt ngưng mài đao.
Tay nàng còn đè trên mặt đao.
Đao còn đặt trên đống xương trắng.
Nàng phảng phất đã phát giác có người đến gần.
Nàng tựa như đang chuẩn bị quay đầu lại.
Bọn họ nháy mắt sẽ mặt đối mặt, nhìn tận tường.
Đúng lúc này đột nhiên cửa chính ‘roạt’ một tiếng mở ra!
Có tiếng người quát lớn:
"Yêu nghiệt phương nào giả thần giả quỷ, chết đi!"
La Bạch Nãi quay người lại há hốc mồm kinh ngạc, thật diễm lệ,
Nhưng không phải là người.
Mà là thương!
Thương cũng diễm lệ.
... mũi thương rất bén, rất sắc!
... đầu thương rất sáng, rất óng ánh!
... tua thương mỹ lệ, cán thương rất đỏ!
Chuyện kinh hãi là tình huống của La Bạch Nãi lúc này.
Cây thương mỹ lệ ấy phóng ra nhằm vào hắn!
Nhất thương từ trong cánh cửa u ám lao ra nhằm ngay vào mặt hắn!
Chiêu này rất đột ngột.
Lúc này tâm tư La Bạch Nãi đang đặt trên người cô gái ở cạnh cửa mài đao kia.
Thương, đột nhiên xuất hiện.
Nếu như không phải trước lúc đâm ra một thương trong nháy mắt cánh cửa rung động vang lên thanh âm thì ... chắc là họ La nhất định thân đã chôn xuống đất, dưới gốc hoa hồng ngắm củ cải rồi.
Tiếng mở cửa vừa vang lên hắn đã kịp thời bừng tỉnh.
Hắn vốn đang khẽ bước thu tay lẻn đến gần lõa nữ chợt bị tập kích trong lòng hoảng hốt bước lui về sau chân dẫm vào trong thùng gỗ.
Thùng gỗ có nước.
Nửa thùng nước.
Tình thế cấp bách hắn nhất thời nhanh trí đá tung chân lên.
Chân cùng thùng gỗ bay lên, nước trong thùng nước cũng bắn ra ngoài.
Dưới ánh trăng hàng ngàn giọt nước như tinh thạch bắn tung tóe phủ trùm lên người nọ!
Thùng gỗ chặn thương lại!
Người xuất thủ nhầm tưởng nước là ám khí vội vàng thu thương thủ thế.
Những người trong điếm đang muốn lao ra trợ thủ nhất thời bị chặn lại chửi mắng om sòm.
Chỉ trong nháy mắt nhưng nữ nhân ngồi mài đao đã biến mất.