Người Mai Nhạc đề cử là nòng cốt kỹ thuật của Thần Đồ lúc trước, tên Liêm Tích.
Ông và Mai Nhạc cùng tuổi, tục truyền lúc trước ông và Mai Nhạc được tuyển chọn mang đi, sau đó bởi vì nguyên nhân nào đó lại bị đưa về.
Đây liên quan đến bí mật lớn, Mai Nhạc không nói thẳng.
Mai Âm nghe nói một người như vậy, thông qua quan hệ của Mai Nhạc, mời ông đến Thần Đồ đến giúp đỡ Thân Bỉnh, mà Thần Đồ cũng là từ sau khi ông gia nhập mới đưa kỹ thuật làm lạnh đến đệ nhất.
Sau đó Mai Âm qua đời, Liêm Tích rời đi Thần đồ, nguyên nhân nghỉ việc cụ thể không rõ. Thịnh Khâu sở dĩ nói kỹ thuật của Thần Đồ không phải không cách nào vượt qua, cũng là bởi vì từ khi ông đi, kỹ thuật của Thần Đồ vẫn luôn không cách tân! Hơn nữa bởi vì những năm này thay đổi phần cứng, tình cờ còn sẽ xuất hiện một ít vấn đề không thể báo trước.
Người này là một thiên tài, thế nhưng không dễ nắm bắt, tính khí hỉ nộ vô thường. Mai Nhạc đặc biệt dặn dò Thân Đông không thể một mình đi tìm ông.
Thân Đông cùng Thịnh Khâu lái xe đi tới địa chỉ Mai Nhạc cho, trên đường nói tình huống của Liêm Tích cho Thịnh Khâu, lòng Thịnh Khâu hồi hộp một chút.
Hắn nghiêng đầu nhìn Thân Đông, nói: "Nguyên văn cậu của em là như vậy à?"
"Cái gì?"
"Sau khi mẹ em qua đời, Liêm Tích rời khỏi Thần đồ sao?"
Thân Đông đột nhiên trợn mắt: "Cậu có ý gì?!"
Thịnh Khâu ho khan một cái, nói: "Không có ý gì."
Thân Đông hừ nói: "Thì đúng là như thế, nhưng Liêm Tích nhỏ hơn mẹ tôi chín tuổi, không phải là bởi vì mẹ tôi mà nghỉ việc."
Đường làng quá hẹp, xe không vào được, Thịnh Khâu cho xe dừng ở cửa thôn, đưa Thân Đông cùng đi vào.
Dọc theo đường đều là đường bùn đất, nhà ở hai bên cũ nát bất kham, hoàn toàn khác một trời một vực với Vọng Đô.
Thân Đông cau mày lại, Thịnh Khâu kéo tay cậu, lấy ảnh Liêm Tích ra dò hỏi, hỏi mấy người mà chẳng ai biết.
Thịnh Khâu lo cho Thân Đông: "Hay là em về xe trước đi, trời oi thế này, anh lo sắp mưa rồi."
"Tôi muốn..."
"Anh mời được người sẽ đưa tới cho em gặp."
Thân Đông thấy hắn một mặt kiên trì, trong lòng biết hắn cũng là vì muốn tốt cho mình, hơn nữa chân đúng là ê ẩm sưng lên, cậu đáp một tiếng, quay người đi về.
Thịnh Khâu tiếp tục vừa hỏi vừa đi, rốt cục thời điểm hỏi tới một bà lão, bà mới chỉ đường cho, nhưng bà lại nói cho Thịnh Khâu: "Cháu phải cẩn thận chút, tính khí cậu ta không tốt, biết đánh người đấy."
Thịnh Khâu một đường đi tới sân trước một tường viện rách nát, tiến lên gõ cửa một cái, qua một lúc lâu mới có một người mặc sạch sẽ mà đơn giản từ bên trong đi ra, mặt râu ria xồm xàm mà đôi mắt lại đặc biệt sắc bén. Mặt ông không hề cảm xúc nhìn Thịnh Khâu: "Có việc?"
"Chào chú." Thịnh Khâu nhận ra ông, lập tức đưa tay ra, nói: "Là Mai Nhạc bảo cháu tới."
Đối phương cũng không bắt tay hắn, nghe thấy tên Mai Nhạc cũng không có bất luận phản ứng đặc biệt gì: "Cậu có chuyện gì?"
"Cháu tên là Thịnh Khâu, cháu hi vọng có thể mời chú làm giám đốc kỹ thuật cho công ty cháu, chúng cháu làm máy điều hòa..."
"Không có hứng thú."
Liêm Tích lạnh lùng đóng cửa lại.
Thịnh Khâu lẳng lặng nhìn cửa gỗ, chậm rãi nói: "Cháu và đại công tử Thân gia ngày hôm trước vừa vặn thành hôn, tin tức đã đăng lên các trang báo lớn. Liên quan đến chuyện này, cháu không biết chú biết bao nhiêu, thế nhưng cháu nghĩ nếu chú vì cô Mai rời đi Thần Đồ, hẳn là sẽ không phải không thờ ơ không động lòng với những lời trong lễ cưới."
Thịnh Khâu cụp mắt nhìn góc áo trong khe cửa, lại nói: "Mai Nhạc trước khi đi nói với cháu mấy câu, cháu hi vọng cháu có thể làm ít chuyện vì việc này."
Cửa đột nhiên bị mở ra, Liêm Tích mặt không hề cảm xúc nói: "Cậu ấy nói gì với cậu?"
Thịnh Khâu đoán không sai, Liêm Tích người như này rất kiêu ngạo, thanh cao đến cực điểm, năm đó có lẽ là nhìn thấu Mai Âm chết kỳ lạ mới rời khỏi Thần Đồ.
Thịnh Khâu nói những lời của Mai Nhạc cho Liêm Tích, hồi lâu ông mới hé mắt: "Cậu muốn phá đổ Thân Bỉnh?"
Thịnh Khâu ba phải cái nào cũng được: "Ông ấy là cha vợ cháu."
Liêm Tích nói: "Mai Âm chết tôi đích xác biết ít chuyện, thế nhưng tôi không có bất kỳ chứng cớ nào, cũng không biết chuyện này có liên quan đến Thân Bỉnh hay không, không thể mù quáng giúp cậu làm chuyện xấu."
"Nhưng cháu chưa từng nói cháu muốn làm chuyện xấu."
Liêm Tích lại nhìn hắn một hồi, đột nhiên bật cười: "Thú vị, thú vị... Vào đi."
Thân Đông ngồi ở trong xe đọc sách một lúc, dần dần cũng buồn ngủ. Cậu hạ cửa kính xe xuống nhìn ra ngoài, Thịnh Khâu vẫn chưa về. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Lại tẻ nhạt tới gần một tiếng, Thịnh Khâu cuối cùng cũng trở về. Cậu lập tức lui về sau, nói: "Thế nào?"
Mai Nhạc lúc trước nói với cậu, người này không dễ mời, cho nên Thân Đông mới muốn đi cùng, hai người đồng thời mời dù sao cũng có xác suất hơn mình Thịnh Khâu mời một chút.
Thịnh Khâu xoa xoa đầu của cậu, ngồi vào trong xe, nói: "Ông ấy đã đồng ý."
"Đậu má." Thân Đông nói: "Dễ thế cơ?!"
Thịnh Khâu bật cười, Thân Đông thở ra một hơi nói: "Tôi còn tưởng rằng phải ba lần đến cái nhà tranh đấy."
Thịnh Khâu không nói gì.
Liêm Tích có mục đích, hắn cũng có mục đích, tuy rằng đều không nói rõ, thế nhưng rất rõ ràng mục đích hai người không hẹn mà gặp. Dưới tình huống này, Liêm Tích không có lý do gì từ chối hắn.
Trong ngày thường xem tivi muốn điều tra một chuyện dường như dễ như ăn cháo, nhưng đến lượt Thịnh Khâu thì không có chỗ xuống tay, chuyện mười mấy năm trước nếu muốn bới ra thì không dễ như vậy.
Liêm Tích sở dĩ cho là cái chết Mai Âm có kỳ lạ, nguyên nhân giống Mai Nhạc. Buổi tối trước một ngày bà nói chuyện này cho Liêm Tích, bởi vì bà hi vọng Liêm Tích có thể nâng đỡ Thân Đông sau khi bà đi, còn nói cho ông giới tính của Thân Đông.
Ngày hôm sau Mai Âm qua đời, Mai Nhạc ngay cả tang lễ cũng không tham gia. Mấy ngày đó bởi vì nghiên cứu phát minh vũ khí kiểu mới có tiến triển, làm một vị đại nhân vật chú ý, ông tự mình đến căn cứ nghiên cứu trước, Mai Nhạc liên tục tăng ca thêm vài ngày, mãi đến tận khi nghiên cứu phát minh thành quả mới được nghỉ.
Sau đó Liêm Tích liên lạc với ông, Mai Nhạc từng nói phải chạy về lên tòa án với Thân Bỉnh, nhưng cái hứa hẹn này ông lại không làm được. Hai người lần thứ hai liên hệ đã là nửa năm sau, căn cứ nghiên cứu gặp đột kích, chiến sĩ bảo vệ Mai Nhạc chết cả một đội.
Tất cả những thứ này đều thuộc về cơ mật, Mai Nhạc nói cho Liêm Tích trong điện thoại: "Chuyện này chấm dứt ở đây, tớ không tin Thân Bỉnh sẽ hại chị tớ, tớ cũng sẽ không bởi vì chuyện này lãng phí thời gian ở trên tòa án. Cậu nó và ba nó đối chọi gay gắt không phải là thứ Đông Đông muốn nhìn, tớ chỉ hy vọng nó có thể lớn lên khỏe mạnh vui vẻ."
Liêm Tích nói đến đây, lại cười: "Có phải là rất buồn cười không? Mai Nhạc luôn là cái dáng vẻ đạo đức như thế, làm như thể có thể cứu vớt muôn dân thiên hạ, trên thực tế ngay cả người thân của mình cũng không bảo vệ được. Tôi bảo cậu ta lợi dụng quan hệ với quân bộ điều tra chuyện này, cậu ta lại nói quân bộ tồn tại là vì bảo vệ quốc gia, mà không phải dùng để giải quyết mâu thuẫn tư nhân."
Liêm Tích tuy rằng cười, thế nhưng trong mắt lại hàm chứa một vệt tối tăm khó giải thích được, không biết là đang thương Mai Âm, hay là đang oán ai.
Thịnh Khâu không thể đánh giá thái độ của Mai Nhạc, không thể làm gì khác hơn là tạm thời cáo từ rời đi.
Thân Đông sửa chữa tiệm bánh gato một chút, rất nhiều máy móc bên trong cũng thanh lý, có cái thì trực tiếp đổi mới, hết thảy đều vô cùng thuận lợi, duy nhất làm cho cậu không vui là thân thích kia của Mạc Vân Phân trực tiếp từ chức, không cho cậu cơ hội xử người.
Mạc Vân Phân liên tục hơn nửa tháng chưa từng ra cửa, Thân Bỉnh cũng không ngủ cùng giường với bà ta. Thân Mạc đại khái là nhận được lệnh, cũng không dám đến tìm bà ta.
Bà ta ngồi trong phòng đọc sách, yên lặng, như thể tiếp nhận Thân Bỉnh xử phạt.
Sưng tấy trên mặt đã tiêu mất, nhưng cái bàn tay này lại khắc trong lòng. Mạc Vân Phân nghĩ, lòng không ngừng hận được. (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
Bà ta không ưa Thân Đông vui vẻ, Thân Đông cười một cái, bà ta cảm thấy tim khó chịu như bị kim đâm!
Chuyện lễ cưới hôm đó còn rõ ràng trước mắt, những ngày qua bên ngoài Thân gia cơ hồ không dứt công ty truyền thông, quang minh chính đại đều bị Thân Bỉnh gọi cảnh vệ tới đuổi đi, tối tăm thì xử lý không tốt.
Ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, Mạc Vân Phân giương mắt nhìn lại.
Bên ngoài Mạc Liên Phi nhìn bốn phía, mở cửa đi vào, cười với bà ta.
Mạc Vân Phân lạnh lùng nói: "Có việc gì?"
"Em đến thăm chị, thuận tiện nói với chị một tiếng, hai ngày nay Thân Mạc biểu hiện ở công ty không tệ, Thân Bỉnh cất nhắc nó lên vị trí tổng giám đốc."
Mạc Vân Phân không nói gì.
Mạc Liên Phi lại nói: "Nhưng thằng nhóc này cũng quá không lương tâm, chị bị giam ở đây, nó lại không đến thăm chị lần nào."
Mạc Vân Phân mặt không hề cảm xúc nhìn sang, "Làm sao mày biết nó không đến gặp tao?"
"Em... em nói mò ấy mà." Mạc Liên Phi đánh mình một cái tát, lấy lòng cười cười.
Mạc Vân Phân nói: "Công ty gần đây thế nào?"
Công ty Mạc Vân Phân nói, vậy khẳng định là công ty mỹ phẩm, bà ta không hiểu sâu về Thần Đồ.
"Không... Không tốt lắm..." Mạc Liên Phi đến là vì nói chuyện này, "Bên ngoài ai cũng nói chuyện này, cổ phiếu của Thần Đồ và công ty chúng ta bị sụt giảm không ít..." Ông ta cẩn thận từng li từng tí một nhìn sắc mặt Mạc Vân Phân, không dám nói tiếp, nói sang chuyện khác: "Đúng rồi, phải quay quảng cáo sữa rửa mặt mới ra, vẫn chưa tìm được minh tinh thích hợp... chị, chị lúc nào đi ra ngoài được?"
Mỹ phẩm của Mạc Vân Phân đều là bản thân bà ta làm đại ngôn, Mạc Liên Phi nói xong cái này lập tức hối hận, quả nhiên thấy mặt Mạc Vân Phân trầm xuống.
"Mày cảm thấy danh tiếng hiện tại của tao còn có thể làm đại ngôn à?" Bà ta lạnh lùng nói xong, thấy Mạc Liên Phi sợ đến không dám nói lời nào, thản nhiên nói: "Mày tìm hoa đán đang "hot" quay, giống như trước, không sợ dùng tiền PR."
"Vâng!" Mạc Liên Phi chà chà tay, Mạc Vân Phân cau mày nói: "Còn có chuyện gì?"
"Quãng thời gian trước em đi bệnh viện xem vết thương đụng phải Thân Đông." Mạc Liên Phi nói là lần bị Thân Đông quăng ngã, gãy eo, lúc đi bệnh viện khám lại thì chạm mặt.
Ông ta nhắc tới Thân Đông, sắc mặt Mạc Vân Phân lại càng khó coi hơn. Mạc Liên Phi nói: "Chị không biết đâu, giờ nó kiêu căng vô cùng, em cảm thấy nó sống còn thoải mái hơn lúc ở Thân gia, chị nói nó làm sao có thể coi trọng Thịnh Khâu chứ? Nó..."
"Cút."
"Em..."
"Cút cho tao!"
Mạc Vân Phân đưa tay cầm cốc đập tới, Mạc Liên Phi sợ đến rụt cổ lại, tránh thoát một đòn kéo cửa ra bỏ chạy.
Kết quả lại đụng phải Thân Bỉnh: "Chị, anh rể..."
"Làm sao, chú cảm thấy con trai của tôi sống thoải mái, chú mất hứng?"
"Không có không có."
Thân Bỉnh hừ lạnh một tiếng, lướt qua ông ta. Thân Mạc nhìn ông ta, yên lặng cúi đầu đi theo Thân Bỉnh.
Mạc Liên Phi xoa trán, cảm thấy một nhà này đều là kẻ nhu nhược, bị Thân Đông quậy một trận như vậy, thế mà toàn bộ ủ rũ, không báo thù cũng không giải thích. Khiến ông ta thấy khó hiểu nhất là chị của ông ta cũng mất đi sức chiến đấu! (Truyện chỉ được đăng tải trên Wattpad yanjingjia, những nơi khác là ăn cắp)
"Không tiền đồ." Ông ta chửi một tiếng, nghênh ngang đi mất.
Ông ta phải đi chọn tiểu hoa đán đang "hot"... Nghĩ như vậy, tâm tình ông ta đột nhiên tốt lên, biết đâu còn có thể nhân cơ hội ăn đậu phụ. Minh tinh mấy chục triệu người theo dõi, ông ta cũng ngủ qua một lần, đặc biệt có cảm giác thành công, không trách Thân Bỉnh cũng thích ngủ.
Thân Đông tối hôm qua mơ giấc mộng, mơ mình sinh đôi, lúc sinh ra là hai bé trai, ầm ĩ đòi mạng, một thằng oa oa kêu muốn đuổi gà, một thằng gào thét muốn đuổi chó, bị cậu một tay quơ lại, hai đứa hai tay che mặt đàng hoàng lại.
Bên này mới vừa thu thập xong, đầu kia Thịnh Khâu đột nhiên hi hi ha ha đạp xe đạp thả diều, hai thằng nhãi nước mắt lưng tròng nhất thời hì hì cười toe toét, nhảy nhót cùng đi đuổi diều. Đường kia không biết làm sao mà lầy lội vô cùng, chạy vào cả người đều là bùn, nhìn như hai con búp bê đất, bẩn vô cùng.
Thân Đông nghĩ, tôi đây mới vừa thu thập người thành thật, cậu lại còn đạp đổ?
Cậu xông lên một cước đạp lăn xe đạp, tát Thịnh Khâu một cái.
Thịnh Khâu ngã nhào trên đất bụm mặt, diều rơi trên đất, hai con búp bê đất oan ức lóng ngóng đứng một bên ——
Phi thường tốt, lúc này mới ra dáng.
Thân Đông bởi vì làm chủ đương gia mà cười ra tiếng.
Thịnh Khâu đánh răng xong đi về, vừa vặn thấy đại bảo bối nhà mình nằm trên gối cười đắc ý, cười lông mi run run, đặc biệt đáng yêu.
Sáng sớm mơ mộng đẹp gì thế?
Hắn tiến lên đè lại người hôn một cái, Thân Đông bị hắn đánh thức, giật mình mở mắt ra.
Tư thế kia làm Thịnh Khâu sợ hết hồn.
"Sao, giận à?"
Thân Đông rất không vui: "Mộng đẹp bị cậu hủy diệt rồi."