Sau khi mẫu thân mệt mỏi tỉnh dậy, câu đầu tiên mà bà nói với ta chính là: “Tiểu Vũ, hình như ta vừa nhìn thấy ông ngoại con đấy.”
Một giây sau, ông ngoại ta đã ló đầu vào: “Con gái, ta đây nè.”
Mẫu thân ta cuống quýt xuống giường, chạy đến vươn tay chạm vào ông ngoại, rõ ràng là người còn sống sờ sờ ở đây.
Mẫu thân nằm bệt xuống đất khóc òa.
Ta thấy thế cũng khóc theo.
Ông ngoại thấy con gái và cháu gái mình đều đang khóc thì bối rối không biết phải làm sao, chỉ biết đưa tay vỗ vỗ lưng hai chúng ta dỗ dành.
Mà mỗi lần bị vỗ, cảm tưởng như suýt chút nữa thì bị đưa đến tận Tây thiên, khiến ta đầu nổ đom đóm.
Các biểu huynh cũng lần lượt bước vào, dùng hết vốn liếng bao năm học được của mình để an ủi chúng ta.
Cũng may chẳng bao lâu sau thì cả ta và mẫu thân đều vì mặt mũi mà không khóc tiếp nữa.
Mẫu thân vội vàng hỏi ông ngoại rằng bà ngoại giờ đang ở đâu.
Ông ngoại cười ngại ngùng, nói rằng họ đang ở Bất Quy sơn, tạm thời vẫn an toàn.
Ta vừa nghe đã bắt được trọng điểm.
Bọn họ?
82.
Thì ra chuyện này tất cả đều bắt nguồn từ âm mưu của pháp sư nước Kim.
Pháp sư của nước Kim cũng tương đương với hòa thượng hoặc đạo sĩ ở chỗ chúng ta.
Điểm khác là các pháp sư có thể làm những chuyện thất đức hại người như nguyền rủa.
Cho nên, pháp sư ở nước Kim có địa vị rất cao, dưới một người, trên vạn người.
Pháp sư nước Kim có một bí thuật không truyền ra ngoài, đó là thông qua thuốc và da người có thể khiến cho một người hoàn toàn thay da đổi thịt.
Do việc điều chế thuốc và tạo ra da người hoàn toàn là bí thuật nằm trong tay pháp sư, người ngoài rất ít biết đến.
Nói gì thì nói, thay đổi diện mạo một người mà thần không biết quỷ không hay quả thật quá đáng sợ!
Cho nên, nếu không phải là lúc quan trọng cũng không ai dám dùng đến bí thuật này.
Nhưng ông ngoại ta quả thực rất lợi hại, sinh ra tám người con ai nấy cũng là anh hùng đầu đội trời chân đạp đất.
Bọn họ muốn tấn công trực diện nhưng không dám, thế là đã cho người thay đổi dung mạo lẻn vào trong doanh trại quân ta.
Cũng may ông ngoại phát giác sớm, bèn tương kế tựu kế giả bộ trúng tên, mà không biết rằng những chuyện xảy ra tiếp sau đó sẽ kinh thiên động địa đến mức nào.
Tiếc rằng ông ngoại ta quá nổi tiếng, lấy một thi thể khác ra giả dạng đánh lừa mọi người không phải là cách hay, cho nên chỉ đành âm thầm đứng trong bóng tối để điều tra.
Nhưng một người không dễ hành động, ông ngoại liền cùng tám vị cữu cữu của ta diễn một vở kịch.
Bởi vì Thất cữu cữu từ trước đến nay không biết diễn bao giờ, lại thêm quá đỗi hưng phấn nên đã bị đối phương chém trúng một đao.
Ông ngoại bắt được đệ tử của pháp sư, ép hắn giao ra thuốc và mặt nạ da người để đánh lừa mọi người rằng các cữu cữu của ta đã thật sự mất mạng.
Bọn họ âm thầm chạy đến Bất Quy sơn để ẩn nấp, dần dần phát hiện ra âm mưu của nước Kim.
83.
Bà ngoại thì lấy cớ đau lòng quá độ mà đóng cửa không tiếp khách.
Ai cũng hiểu được tâm trạng của bà nên tạm thời không người nào dám đến quấy rầy.
Có điều ông ngoại sợ bà bị người khác ám hại nên đã âm thầm đưa bà về Bất Quy sơn trong đêm.
Lại nói về âm mưu của nước Kim.
Có một khoảng thời gian, Ngũ cữu cữu cảm thấy vài người thuộc hạ dưới tay mình có hành vi rất kỳ lạ, thậm chí có người rõ ràng trước đây cao hơn mình mà bây giờ lại thấp hơn mình tận một cái đầu.
Chỉ nghe thấy có người lớn nhanh như thổi chứ nào đã có ai đột nhiên bị thu nhỏ bao giờ.
Cho nên khi ông ngoại nghe được chuyện này thì trầm tư hồi lâu, bảo Ngũ cữu cữu tạm thời đừng đánh rắn động cỏ, cứ xem tiếp xem chuyện thế nào.
Dù sao thiên hạ cũng chẳng hiếm chuyện kỳ lạ.
Sau đó thì quân doanh bắt đầu xuất hiện nhiều tin tức bị lọt ra ngoài, ông ngoại phát hiện ra âm mưu của bọn chúng thì viết thư báo cho phụ hoàng.
Phụ hoàng hay tin thì không tin vào mắt mình, khoảng thời gian đó ông ấy lên triều chỉ chăm chăm nhìn xem có tên đại thần nào đang giả mạo hay không.
Cha vợ và con rể trong ứng ngoài hợp diễn một màn kịch, để tìm ra sự thật bọn họ không dám nói chuyện này với ai.
Ai mà ngờ mẫu thân ta lại phản ứng kích động như vậy.
Nhưng ai ở trong hoàn cảnh đó mà không phát điên cho được.
Kết quả, khi ông ngoại biết tin mẫu thân ta lên chiến trường thì không thể ngồi yên được nữa.
Con trai đánh trận thừa sống thiếu chết cũng chẳng thấy ông ngoại phản ứng gì, vừa nghe tin con gái và cháu gái lên chiến trường thì đã đứng ngồi không yên.
Cho nên, ông ngoại đành phải ra mặt sớm hơn.
Dù sao đại cục cũng đã định, còn sợ gì bố con thằng nào.
84.
Tốn biết bao công sức mới áp được tên đệ tử của pháp sư nói ra bí mật của nước Kim, ông ngoại ta vội vàng viết thư cho phụ hoàng, bảo phụ hoàng cứ theo danh sách trong thư mà bắt người.
Đều duy nhất mà ông ngoại không ngờ đến là ta và mẫu thân lại bỏ trốn.
Ông ngoại trong lòng nóng như lửa đốt, nhưng lại không thể lộ mặt quá sớm làm ảnh hưởng đến kế hoạch.
Mấy ngày trôi qua mà dài như mấy năm.
Đến khi nghe tin hai chúng ta kiên quyết muốn lên chiến trường, ông ngoại mới quyết định lộ mặt.
Vừa nhìn thấy ta bị thương nằm trên giường, ông ngoại đã đỏ mắt.
Ông ngoại muốn ôm ta vào lòng nhưng lại nghĩ ta đã đính hôn, không còn là đứa trẻ nằm trong lòng ông nghe kể chuyện như ngày xưa nữa rồi.
Mẫu thân ta vừa khóc vừa cười, không biết nên trách móc từ đâu mới phải.
Nhớ đến chuyện mình làm ở hậu cung, mẫu thân bắt đầu thấy thấp thỏm lo lâu.
“Cha, chuyện phía Hoàng thượng, con nên làm thế nào?”
Ông ngoại sảng khoái đáp: “Hoàng thượng dám không cần con, ta sẽ để con ở lại biên quan, dù sao cũng là người từng lên chiến trường, làm nữ tướng quân còn tốt hơn vạn lần về kinh thành làm phi tần của hắn.”
Ta: “...”
Ông ngoại ơi, ông làm việc gì cũng phải hỏi ý kiến của đương sự trước chứ. Chuyện của mẫu thân thì không nói, còn ta, ta là người đã đính hôn cơ mà, chẳng lẽ ta cũng không về kinh thành?
Vậy Trần tiểu công tử phải làm sao? Chẳng lẽ ta lại bỏ hắn ở đó ư?
85.
Cũng may ông ngoại ta vẫn nể mặt hoàng thất nên không tiết lộ thân phận thật của chúng ta trước mặt mọi người, chỉ đành ngậm đắng nuốt cay mà chấp nhận tin đồn có con riêng.
Danh tiếng gây dựng bao năm của ông ngoại cuối cùng bị hủy sạch trong tay mẫu thân ta rồi!
Phụ hoàng biết tin ta và mẫu thân lên chiến trường thì bị dọa cho xanh mặt, vội vàng viết thư đến doanh trại, lại sợ khiến ông ngoại ta không vui nên không dám trách mắng, chỉ biết giả bộ khen ngợi hai chúng ta. Ông ngoại trước giở ruột để ngoài da, sao có thể nghe hiểu ngụ ý sâu xa trong đó được, thậm chí còn tin rằng phụ hoàng đang khen ngợi con gái và cháu gái của ông có dũng có mưu!
Tam hoàng tử nước Kim lần này thảm rồi, chiến sự thất bại, âm mưu bi vạch trần, chỉ xem người nước Kim muốn xử lý hắn thế nào thôi.
Theo ý của ông ngoại ta, cứ đem hắn nhốt vào ngục là được, mặc kệ đám người nước Kim muốn thế nào.
Chủ yếu là người nước Kim trước giờ không yên phận, không để ý đến đến bọn họ thì bọn họ sẽ cứ đến gây gổ mãi.
Thôi thì cứ đợi bắt hết đám người trong danh sách kia rồi tính tiếp.
Chẳng trách Thuận phi lại đắc ý như vậy, hóa ra Thập Thất tỷ cũng nhúng tay vào chuyện này.
Nghe nói, Thập Thất tỷ đã tiết lộ khá nhiều thông tin cho pháp sư nước Kim.
Chuyện này khiến phụ hoàng tức đến nỗi suýt chút nữa thì bóp chết Thuận phi.
Lại có tin đồn, Thuận phi thực ra chỉ là con tốt thí, người đứng sau chỉ đạo là Hoàng hậu nương nương.
Nhưng dù sao cũng chỉ là tin đồn, ta và mẫu thân cũng chỉ bán tín bán nghi.
Ông ngoại quay về nên quân doanh cũng yên ổn trở lại.
Mấy ngày sau, chúng ta cùng đến Bất Quy sơn đón bà ngoại và các cữu cữu trở về.
Lúc chúng ta đến nơi, các cữu cữu đang ngồi xổm nướng thịt ăn rất sôi nổi.
Bà ngoại cũng vui vẻ ngồi bên cạnh, sắc mặt hồng hào, cùng ăn thịt nướng với mọi người.
Nhìn thấy cảnh này, ta và mẫu thân bỗng rưng rưng nước mắt.
86.
Bất Quy sơn rất ít người qua lại, người nước Kim cũng ít khi lui tới đây nên dần dà truyền ra tin đồn đây là một nơi có đi mà không có về.
Sau đó, các cữu cữu ta lần lượt được sinh ra lại biên quan, cả ngày không có việc gì làm nên thích chạy loạn khắp nơi, dần dần phát hiện được ra con đường vào núi.
Cho nên ông ngoại mới quyết định ẩn nấp lại đây.
Ông ngoại ôm lấy hai chúng ta mà rơi nước mắt.
Vết thương của ta lại, lại, lại chảy máu nữa rồi!
Nghe tin hai chúng ta lên chiến trường, ta lại còn trọng thương, bà ngoại giận dữ đuổi theo ông ngoại chạy quanh núi.
Ông ngoại ngần ấy tuổi rồi nhưng vẫn khỏe mạnh chẳng kém gì trai tráng, thoắt một cái đã không thấy tăm hơi đâu.
Bà ngoại lau nước mắt kéo ta và mẫu thân xuống núi, còn tỉ mỉ dặn dò ta phải cẩn thận vết thương, rồi quay sang trách mẫu thân ta không biết chăm con, hay là để ta lên núi dưỡng thương một thời gian.
Ta cười hì hì nói vết thương không đáng ngại, không đến mức nghiêm trọng như vậy.
Bà ngoại càm ràm suốt cả dọc đường, nói còn trẻ mà không biết quý trọng cơ thể, về già mới thấy khổ.
Tên đệ tử của pháp sư nước Kim đã bị dày vò đến nỗi người không ra người ma chẳng ra ma, bị các cữu cữu ta lôi theo xuống núi.
Lại nói các cữu cữu ta, không biết lỗi từ đâu ra mấy bộ quần áo rách rưới tàn tạ, trông ông ngoại ta không khác gì dẫn theo một đám ăn mày.
87.
Vương phó tướng phải chịu quá nhiều cú sốc nên giờ đây đã chẳng còn gì có thể làm ông ấy bất ngờ hơn nữa.
Các biểu huynh ta thì mắt to trừng mắt nhỏ, bọn họ biết rằng các cữu cữu còn sống nhưng không ngờ lại trở về trong bộ dạng này.
Ai không biết còn tưởng ông ngoại ta bắt họ ra đầu đường xó chợ ăn xin.
Lại nói đến những ngày ở nước Kim đúng là muôn trùng gian khổ.
Cũng may phụ hoàng ta không chút nghi ngờ, giao toàn quyền quyết định cho ông ngoại.
Hoàng đế nước Kim tuổi đã cao, hoàn toàn như một con rối dưới sự điều khiển của nước Kim.
Giờ chỉ cần chờ xem nước Kim sẽ có động thái gì.
Chiến thần còn sống sờ sờ ở đây, bọn họ còn dám động binh?
Chuyện ở triều đình ông ngoại ta không muốn tham dự quá nhiều, ông chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là giữ trọn từng tấc đất ở biên quan. Các cữu cữu của ta từ nhỏ cũng được dạy dỗ như vậy, quyền thế địa vị chỉ là phù du, cả nhà được sống an ổn bên nhau mới là đáng quý nhất.
Ở đây vẫn còn đứa con gái và cháu gái mà ông yêu thương nhất, ông nhất định phải bảo vệ chu toàn cho họ.
88.
Ta cảm thấy mẫu thân đang lừa gạt ta.
Bà ấy từng nói đến biên quan ngày nào cũng ăn thịt, nhưng thực tế không phải vậy.
Thịt thì có, nhưng không đủ để ngày nào cũng được ăn, những binh lính cấp dưới còn không đủ chia.
Ông ngoai ta dẫn binh cả đời, phong ba bão táp gì cũng từng kinh qua, chỉ sợ nhất là thiếu lương thưc.
Phụ hoàng ta thì chắc chắn không thể vô tình vô nghĩa đến mức bỏ mặc không tiếp tế.
Chỉ có một lý do duy nhất.
Kinh thành loạn rồi.
Mật thư mà ông ngoại gửi về kinh thành không thấy hồi âm, ta và mẫu thân lòng như lửa đốt, dù sao phụ hoàng cũng là cha ruột của ta, không lo lắng sao được?
Mẫu thân ta hối hận lắm, ban đầu không nên đối xử như vậy với phụ hoàng, dù có ra đi cũng có thể ra đi trong thanh thản.
Ta: Phụ hoàng vẫn còn sờ sờ ra đó, người đừng có rủa ông ấy trước mặt con gái ông ấy thế này được không?
Ông ngoại an ủi chúng ta không cần lo lắng quá, không có tin tức gì không chừng lại là tin tức tốt nhất rồi.
Tiếc là lượng thảo vẫn ngày một cạn kiệt, đại cữu cữu quyết định quay về kinh thành một chuyến, dù sao cứ đợi thế này cũng không phải là cách.
Lúc này, ngoài doanh trại bỗng xôn xao hẳn lên, ta và mẫu thân cũng ra ngoài xem náo nhiệt.
Từ xa xa chỉ trông thấy một nam nhân mặc y phục trắng toát đang không ngừng phân bua với những người xung quanh.
“Ta là cháu rể của Vệ quốc đại tướng quân.”
“Ta là phò mã tương lai đấy.”
“Ta đến tìm thê tử của ta!”
“Ta thật sự không phải gian tế mà! Mau đưa ta đến gặp Hứa lão tướng quân!”
Giọng nói này sao nghe quen quen…
Người đó vừa nhìn thấy ta lấp ló trong đám người, đang vội cao giọng hét lên thì đã bị ta nhanh như chớp bịt miệng lại.
“Ôi chao, đây không phải là…phò mã của công chúa tỷ tỷ đây sao? Sao huynh lại lặn lội đường xa đến đây thế?”
Trần tiểu công tử nghe thấy thế thì trợn mắt lườm ta.
89.
Trần tiểu công tử đem đến mấy xe chở đầy lương thảo, bên trong còn có không ít thuốc thang thảo dược.
Đúng là cầu được ước thấy! Trần Hy ơi là Trần Hy, đúng là cứu tinh mà!
Ông ngoại vỗ vai Trần tiểu công tử, cười đến híp cả mắt.
Có điều Trần tiểu công tử bị vỗ mấy cái, đau đến nhe răng trợn mắt mà không dám hó hé nửa lời.
Ta vội vàng kéo hắn ra, Trần tiểu công tử xoa xoa vai mình, nhìn ta một cách ấm ức.
“Sao nàng lại nói dối bọn họ!”
“Sao ta có thể nói ta là nữ nhân được, lại còn là nữ nhân sắp xuất giá nữa chứ. Ta thì không sao, nhưng để người khác biết được, người nhà huynh sẽ bị nói ra nói vào. Ngày nào cũng ở cùng một đám nam nhân, lỡ như bị truyền ra ngoài, người ở kinh thành sẽ đồn đại thế nào đây hả?”
Sắc mặt Trần tiểu công tử cũng dịu đi.
Sau đó hắn vội vàng giải thích tình hình ở kinh thành với phụ hoàng.
Bởi vì âm mưu của nước Kim, kinh thành giờ đây loạn cào cào, ai nấy cũng đều hoang mang tột độ.
Trần thừa tướng vì mối quan hệ giữa hai nhà nên biết được chân tướng mọi chuyện. Trần thừa tướng trước nay đều theo sát động tĩnh của triều đình, nên ông ấy nghi ngờ hậu cung có dính dáng đến nước Kim.
Chỉ một Thập Thất công chúa nhỏ bé, không thể gây ra sóng to gió lớn đến thế được.
Lại đến chuyện vận chuyển lương thảo đến biên quan gần đây, Trần thừa tướng nghi ngờ có uẩn khúc trong đó nên đã khuyên phụ hoàng nên âm thầm vận chuyển đi bằng đường khác.
Vận chuyển lương thảo là một chuyện quá đỗi gian nan.
Người được chọn phải đủ thông minh cơ trí, được tín nhiệm. Thế là, Trần tiểu công tử là người tiếp nhận nhiệm vụ này.
Vượt qua muôn trùng khó khăn, Trần tiểu công tử cuối cùng cũng đến nơi đúng với kỳ vọng của mọi người. Hắn còn đặc biệt thay sang bộ y phục màu trắng mà hắn cho là đẹp nhất.