https://truyensachay.net

Tú Tài Gia Tiểu Kiều Nương

Chương 31: Đưa rau

Trước Sau

đầu dòng
Tống Tân Đồng cũng chính là muốn thông báo Thu bà bà một tiếng, đến lúc đó nếu Trương bà tử các nàng thực sự dám làm ra chuyện tổn thương nàng, lúc nàng đi cáo trạng cũng có người làm chứng.

Tống Tân Đồng nhìn bầu trời xanh thẳm ngoài phòng, “Thu bà bà, vậy ta liền đi về trước dọn dẹp phòng một chút.”

Thu bà bà nâng hạ mí mắt, gật gật đầu, “Chỉnh đốn mái nhà dễ rơi bụi, tốt nhất là lấy bố che phủ, nếu không lúc quét tước đặc biệt phiền phức.”

“Ân, hiểu được.” Tống Tân Đồng đi tới trước sân ngoài liền nhìn thấy Cẩu Đản Nhi co đầu rụt cổ, quay đầu lại liếc mắt nhìn Thu bà bà ở phòng bếp một cái, giảm thấp giọng nói: “Cẩu Đản Nhi, đi nhà ta và Đại Bảo chơi a.”

Cẩu Đản Nhi uể oải sờ sờ tóc trên đầu bị thiêu đến cực khó coi, “Tiểu Bảo muốn chê cười ta.”

“Sẽ không, hắn dám chê cười ngươi, tỷ tỷ thay ngươi đánh hắn!” Tống Tân Đồng cười nói.

Cẩu Đản Nhi cắn răng, “Kia…”

Còn chưa nói ra miệng, thanh âm Thu bà bà ngay trong phòng vang lên, “Cẩu Đản Nhi, không cho phép chạy loạn khắp nơi.”

Dung khí Cẩu Đản Nhi vừa mới nhắc tới lại bị đánh tan, khom lưng đi vào trong phòng, “Bà, ta không chạy.”

“Ngươi xem đầu tóc ngươi này, mau ngủ đi.”

Tống Tân Đồng cười cười, một mình một người trở về, đem cái gì nên thanh lý trong nhà đều thanh lý một lần, lại đem cán mạch Tạ thẩm đưa tới toàn bộ chất đống chỉnh tề, chuẩn bị mai sử dụng.

Thanh lý xong, lại đem ruột già mua về đem tới trên phiến đá ở mép suối đầu nguồn, chậm rãi rửa ruột già.

Rửa ruột già là một chuyện rất phiền phức, muốn rửa cho hết mùi lại càng phiền phức, lúc ở hiện đại, Tống Tân Đồng nhìn bà ngoại đều là dùng bột mì hoặc là dầu cải rửa qua, chẳng qua vẫn là bột mì rửa sạch một chút.

Rửa gần một canh giờ, mới đem toàn bộ ruột già đều rửa sạch, eo mỏi lưng đau ngồi trên phiến đá nghỉ ngơi một hồi, lại ở chỗ nước trũng phát hiện không ít chết bên tai.

Đào non nửa cân ra, phẩm chất đều thượng thừa.

Tống Tân Đồng nhìn lại về phía học đường, hôm nay bởi vì Lục phu tử vào thành cho nên ở học đường không có âm thanh.

Tống Tân Đồng do dự một chút, đem rửa sạch chiết bên tai liền hướng học đường đi đếm, cửa viện đóng chặt, nhón chân nhìn vào bên trong, xác nhận không có người xong liền muốn leo tường mà vào.

Nhưng không có động tác, trong viện liền có một phụ nhân cầm rổ đi ra, nhìn thấy Tống Tân Đồng đứng ở ngoài sân liền đi tới, làm một động tác tay hỏi nàng: “Ngươi là ai? Ngươi ở nơi này làm cái gì?”

Tống Tân Đồng ngẩn người, là người câm?

Phụ nhân lại khoa tay múa chân làm mấy động tác, nhưng Tống Tân Đồng thấy mơ hồ, hỏi dò: “Người là người nhà Lục phu tử?”

Phụ nhân gật đầu.

Đây là nương Lục phu tử? Tống Tân Đồng không thể tin nhìn phụ nhân mặc váy sam màu xanh này, tóc mai chỉ dùng một cây trâm gỗ đào, tuy trang điểm rất đơn giản, nhưng mỹ mạo cùng khí chất của phụ nhân này không phải quần áo vải thô có thể che lại.

Thảo nào Lục phu tử lại có một thân khí chất ấm nhuận thanh nhã, nghĩ đến hẳn là kế thừa nương hắn.

Tống Tân Đồng quan sát phụ nhân, phụ nhân cũng quan sát vị cô nương gầy yếu này.

“Phu nhân, mấy hôm trước Lục phu tử từ trong nước cứu đệ đệ ta, trong lòng chúng ta cảm kích, nhưng trong nhà bần hàn, cho nên…” Tống Tân Đồng bị ánh mắt sáng sủa lợi hại của phụ nhân nhìn đến không biết nên nói xuống như thế nào, đem chiết bên tai đặt ở trên tường vây cao một thước ba xoay người rời đi, chạy hai ba bước lại xoay ngươi lại, nói với phụ nhân: “Phu nhân, đây gọi là chiết bên tai, ăn nhiều có thể thanh nhiệt giải độc, giảm sưng liệu sang, lợi niệu trừ ướt, có thể làm rau trộn cũng có thể dùng để nấu canh hoặc xào thịt.”

Nói xong xoay người rời đi

Phụ nhân nhìn bóng lưng như chạy trốn của Tống Tân Đồng, bà có dọa người như vậy sao? Lại cúi đầu nhìn thức ăn được đặt thật chỉnh tề trên đầu tường, khóe miệng không khỏi giương lên.

Tống Tân Đồng đi xa mới thở phào nhẹ nhõm, nàng cũng không biết thế nào, không hiểu sao đáy lòng đối với vị nương của Lục phu tử này dâng lên một loại ý sợ hãi, tổng cảm thấy muốn cẩn thận từng li từng tí, để tránh chọc giận vị mỹ nhân khí chất cao này.

Xem ra sau này qua đây, nhất định phải né tránh nàng.

Sau khi về đến nhà đã là giờ dậu canh ba, sắc trời còn sớm.

Nhưng Tống Tân Đồng lại bắt đầu nghĩ làm cơm tối, chưng nửa cân cơm, lại làm ruột già cay nóng, ba tỷ đệ ăn đến miệng đầy chất béo.

Sau bữa tối, Tống Tân Đồng ngồi ở trong sân nhìn cặp song sinh viết chữ trên mặt đất, Đại Bảo và Tiểu Bảo đều là đứa trẻ thông minh, đã biết làm hai mươi mấy loại phép cộng trừ, chờ qua một đoạn thời gian sẽ dạy khẩu quyết phép nhân cho hai đứa, có bản lĩnh này, sau này dù không thể làm khoa cử cũng có thể làm tiên sinh phòng thu chi.

Tống Tân Đồng nhìn rặng mây đỏ như dải lụa màu nơi chân trời, vươn tay bưng bát thô trong tay lên uống một ngụm trà, cảm thấy ngày trôi qua còn quá bừa bãi, chính là nếu bát thô trong tay có thể đổi thành chén trà sứ trắng thì tốt rồi.

*****

Ngày hôm sau, Tống Tân Đồng sớm bò dậy, dùng bột mì đen và mì trắng trộn làm bánh rán, ba tỷ đệ mỗi người gặm một, chẳng được bao lâu, người Tạ gia liền đeo giỏ, chọn nấm đen qua đây.

Đây còn là lần đầu tiên Tống Tân Đồng thấy Tạ thúc và hai người con lớn nhất của hắn, mấy người đều bị phơi đen, cười lên liền lộ ra rang trắng sạch, thoạt nhìn thập phần hàm hậu.

“Thu bà bà, Tạ thúc, thẩm nhi…” Tống Tân Đồng và Đại Bảo, Tiểu Bảo lần lượt đem người chào hết một lần, sau đó bày bánh vào rổ nhỏ đem ra, “Thu bà bà các ngươi đến ăn bánh.”

Thu bà bà liên tục xua tay, “Chúng ta ăn rồi, ăn rồi, các ngươi giữ lại chính mình ăn.”

Cẩu Đản Nhi nghe mùi thơm bánh rán dầu, nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt.

Tống Tân Đồng đem rổ giao cho Đại Bảo, “Mau, lấy bánh cho bà bà các nàng ăn.”

Đại Bảo nhận lấy rổ, đưa mỗi người một cái, lúc này mới kéo Cẩu Đản Nhi đi vào phòng, khó có được nghe hắn khoe khoang, “Cẩu Đản Nhi, ta biết viết chữ.”

“Thực sự a?” Cẩu Đản Nhi rất hâm mộ.

Tiểu Bảo cũng đến: “Ta cũng sẽ, ta cũng sẽ. Ta sẽ dạy cho ngươi, ta dạy cho ngươi.”

Cẩu Đản Nhi đáp: “Tốt.”

Tạ Đại Ngưu nhìn vừa cao to cường tráng hướng về phía Tống Tân Đồng hàm hậu cười, “Tân Đồng, thúc cảm ơn ngươi tìm cho nhà ta một việc như thế, chẳng qua này bốn văn tiền một cân cũng quá mắc, không bằng đổi thành một văn tiền một cân đi.”

“Thúc, tính cho các ngươi bốn văn một cân, ta cũng kiếm được.” Tống Tân Đồng biết cha quá cố trước đó cùng Tạ thúc quan hện tốt nhất, cho nên tự hiên sẽ cho các nàng một giá rất tốt, “Bà bà, thời gian hiện không còn sớm, chúng ta mau vào núi một chút đi?”

“Thành thành thành.” Thu bà bà cũng không nói gì, sau đó phân phó nói: “Đại Nghĩa theo cha ngươi giúp chỉnh đốn mái nhà, Đại Hào đeo giỏ cùng chúng ta đi lên núi.”

“Được, nãi nãi.” Đại Hào là nhị nhi tử của Tạ thẩm, năm nay mười hai tuổi, so với Tống Tân Đồng còn nhỏ hơn hai tuổi, cũng đã theo Tạ thúc bắt đầu làm một chút việc nhẹ nhàng.

Tống Tân Đồng về phòng thông báo cùng Đại Bảo bọn họ một tiếng, sau đó liền đeo giỏ khiêng cái cuốc đi.

Vừa lên buổi trưa, bốn người đào tổng cộng chín trăm cân, buổi chiều Tạ thúc cùng đại nhi tử Tạ gia cùng gia nhập, sáu người đào khoảng một nghìn ba trăm cân.

Giờ dậu một khắc, đoàn người mới đưa hết chiết bên tai trở về trong viện, sắp xếp thật chỉnh tề, bề ngoài vô cùng tốt, có một phần khác là vừa đào vừa rửa sạch qua cho nên còn nước, hiện tại đang bày trên mặt cho gió thổi đây.
alt
Chỉ Mê Đội Trưởng Đội Bóng Rổ
Ngôn tình Sắc, Sủng, Nữ Cường
(Cao H)Câu Dẫn Cầm Thú Giáo Sư Nhà Bên
Ngôn tình Sắc, Sủng, HIện Đại
Cùng Trúc Mã Luyện Tập Kỹ Năng
Ngôn tình Sắc, Sủng
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc