Ta cúi đầu bước đến, bám sát theo cỗ kiệu của Thiên Phi.
Không ai hỏi ta vừa đi đâu, làm gì, không ai để ý đến ta.
Chốc chốc chiếc rèm cửa lại lay động theo từng cơn gió, ta liếc nhìn Thiên Phi đang ngồi bên trong. Trên mặt của nàng ta hiện rõ nụ cười đầy tự hào, ánh mắt sáng lấp lánh tràn đầy sự dịu dàng.
Kiệu của Thiên Lục theo phía sau, ta nhìn thấy Cúc Vặn lẳng lặng đi bên cạnh kiệu, khuôn mặt không biểu hiện gì.
Đi một lúc lâu, mới mơ hồ nhìn thấy cánh cổng hoàng cung cao ngất.
Nhìn bức tường hoàng cung đứng thẳng tắp trước mặt, ta âm thầm cắn răng. Sâu, sâu nhất trên đời là cánh cổng hoàng cung. Ta không biết thế giới sau cánh cổng ấy, sẽ xa hoa và tàn nhẫn như thế nào.
Mặc dù mưa đã tạnh, nhưng mặt trời vẫn chưa ló dạng. Mái ngói màu lưu ly như một vầng sáng lờ mờ lan tỏa, sắc màu giản dị đó lại làm cho người ta lo sợ không yên.
Tú nữ từ các nơi đã lần lượt kéo tới, ngoài cửa cung, cỗ kiệu, xe ngựa, xe đồ đứng chen chúc xen lẫn bao nhiêu tiếng rộn ràng, nhốn nháo, tạo nên một bức tranh riêng biệt trên quảng trường rộng lớn này.
Cửa cung chưa mở, rèm kiệu cũng chưa được vén lên.
Các tú nữ ai nấy đều rụt rè đợi bên trong, hoặc thỉnh thoảng hỏi a hoàn đi bên cạnh vài câu.
Ta thật may mắn vì Thiên Phi vẫn chưa nói gì với ta.
Khoảng chừng một khắc sau, cánh cổng cung màu đỏ tươi kia mới từ từ mở ra. Cánh cửa rất dày rất nặng, bị hé mở từng chút từng chút một. Tiếng mở cổng, cổ kính mà trang nghiêm từ xưa đến nay luôn khiến người ta khiếp sợ.
Ngay lập tức, có một đoàn người đi từ bên trong ra.
Đưa mắt nhìn lại, thấy người dẫn đầu là một thái giám. Y cầm phất trần trong tay, đội mũ có tua hai bên. Ta nghe nói thái giám đã bị cắt "Căn" trên người, nên cũng không thể coi là "đàn ông" . Bọn họ, giống như phụ nữ.
Hôm nay, ta coi như được mở mang kiến thức, nhìn bộ dạng thái giám bước thướt tha từng bước thực sự rất buồn cười.
Theo sau y là một đoàn tiểu thái giám và cung tỳ, sắc mặt mỗi người đều không chút thay đổi, dường như chỉ cứng nhắc đi theo y.
"Đến rồi sao?" Ta đang mải nhìn, Thiên Phi bỗng nhiên hỏi ta một câu.
Ta giật mình hoàn hồn lại, đáp cho có lệ "Dạ."
Thiên Phi dường như còn muốn nói gì đó, nhưng thái giám kia đã cao giọng nói:" Mời các vị tiểu thư theo chúng ta vào cung."
Y vừa dứt lời, không khí phía dưới lập tức nóng lên, những tiếng líu ríu vang lên không ngớt.
Ta vội vàng vén rèm lên, những ngón tay thon dài của Thiên Phi bám vào mép kiệu, nàng bước từ trong kiệu ra. Nàng ta ngay lập tức bị hoàng cung thu hút, nên vẫn chưa nhìn về phía ta.
"Tỷ."
Thiên Lục tiến lên phía trước.
Ta vội lùi sang bên cạnh, cúi thấp đầu.
Các tú nữ vừa ra khỏi kiệu, tự giác đứng xếp thành hàng. Lão thái giám quét mắt nhìn một lượt, biểu hiện rất hài lòng. Lắc lắc cây phất trần trên tay, y lại nói" Trong cung không giống như quý phủ của các vị tiểu thư, chúng ta phải nhắc nhở các vị tiểu thư, không nên quá tò mò!".
Thiên Lục lập tức bịt miệng nàng ta lại, nhỏ giọng nói:" Tỷ, đừng có nói lung tung!"
Ta cười thầm trong lòng, chó cậy thế chủ?" Nhưng cái "Thế" này là của hoàng thượng đó! Nếu để cho người khác nghe được, cuộc sống về sau của nàng ta sẽ từ từ mà cảm nhận!
Thấy thái giám kia đã xoay người đi, mọi người đều vội vàng đuổi theo.
Thiên Phi cũng vội đuổi theo, Thiên Lục ngoái đầu lại nhìn, rồi mở miệng nói với đám gia đinh phía sau:" Các ngươi trở về hết đi, nói với cha mẹ ta, không cần lo lắng cho chúng ta."
"Dạ."
Đám gia đinh đồng thanh đáp, lúc này Thiên Lục mới bước lên phía trước.
Ta chậm rãi đi tới, bỗng nhiên nghe Cúc Vận gọi:" Ngọc Nhi?" Ta nghe thấy rõ trong giọng nói của nàng ta mang theo sự nghi ngờ. Ta không khỏi kinh hãi, chẳng lẽ ta không cẩn thận để cho nàng ta nhìn thấy mặt rồi sao?
Nhưng rõ ràng ta đã rất cẩn thận, từ lúc bắt đầu ta vẫn luôn cúi đầu mà!
Nghĩ như thế, ta cố ý không để ý tới nàng ta, bước chân đi rất nhanh.
"Ngọc Nhi!" Nàng ta lại gọi thêm một tiếng.
Ta vẫn phớt lờ không để ý đến.
Lúc này đã qua cửa cung, Cúc Vận cũng không dám lớn tiếng, cuối cùng đành im lặng.