Tiểu hàn sắp hết, đêm khuya yên tĩnh.
Cả thành Trường An chìm trong mộng, im ắng như tờ, chỉ nghe thấy vài tiếng vang khẽ khi tuyết rơi.
Trong phòng sắc đỏ đậm đà, từ ngoài cửa đến bên giường, rồi lại lan đến gò má Thi Đại.
Nàng không phải tính cách dễ xấu hổ đỏ mặt, nhưng đối diện với Giang Bạch Nghiễn, thường không chống đỡ nổi.
Lướt lại lời chàng nói ban nãy trong lòng một lượt, Thi Đại không đáp mà hỏi ngược lại, suýt nữa cắn trúng lưỡi mình:
"Chàng muốn em làm gì chàng?"
Nhìn ra vẻ lúng túng của nàng, Giang Bạch Nghiễn cười:
"Ta biết."
Biết gì kia?
Đầu óc Thi Đại chết máy, lập tức phản ứng lại, chàng đang trả lời câu hỏi "đêm tân hôn phải làm gì".
Vành tai nàng ửng hồng, Giang Bạch Nghiễn liếc mắt, giọng nói rất nhẹ:
"Ta từng đọc sách."
Bị giam cầm ngần ấy năm, chàng hiểu biết ít ỏi về mọi thứ trên đời, con đường tìm hiểu chúng, chính là đọc sách.
Tiểu thuyết, sách y, giải đáp chi tiết nội kinh, Giang Bạch Nghiễn cũng đã đọc rất nhiều thứ liên quan đến chuyện tối nay.
Vài ngày trước, lúc chuẩn bị tiệc cưới, Thi Kính Thừa còn nhét cho chàng một quyển sách tranh.
Rất khó cho Giang Bạch Nghiễn để hiểu được nội dung trong tranh.
Nam nữ quấn quýt khó rời, khiến chàng chỉ thấy chán ghét.