“Đã đủ kịch liệt chưa?” Ninh Viễn nói, ra hiệu nhìn dấu vết trước cửa sổ.
Sau cả một đêm càng khó tưởng tượng hơn nữa, Tô Hà lẳng lặng đi tới, cuộn lại thảm lông dài ném vào góc tường.
Tâm trạng anh vốn dĩ đang thoải mái, chợt nghe thấy giọng nói của Ninh Viễn, không phải là quá khó chịu nhưng cũng không phải là sảng khoái lắm. việc sắp xếp ăn sáng và nghỉ cuối tuần với Kiều Minh Hạ cũng bị chen vào một cách khó hiểu. Nhưng ở trước mặt Ninh Viễn, anh vẫn luôn rất có chừng mực, mặc quần đùi gọn gàng trong áo choàng tắm, chỉnh đốn lại hết mọi thứ rồi mới ngồi xuống ghế bên sô pha.
Vẻ mặt của Ninh Viễn ảm đạm, khi cười lên trên mặt phải có một lúm đồng tiền, Tô Hà đã từng rất thích, lúc này lại không nhìn thấy, sững sờ nghĩ: Ninh Viễn sao lại có biểu cảm như vậy?
“Đứa nhỏ đó nói đã thành niên.” Đề tài Ninh Viễn vẫn nói về Kiều Minh Hạ: “Là thật hay sai, nhìn không giống cho lắm.”
Tô Hà không muốn nói dối cậu ấy: "Năm nay đã thành niên, lớp mười hai rồi."
Vẻ mặt của Ninh Viễn thay đổi, đột nhiên cậu ấy nghĩ ra điều gì đó khó tin và nâng âm lượng lên:
"Học sinh của anh?! Không thể nào, ngay cả học sinh của anh mà anh cũng có thể làm được..."
Tô Hà lười phản bác lại cậu ấy, lại càng không muốn giải thích, hờ hững "ừm" tìm lại thế chủ động:
"Em tới đây làm gì?"
Nghe vậy, Ninh Viễn lại mỉm cười: “Tối hôm qua em cùng với Khương Vận đi đến cục Đông Giang, nhân tiện gửi thiệp mời đến mấy người Tần thiếu, khi hỏi anh, Em nghĩ sao lại thiếu phần của anh được."
Tô Hà nói như vậy a, nghiêm túc hỏi: "Thiệp mời đâu?"
Ninh Viễn dường như không ngờ anh thay đổi nhanh như vậy, mất đi sự kiểm soát của Tô Hà khiến cậu cảm thấy bối rối. Cậu ấy phớt lờ câu hỏi đó, liếc nhìn cánh cửa phòng ngủ đóng chặt: "Anh cả có biết không?"
Cậu ấy luôn gọi Tô Thanh là "anh cả", ba mẹ Tô Hà cũng gọi rất trìu mến, Tô Hà trước đây nghe thấy cảm thấy rất ngọt ngào, trong tâm nghĩ rằng Ninh Viễn cũng có chỗ luôn đối xử khác đối với anh, nhưng bây giờ anh lại thấy chướng tai không vì lý do gì cả.
Tô Hà không muốn sửa lại suy nghĩ của Ninh Viễn: "Không chơi đến chết người, anh ấy không quan tâm."
Ninh Viễn giật mình, một lúc lâu sau mới nghiến răng nặn ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Đúng là chỉ có anh."
Tô Hà cười nhạt một tiếng, thầm nghĩ cậu ấy nói quá rồi, sau đó lại hỏi: "Thiệp mời đâu? Không phải không mang đến đấy chứ."
Thực ra, vừa ngồi xuống, anh đã nhìn thấy phong thư màu xanh nhạt do Ninh Viễn cầm trong tay. Nói đến đây, Ninh Viễn không giả vờ được nữa, hai má nhíu chặt, mắt có chút đỏ. Cậu ấy nhìn Tô Hà một cái, vẫn duy trì nét mặt tử tế cuối cùng, đẩy phong thư lên bàn cà phê: "Chữ trong này đều tự tay em viết đấy."
Bọn họ đều im lặng, đó là tình huống hiếm thấy giữa Tô Hà và Ninh Viễn.
Có thể nhớ được, Tô Hà và cậu ấy đã nói chuyện không ngừng. Họ nói với nhau đều giữ vững nụ cười, biểu cảm rất dịu dàng và mềm mỏng. Anh luôn nghe theo Ninh Viễn, nói bất cứ điều gì cậu ấy thích, tán gẫu từ bạn cùng lớp đến một nhà hào môn nào đó gần đây có động thái gì... bọn họ đều giống nhau.
Gia đình có điều kiện như nhau, kinh nghiệm trưởng thành tương tự, Tô Hà từng nghĩ rằng không ai phù hợp với mình hơn Ninh Viễn.
Nhưng Tô Hà không thể nghĩ ra được đột nhiên như thế nào, anh và Ninh Viễn lại không có gì để nói với nhau nữa.
"Gần đây anh đều tránh mặt em." Ninh Viễn phá vỡ sự im lặng này: "Tại sao? Bởi vì em kết hôn với Khương Vận? Anh không thích Khương Vận, cho nên khi em gọi anh đến anh cũng không đến."
Tô Hà giải thích: "Không phải như vậy. Mỗi tuần đều phải dạy 12 tiết hơn nữa còn giờ tự học, mệt không chịu nổi. Ngay cả Đường Hồ cũng không về, anh cả cũng biết điều đó."
Đường Hồ là nơi có biệt thự của Tô Thanh, Ninh Viễn biết rõ, chỉ là không chấp nhận nổi. Ninh Viễn mở miệng, định nói gì đó, cuối cùng bất lực tâm sự với anh: "Chuẩn bị cho hôn lễ khó khăn quá, a he, em thật sự không làm được gì khi không có anh."
Dòng ẩn ý là "Em cần anh".
Cậu ấy đối với câu nói này không hài lòng, nhưng Tô Hà cũng không có chấn động như trong quá khứ. Anh lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt, phần còn lại của ánh sáng vẫn còn bị trói chặt bởi chiếc phong bì màu xanh nhạt. Chữ viết tiếng Anh được thiết kế đẹp mắt có in tên viết tắt của Ninh Viễn và Khương Vận, và ký hiệu của tên của họ đan xen vào nhau, tất cả đều quá thật.
“Em có thể làm tốt, công việc của công ty, và… gia đình.” Tô Hà mỉm cười: “Không cần tôi cũng có thể, thật đấy.”
Ninh Viễn không lên tiếng, cậu ấy nhắm mắt lại, cưỡng chế sầu não đứng lên.
"Vậy em đi trước."
“Tôi tiễn em.” Tô Hà ân cần theo sau.
Ninh Viễn ngăn anh lại: "Không được, anh còn phải đi bồi người yêu nhỏ? Không cần quan tâm đến em a."
Cậu ấy quay đầu đi ra ngoài hành lang cầm lấy chiếc túi, cố ý phát ra tiếng động lớn, đôi giày bảy tám nghìn đá vào trên tủ cũng không cảm thấy xót xa, muốn cố ý đánh vỡ thứ gì đó để Tô Hà quan tâm. Lúc trước cậu ấy chưa nổi giân, Tô Hà đã bắt đầu dỗ dành, hiện tại Ninh Viễn đột nhiên cảm thấy bản thân có làm gì cũng chả sao cả.
Tô Hà dựa vào quầy bar ở bên góc, lộ ra cơ ngực cường tráng trong áo choàng tắm, không nói câu gì. Ninh Viễn cuối cùng chờ mong quay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau, tưởng rằng Tô Hà cuối cùng cũng biểu hiện ra cái gì.
Nhưng Tô Hà nói: "Chiếc áo khoác mới trông rất đẹp".
Ninh Viễn tức giận bỏ đi.
Tiếng động khi cửa đóng lại rất to, Tô Hà đứng ở nơi đó một hồi, rơi vào trầm mặc.
Giữa anh và Ninh Viễn hình như không nên như vậy, nhưng anh không biết phải làm thế nào. Đã hứa với Tô Thanh sau này sẽ ít đến, không chỉ vì yêu cầu của anh cả, mà bản thân Tô Hà cũng nguyện ý - Ninh Viễn là người mà anh phải buông tay. Anh không thể đợi Ninh Viễn kết hôn mà vẫn rối rắm không rõ ràng với cậu ấy, hơn nữa Ninh Viễn căn bản không có nói rõ với anh chút nào.
Tô Hà không muốn trở thành người thứ ba, cũng không muốn mãi mãi là một cái lốp dự phòng không đủ tiêu chuẩn, không có giới hạn cuối cùng gì với Ninh Viễn.
Tô Hà đối với thái độ trước đây của Ninh Viễn rất rõ ràng, không phá vỡ, không thừa nhận, cho nên anh đối xử tốt với cậu ấy. Khi đó trong lòng anh toàn là Ninh Viễn, anh cũng thầm quyết định chỉ cần Ninh Viễn không kết hôn thì có thể ăn chơi trác táng, chơi thì chơi nhưng trong lòng anh sẽ luôn có cậu ấy.
Trước đây, bạn giường của Tô Hà ít nhiều cũng đều có chút giống với Ninh Viễn, một số là má lúm đồng tiền, một số là nụ cười. Cuối cùng, anh không bao giờ đạt được cậu ấy...Cầu không được có lẽ là cảm xúc khó nói nhất.
Thật tiếc khi sự đời thay đổi vô thường, không ai thực sự ủng hộ cả đời cho tình yêu không được đáp lại.
Thu hồi lại suy nghĩ, lại bị tiếng chuông cửa cắt ngang, Tô Hà nhìn vào màn hình, lần này mới là đưa bữa sáng đến.
Nhân viên dọn dẹp cũng đến, vừa vào cửa liền bắt đầu xin lỗi: "Ngài Tô, thực xin lỗi, thực xin lỗi, trên đường bị kẹt xe... Đến trễ hơn nửa tiếng so với dự kiến."
“Không sao.” Tô Hà lạnh nhạt nói, chỉ vào cửa sổ cao đến trần nhà: “Chủ yếu là cái kia, thảm giặt xong, còn phòng ngủ.”
Nói xong, anh mới nhớ ra trong phòng ngủ có một con mèo nhỏ được “giấu trong đó”, liền bảo người gửi đồ ăn sáng phong phú đến nơi quy định, rồi mở cửa phòng ngủ ra.
Kiều Minh Hạ ngồi trên tấm thảm nhỏ chỗ ban công ngắm cảnh, không thay quần áo, ôm đầu gối sững sờ nhìn cảnh biển xa xăm. Đường viền áo phông rộng rãi lộ ra viền quần lót. Tô Hà ngẩn người, bước tới, sau đó vỗ nhẹ lên vai cậu, Kiều Minh Hạ sợ hãi nhìn anh như lông sắp dựng ngược cả lên.
"Thầy..." Kiều Minh Hạ không tìm được một xưng hô thích hợp, nên cậu cứ thốt lên như thế này: "Bạn của thầy đi rồi à?"
Tô Hà gật đầu: "Cậu ấy tới gửi thiệp cưới, gửi xong liền rời đi."
Kiều Minh Hạ bàng hoàng nói "À", mọi chuyện khác xa với những gì cậu dự đoán. Mối quan hệ giữa Tô Hà và người thanh niên không tốt như cậu nghĩ, nhưng mà cậu luôn cảm thấy càng phức tạp hơn.
“Bọn họ mang đồ ăn đến rồi, đi thôi, đi ăn cơm đi.” Tô Hà vươn tay muốn giữ lấy cậu, Kiều Minh Hạ mượn sức đứng lên.
Bước cuối cùng nhảy cẫng lên, rất có vẻ vì được sủng mà hãnh diện. Tô Hà khẽ nhìn đến tim cũng mềm nhũn ra, lại đưa tay xoa xoa vào tóc rồi hôn cậu một cái.
Tô Hà thích cảm giác được nắm tay Kiều Minh Hạ, bàn tay đó không quá nhẵn mịn và cũng không có dấu vết của các sản phẩm chăm sóc da. Thậm chí, anh còn thỉnh thoảng chạm vào ngón giữa và ngón cái bên phải, cũng như những vết chai mỏng do cầm bút hay làm việc nhà. Điều này khiến Kiều Minh Hạ dễ dàng phân biệt với những chàng trai trẻ thanh tú và khó tính đó.
Cũng giống như vậy, Kiều Minh Hạ ngay từ đầu đã có một chút đặc biệt.
Bữa sáng chuẩn bị trong phòng ăn được Tô Hà dọn ra ban công rộng lớn cạnh phòng khách. Anh để ý thấy Kiều Minh Hạ bị cảnh biển hấp dẫn, đoán chừng dối phương có thể tận hưởng cảm giác từ trên cao nhìn xuống.
So với chiếc bàn ăn đắt tiền, Kiều Minh Hạ rõ ràng thích chiếc bàn cà phê nhỏ bằng gỗ giống như cây cầu mà Tô Hà mua trên ban công. Cậu ngồi xổm uống cháo, có chút khó coi. Tô Hà dùng ngón chân đẩy đẩy mông cậu, Kiều Minh Hạ mới ngồi xuống được, trên miệng ngậm một hạt cơm, và mỉm cười ngượng ngùng với Tô Hà.
Tô Hà không cảm thấy đói, hơn nữa chuyện của Ninh Viễn đè nặng lên anh, thêm vào đó anh không có cảm giác muốn ăn. Anh chống cằm nhìn Kiều Minh Hạ ăn một miếng xíu mại với vẻ thích thú.
Lần trước, Kiều Minh Hạ một mặt bình tĩnh, và chỉ uống một bát nấm trắng, không quan tâm đến mọi thứ khác. Tô Hà đã yêu cầu mọi người chuẩn bị nhiều món ăn sáng hơn, lần này nhận thấy rằng món ăn đường phố yêu thích của Kiều Minh Hạ là bánh quẩy xíu mại.
Anh chọn miếng cá phi lê trong hai bát cháo, đầy nửa bát rồi đưa cho Kiều Minh Hạ. Đối phương sáng mắt lên khi nhìn thấy nó, đột nhiên nói "cảm ơn", và cúi đầu tiếp tục uống.
Dễ ăn, rất dễ nuôi, cái gì cũng ăn hơn nữa ăn trông rất ngon miệng. Kiều Minh Hạ uống cháo mà không cần dùng thìa, một miếng một miếng bên cạnh bát, ngậm miệng và nhai là lễ nghi có học thức nhất mà Kiều Minh Hạ có thể làm, thậm chí còn không đặt đũa bên cạnh, kiêu căng mà ngạo mạn.
Đầu tiên, bắt đầu làm việc thì thận trọng từng tí một, không dám nói to tiếng, nhưng bây giờ đã thoải mái rồi. Đúng là giống như một con mèo hoang, đã từng sống trong ổ mèo và bắt đầu hành động theo ý mình. Khá tốt. Tô Hà nghĩ vậy và đưa tay xoa xoa tóc của Kiều Minh Hạ.
Một bát cháo uống cũng sắp hết, Kiều Minh Hạ nhìn những chiếc giỏ tinh xảo trên bàn cà phê và có chút tham lam với chiếc bánh bao tôm cuối cùng, nhưng nhìn thấy Tô Hà chưa hề động đũa, nhìn về phía anh: "Thầy, thầy có ăn cái đó không?"
Tất cả toan tính đều ghi ở trên mặt, Tô Hà cười thầm, nói dối: "Em ăn đi, anh không thích ăn."
Kiều Minh Hạ yên tâm rồi, cậu là đang giúp Tô Hà giải quyết đồ ăn thừa.
Vào một ngày thứ bảy trong xanh, gió biển nhưng cũng khá khô bởi mặt trời chiếu vào. Kiều Minh Hạ vừa ăn vừa uống, trên bàn ngáp dài, kiểm tra điện thoại vẫn không có tin tức gì.
Dương Dịch Lạc, Phương Bình Bình, hoặc người mà cậu thầm mong đợi sẽ đưa Phương Bình Bình rời khỏi trung tâm cai nghiện ma túy, đều không có. Sự lo lắng của cậu cũng đã giảm đi một chút, không có đến luôn tốt hơn là đột nhiên phát sinh.
Tô Hà vỗ lên bàn đột nhiên nói: "Vị khách hôm nay, là người... mà anh thích khi bằng tuổi em, người đầu tiên."