Chờ đến khi đồ ăn được dọn ra, Khương Vận bắt đầu kể về hôn lễ trong mơ của cô.
Đã chuẩn bị gần ba năm, họ đặt áo cưới tại một cửa hàng đã từng làm áo cưới cho một siêu mẫu nổi tiếng nào đó, bọn họ đã chờ đến nửa năm, sau khi thử qua một lần cô thấy váy và vòng eo có hơi rộng nên Khương Vận không hài lòng cho lắm, còn muốn sửa.
“Tôi đều đã lâu không buông ra ăn qua.” Cô cười hì hì nói, tiến đến gần Ninh Viễn tư thế giống như đang hôn xuống, đôi mắt lại nhìn về phía Tô Hà: “Chồng tôi nói áo cưới rất đẹp, rất phù hợp với tôi. Cũng phải thôi, tốn nhiều tiền như vậy thì phải tiền nào của nấy. Đối với một người phụ nữ thì đám cưới là một trong sự kiện quan trọng nhất trong đời, anh thấy điều đó có đúng không ngài Tô?”
Tô Hà đáp lời cô, Ninh Viễn không biết có hay không phát hiện cảm xúc anh không được tự nhiên, liền nhéo chóp mũi nhỏ xinh của Khương Vận: “Em nói việc hôn lễ với cậu ấy thì có ích lợi gì chứ?Cậu ấy còn chưa có bạn gái đó.”
“Về sau rồi sẽ có thôi.” Khương Vận nói, lông mi giả chóp động giống như cánh bướm. Những lời này có một chút đả kích Tô Hà, anh không xác định được Khương Vận đang giả bộ vô tri hay là cố ý trào phúng, cô cầm lấy cái ly ngăn trở mặt mình, ý cười bên khóe môi yên lặng mà vẽ lên một đường cong thật đẹp.
Món ăn nơi này thật sự rất tươi mới, xứng đáng với cảnh trí cùng giá cả nơi đây.
Sau khi nhím biển được bưng lên bàn Ninh Viễn muốn đem Tô Hà nếm thử, đem phần của mình đẩy đến trước mặt anh, cái muỗng cũng không lấy ra, ý tứ muốn anh tạm dùng nó. Tô Hà đưa ánh mắt nhìn về phía Khương Vận, làm bộ cau mày không thích mà cự tuyệt, lại không có ngoài ý muốn mà bị Ninh Viễn trêu chọc thêm một trận chế nhạo anh đời này sẽ không học được cách ăn nhím biển.
Tô Hà chọc chọc sashimi trong chén, rượu thượng hạng vào miệng anh cũng thành ra nhạt nhẽo.
Một bữa cơm ăn đến hơn 10 giờ, phần lớn thời gian là Ninh Viễn cùng Khương Vận nói chuyện. Ninh Viễn uống xong rượu, gương mặt hồng hồng mà bắt đầu nói về Tokyo, ngữ khí có chút mờ mịt: “Buổi tối ngày đó đi đến Ginza uống rượu, lúc về khách sạn thì trời cũng bắt đầu đổ tuyết xuống… Ngày hôm sau, bên ngoài cửa sổ là hoa anh đào cùng với tuyết trắng bay ngập trời, tuy rằng không đẹp bằng lúc ngắm nhìn dưới ánh mặt trời xinh đẹp nhưng khung cảnh lúc ấy cũng vô cùng độc đáo.”
“Vậy sao?” Khương Vận phối hợp nói, nhưng rõ ràng ngữ khí của cô không hề vui vẻ: “Tình cảm của hai anh thật là tốt.”
“Anh lúc đó còn cho rằng cậu ta đang thất tình đó! Không nói một lời liền từ nước Mỹ trở về, trên tay còn cầm theo một bó hoa giống như vừa mới tỏ tình thất bại xong, đáng thương vô cùng.” Ninh Viễn bật cười: “Hỏi cậu ta bị gì thì lại không nói, chỉ cắm đầu mà kéo anh đi đến sân bay.”
Khương Vận không muốn nghe nữa, cô muốn nói về hôn lễ cùng tuần trăng mật của riêng hai người, còn có khi nào muốn sinh một đứa trẻ. Cô thông minh mà nói sang chuyện khác, Ninh Viễn liền cùng cô nói chuyện, cũng không để ý đến Tô Hà một lần.
Đám cưới được tiến hành ở Hawaii, trên bãi biển cát vàng lung linh, quà kỷ niệm Ninh Viễn phải chọn lựa thật kỹ càng nếu không Khương Vận sẽ không vui…
Tô Hà nghe đến mông lung đầu óc, ăn cũng không thấy ngon mà chỉ ngồi đó chờ đến khi bọn họ kết thúc cuộc nói chuyện.
Ninh Viễn có chút say, lúc xuống cầu thang thiếu chút nữa té ngã, Khương Vận đỡ không nổi nên Tô Hà liền hỗ trợ dìu cậu ta đến trước cửa nhà hàng. Anh cố tình bỏ qua ánh mắt Khương Vận, vẫn luôn dìu Ninh Viễn đến khi đưa vào trong xe mới buông tay.
“Còn chưa có chúc mừng em!” Ninh Viễn nhìn trông không thanh tỉnh nhưng khi nói chuyện lại vẫn khiến cho người khác không thể chối từ: “Cuối cùng em cũng đã bắt đầu đi làm rồi, về sau đi ăn cơm phải là em mời khách nha!”
“Được.” Tô Hà nói, đây là chữ mà anh nói nhiều nhất trong ngày hôm nay.
Khương Vận cùng Ninh Viễn rốt cuộc cũng đi rồi, Tô Hà nhẹ nhàng thở ra, dựa vào đèn đường bên cạnh chờ tài xế lái xe đến, đầu cứ đau như muốn nứt ra khiến anh ngồi xổm xuống, mùi hương quen thuộc nhưng vĩnh viễn không thuộc về anh lại càng kích thích xoang mũi của anh.
Trên áo khoác tây trang có nếp uốn do Ninh Viễn tạo thành, nhưng khi Ninh Viễn buông ra tay, anh đã không thể níu lại. Từ nhỏ đến lớn, Ninh Viễn là người duy nhất có thể khiến cho Tô Hà cảm thấy đau lòng.
Sự đau lòng này cùng với những người khác đem đến cho anh hoàn toàn không giống nhau, là do chính anh tự tìm đến, hơn nữa cũng không muốn cho Ninh Viễn biết về nó.
Gia cảnh Tô Hà rất tốt, cha mẹ mỗi người đều có công ty riêng, hiện tại tuổi lớn cũng lực bất tòng tâm, hơn nữa muốn an hưởng tuổi già nên đã giao một bộ phần cho anh hai của anh là Tô Thanh để rèn luyện, phần còn lại để cho đoàn đội chuyên nghiệp quản lý, chỉ có những việc cực kỳ quan trọng mới tự mình quyết định.
Tô Thanh đã được đào tạo thành người thừa kế của gia tộc trong gần ba mươi năm, bản thân cũng vui khi làm những việc này, hiện tại cho dù có cả ngày giải quyết việc của công ty cùng các loại đầu tư cũng không khiến cho Tô Thanh cảm giác mệt mỏi.
Tô Hà không giống anh trai mình, anh từ lúc nhỏ đã không có hứng thú về phương diện này, nên anh đã nghe lời khuyên của mẹ mình trở về nước sau khi học xong bằng tiến sĩ tại Mỹ. Không ít người trong giới của cha anh dựng chuyện anh trở về để “đoạt quyền”, nhưng sự thật khiến cho bọn họ thất vọng rồi. Anh không có hứng thú với việc này.
Lúc vừa trở về, mỗi tháng Tô Thanh sẽ chuyển vào tài khoản Tô Hà một số tiền để tiêu dùng, giúp anh không có áp lực về cuộc sống, không cần phải đi làm, cả ngày cùng đám bạn ăn chơi trác táng, đánh bài, đua ngựa, đi đến các quán bar club lêu lổng.
Tô Thanh có chút không thích việc anh đi bar club chơi bời lêu lỏng, nên đã giúp Tô Hà liên hệ với Ninh Viễn, để Ninh Viễn khi ngày thường nghỉ ngơi thì có thể mời cậu em của mình đi chơi các hoạt động lành mạnh. Ninh Viễn không có ý kiến gì, nhưng Khương Vận lại bất mãn, mỗi lần hẹn gặp đều luôn tìm biện pháp đem Ninh Viễn kéo đi.
Vì thế Tô Hà rất vui mừng, anh cũng không bar nữa, cũng không có lại thay bạn trai như thay áo, nhưng cũng không thể làm bản thân bình tĩnh.
Loại sinh hoạt này kéo dài một đoạn thời gian, cho đến khi Tô Hà nghe được tin Ninh Viễn đang chuẩn bị cho hôn lễ. Ngày đó sau khi anh cùng bạn bè tạm biệt, anh lái xe đến dưới công ty của Ninh Viễn, ngừng ở ven đường hút nửa bao thuốc, có cảm giác xúc động đem những chuyện hồi đi Tokyo mà cùng nhau ôn lại lần nữa.
Nhưng kết quả là anh bị phạt vì đỗ xe không đúng chỗ, di động đặt ở trong xe, câu từ cuối cùng cũng đã đánh xong nhưng vẫn không gửi đi.
Tô Hà nghĩ thầm: "Được rồi".
Anh thỏa hiệp lần cuối, buông tay để Ninh Viễn đi kết hôn cùng với người con gái khác.
Vì tránh cho Ninh Viễn lôi kéo anh tham dự hôn lễ của cậu ấy, Tô Hà đã cùng anh trai mình thương lượng sau đó chọn làm thầy giáo dạy học của một trường cao trung. Mỗi ngày bị gò bó ở trường học không thể dành ra chút thời gian rảnh, Tô Thanh cực kỳ vừa lòng với sự lựa chọn này của anh, bắt đầu xuống tay an bài.
Ngành sư phạm mà anh lúc còn ở bên Mỹ, cũng tham khảo không ít khóa ở các trường học khác. Những bài giảng trước đây ở Trung Quốc lại không có quá nhiều giá trị tham khảo, Tô Hà không biết anh có thể dạy được học sinh phổ thông hay không.
Tô Thanh vì anh mà chọn một trường tư thục có tỷ lệ nhập học tốt, mà anh cũng là một trong những cổ đông của trường học này, để có thể tùy thời biết được tình huống của Tô Hà ở trường học. Tô Hà đối với việc này không có dị nghị gì, đi phỏng vấn bất quá chỉ là để đảm bảo hình thức mà thôi, anh chắc chắn sẽ có một vị trí trong công việc ở trường này.
Giờ đã là học kỳ mùa thu, Tô Hà có thể bắt đầu công việc vào hôm sau của buổi phỏng vấn, trực tiếp đảm nhận làm giáo viên năm ba.
Hiệu trưởng an bài lấy lòng mà cười, hỏi anh: “Ngài Tô cảm thấy thế nào ạ?”
Tô Hà kỳ thật không có chút kinh nghiệm nào. Sau khi anh nói ra sự thật, hiệu trưởng chà xát tay, giải thích với anh rằng các giáo viên đứng lớp rất giàu kinh nghiệm và sẽ thay anh chăm sóc cho các học sinh. Hơn nữa hiệu trưởng còn xếp cho anh vào một lớp có các học sinh thành tích không tồi, không cần anh phải quá lo lắng, mỗi ngày đúng hạn giao nhiệm vụ cho các học sinh là được.
Khi thấy chính mình không cần phải trực tiếp đứng lớp, Tô Hà nói vậy được rồi, anh suy nghĩ, lại bổ sung: “Vất vả cho ngài rồi.”
Hiệu trưởng liên tục tỏ vẻ không dám nhận.
Tài xế chở Tô Hà về nhà rồi rời đi, anh từ gara đi thang máy lên lầu 3. Gió lạnh không ngừng phất qua, tuy rằng nắng nóng vẫn chưa lui nhưng rốt cuộc cũng vào mùa thu nhiệt độ cũng rồi cũng sẽ dần dần hạ xuống. Anh đem áo khoác tây trang tùy tay ném trên ghế ở hành lang, rồi trở về phòng ngủ.
Chỉ chốc lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa, Tô Hà tưởng là bảo mẫu, la lên tôi không ăn khuya, phía sau cửa lại truyền đến một giọng nam trầm trầm: “Vậy anh vào đây.”
Tô Thanh quấn trên người áo ngủ màu đen đi vào phòng ngủ của anh, trên tay là một dĩa có một chai rượu Brandy cùng hai cái ly. Anh ngồi ở phòng khách rót rượu, hướng Tô Hà vẫy tay, hỏi: “Cùng Ninh Viễn cơm ăn vui không?”
“Chẳng ra gì.”
Tô Hà nói, bưng lên cái ly cùng anh cụng vào một chút.
Anh không quá thích hương vị của Brandy, cảm thấy nó mang đến hương vị rất cổ hủ. Nhưng Tô Thanh giống như già trước tuổi vậy, rất thích lối sinh hoạt giống những người đàn ông trung niên, vô cùng yêu thích hương vị này, hầm rượu của anh sưu tầm rất nhiều rượu thượng hạng nhập từ Pháp. Cổ họng Tô Hà chua xót, những ủy khuất lúc ở chỗ Ninh Viễn anh cực kỳ muốn nói ra hết với anh trai mình để giải phóng hết tất cả cảm xúc tích tụ này, nhưng từ nhỏ an đã có thói quen trầm mặc, nên anh làm không được.
Tô Thanh thở dài, thật lâu sau, anh mới nâng tay cách nửa bàn trà xoa nhẹ đầu Tô Hà: “Vất vả cho em rồi.”
“Còn tốt lắm.” Anh nói: “Ninh Viễn muốn mời em làm phù rể, nhưng em đã từ chối anh ấy rồi.”
“Em làm rất đúng.”
Tô Thanh nói, giọng nói đột nhiên trở nên nhu hòa, giống như cha mẹ mà dạy bảo anh: “Nếu đã lựa chọn như thế, thì từ này về sau giữ khoảng cách với cậu ấy đi.”
Tô Hà không nói chuyện, rượu sake trong bữa ăn vừa này cùng với rượu Brandy làm đầu anh bắt đầu cảm thấy choáng váng. Anh đem cái ly còn dư lại uống hết, đổi sang đề tài khác: “Hiệu trưởng Trương để em trực tiếp làm giáo viên dạy năm ba, em sợ mình đảm đương không nổi. Nếu không được, em muốn kết thúc công việc này.”
Mang theo ý cười, Tô Thanh nhướng mày, gương mặt rất giống với anh kia lại chứa hai ba phần uy nghiêm mà Tô Hà đời này đều học không được: “Không thành vấn đề, nhưng anh càng tin tưởng em trai của mình là người ưu tú nhất.”
Ánh đèn rất sáng, làm cho những cảm xúc phiền muộn trong anh không thể nào che giấu được. Tô Hà nhịn rồi lại nhịn, vẫn là nói ra: “Đến lúc đó anh giúp em chọn quà cưới cho anh ấy được không, anh hai?”
Tô Thanh gật đầu, thấy em trai mình buồn bực không tìm được lời nói, chỉ đành phải an ủi vài câu sau đem rượu để lại trong phòng, dặn dò anh không được uống quá nhiều. Tô Hà tiễn anh trai mình từ thang máy đi xuống, cho đến khi đèn cảm ứng trên sàn nhà tắt, anh mới chậm rãi trở về trong phòng của mình.
Đầu giường có mấy cái khung ảnh, trong hình là ảnh gia đình một nhà bốn người, trong ảnh là anh cùng với Tô Thanh mặc áo tốt nghiệp Tiến Sĩ, cùng với…
Tô Hà ngồi ở mép giường, dùng sức ép khung ảnh kia xuống mặt bàn.
Lúc trước khi ở Tokyo anh đã chụp Ninh Viễn một tấm, người đó nhìn vào ống kính cười vô cùng vui vẻ.
Ngày 14 tháng 3 năm đó, trong trí nhớ của Tô Hà, ký ức đó thiếu chút nữa trở thành ngày hạnh phúc nhất của anh. Vào ngày Lễ Tình Nhân Trắng, anh năn nỉ ỉ ôi đem một đống hoa hồng Damascus để bên trong xe của Ninh Viễn, túm cậu ấy đi đến sân bay ngồi trên chuyến bay mà anh đã đặt từ rất lâu. Ninh Viễn cho rằng anh thất tình, một đường đi đều an ủi anh.
Tuyết ở Tokyo thực sự rất lạnh, hoa anh đào bay tán loạn trong không khí. Bọn họ uống rượu xong, anh thử hôn Ninh Viễn, mượn men say mà làm càn. Ninh Viễn cũng không có đẩy anh ra, Tô Hà sau khi hiểu được ý tứ của anh thì cởi đi quần áo của Ninh Viễn.
Ngày hôm sau, khi tỉnh lại, Ninh Viễn hành xử giống như đêm qua không hề có việc gì xảy ra, thế nhưng sau khi về nước cậu ấy liền đi tìm bạn gái. Khương Vận cùng cậu ấy vừa lúc là môn đăng hộ đối, nên khi tốt nghiệp đại học liền đính hôn.
Tô Hà đã từng có suy nghĩ, Ninh Viễn chậm chạp không tiến hành kết hôn có phải là do Ninh Viễn cố kỵ sự việc đêm đó chăng? Nhưng anh hiện tại đã biết rõ lí do, là bởi vì áo cưới của Khương Vận còn chưa chuẩn bị xong, chứ không phải là do anh.
Tô Hà đến nay cũng không hiểu tại sao, nếu Ninh Viễn đã không thích mình, thì vì sao đồng ý làm tình với anh. Bất quá cũng không sao cả, đời người sẽ luôn có một vài sự việc mà đến chết cũng không nghĩ ra được. Nên sống thì vẫn tiếp tục sống, nên yêu thì vẫn tiếp tục mà yêu, nên buông tay thì liền buông tay, Tô Hà nói được thì làm được.
Anh lại nghĩ tới học sinh mà mình đã gặp gỡ nơi ngõ nhỏ cái kia, thần sắc ngây ngốc như chú mèo nhỏ của cậu trai nhỏ ấy. Tô Hà hiểu rõ mèo hoang không thể tùy tiện mà ôm, nhưng anh vẫn muốn gặp lại chú mèo hoang nhỏ ấy một lần nữa.