Mỗi cánh cửa sổ của phòng tân hôn đều được dán các chữ song hỉ đỏ thẫm, trên giường là đôi gối được thêu hình uyên ương cùng long phượng, ngồi ngay ngắn ở trên giường tân hôn là tân nương tử Quan Ngọc Nhi, khăn hỉ che mặt, ko phải là khuôn mặt vui mừng mà là khuôn mặt đầy sợ hãi.
Mười ngón tay ngọc thon thả run run trắng bệch, vén nhẹ khăn hỉ hé mắt nhìn qua cửa sổ, trăng lên càng cao, sắc mặt nàng càng thêm tái nhợt.
Bầu không khí trong đêm động phòng hoa chúc này cứ phảng phất sự căng thẳng nặng nề, làm cho thân mình nàng hơi run run, mỗi một khắc chờ đợi, đều là thêm một khắc phải chịu đựng khổ hình với nàng.
Bình tĩnh a Quan Ngọc Nhi!
Nàng nói với chính mình, ninh thọ tử bất ninh thọ nhục (giải thích: thà chết còn hơn bị người ta làm nhục). Hôn nhân này vốn là bị áp bức, hạnh phúc chung thân của nàng tuyệt không thể để người ta đem ngân lượng ra mua bán đổi chác.
Chính là phụ thân tốt của nàng đã đem tất cả ngân lượng của gia đình ra ngoài đánh bạc, cũng nhất định đã nhẫn tâm lấy thân nàng ra gán nợ.
Nàng không chịu nhận mệnh, cho nên đã đào tẩu, lại bị tên hán tử ở sòng bạc truy đuổi bắt lại, giam giữ nàng.
Nàng vạn nhất vẫn không biết những người này muốn dẫn nàng đi chỗ nào? Đã vài lần thử đào tẩu, nhưng đều bị tróc hồi (giải thích: bắt lại), sau lại hành hạ nàng, bữa cho nàng ăn cơm, bữa lại bỏ đói nàng, ý đồ làm cho nàng không còn khí lực mà đào tẩu nữa.
Cuối cùng, nàng bị buộc mặc áo tân nương đỏ thẫm, đội mũ phượng, khăn hỉ phủ đầu, bái thiên địa, thành thân.
Từ đầu đến cuối, nàng cũng chưa gặp qua tân lang, cũng không biết ai đã thú (BS: cưới) nàng, chỉ biết chính mình bị bán cho người ta làm vợ.
Nghĩ đến việc chính mình bị một nam nhân xa lạ xuất ngân lượng ra mua về, tim nàng không khỏi thắt lại vì sợ hãi. Vì vậy đối phương cũng không phải là hạng nam nhân tốt lành, để cho nam nhân như vậy cưỡng đoạt, chi bằng cố ra sức mà chống lại….
Tối nay, dù rất muốn nàng vẫn là ko đủ khả năng bỏ trốn!
Môn (BS: cửa) thốt nhiên bật mở, nàng sợ tới mức cả người run lên, rồi đông cứng bất động, tâm nàng trở nên lạnh lẽo như đông hàn tuyết, và chủy thủ (BS: dao găm) đang được giấu trong ống tay áo cũng bất giác lặng lẽ được nàng nắm chặt lại.
Thấy đối phương cước bộ tới gần, hô hấp của nàng gần như ngưng lại, khăn voan hồng đột ngột được vén lên, nàng sợ hãi ngước đôi mắt xinh đẹp lên nhìn, rốt cuộc cũng thấy được chân diện của đối phương.
Đó là một nam nhân cao lớn tiêu sái vô cùng.
Dáng người anh tuấn, lưng hùm vai gấu, gương mặt lãnh ngạo uy nghiêm càng nhìn hắn càng thấy hắn thêm phần uy vũ mãnh liệt.
Cánh tay tráng kiện kia cơ hồ gấp đôi tay nàng, chỉ đứng đó thôi, khí thế cũng đủ dọa người, ở trước mặt hắn, nàng cảm giác được chính mình nhỏ bé, không thể cử động được dù là một ngón tay, bị đôi mắt sắc sảo như chim ưng của hắn làm cả người nàng thốt lạnh từ đầu đến chân.
Điều đầu tiên là, Quan Ngọc Nhi đã bị nam nhân bị nam nhân trước mặt làm cho 1 trận kinh sợ.
Ôi, lão thiên ah, một nam nhân như vậy, nàng có thể nào dùng chủy thủ nho nhỏ đó đủ khả năng chống cự lại?
Từ trên cao nhìn xuống đôi mắt hồ thu trong suốt, sâu thăm thẳm của nàng, hắn không dám tin nữ nhân này lại có dung nhan xinh đẹp động lòng người đến nhường ấy.
Tân nương tử tinh tế ngũ quan xinh xắn, cả cuộc đời này hắn chưa bao giờ gặp qua đôi mắt to tròn trong vắt, đôi môi đỏ mọng mê người, nàng tựa như một viên ngọc tinh xảo, trong suốt, thuần khiết.
Giải thích: Ngũ quan là 5 bộ phận trọng yếu trên khuôn mặt :
- Hai lông mà gọi là Bảo thọ quan
- cặp mắt gọi là Giám sát quan
- Hai tai gọi là Thám thính quan
- Mũi là Thảm biện quan
- Miệng là Xuất nạp quan .
Dưới ánh nhìn chăm chú của hắn, Quan Ngọc Nhi căng cứng cả người, nàng thật hoài nghi, mình có thể nào hạ gục nam nhân này mà tránh được một kiếp nạn hay không?
Nàng cúi đầu, ép buộc chính mình định thần lại, lặng lẽ hít sâu một hơi, rồi đứng lên, chịu đựng ánh mắt của hắn, chầm chậm đi đến bàn rượu trước mặt.
Bàn tay nhỏ bé run run cầm lấy bầu rượu, rót đầy ly rượu giao bôi, sợ hãi nhẹ bước tiến đến trước mặt hắn.
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt vẫn thủy chung cúi thấp đầu, không dám nhìn thẳng mắt hắn, bởi vì sợ hãi sẽ bị đối phương nhìn ra trong lòng mình đang có quỷ kế.
Rượu đã bị nàng hạ độc.
Lúc trước, khi nàng bị giam cầm, bị nhốt vài ngày ở một căn phòng, không thể trốn ra ngoài nhưng vừa may trong góc phòng lại có đặt một ít thuốc diệt chuột, nàng đã vụng trộm cất dấu một chút.
Muốn đào tẩu khỏi phòng tân hôn đêm nay, nàng biết chỉ có thể lợi dụng vào thuốc diệt chuột đó mà thôi.
Nàng bỏ một chút thuốc vào rượu, sử dụng liều lượng rất ít, không đủ để độc chết người, nhưng ít nhất có thể làm đối phương hôn mê.
Chỉ cần như vậy, tân lang uống xong, nàng có thể thừa dịp hắn hôn mê mà bỏ trốn.
Nam nhân đột nhiên chụp bàn tay nhỏ bé đang cầm rượu của nàng, làm nàng thốt kinh hoàng, vội ngước mâu quang khiếp sợ nhìn thẳng vào hắn, cơ hồ muốn chạy thẳng ra ngoài.
Lão thiên a! Hắn phát hiện ra rồi sao?
Đang lúc nàng sợ tới mức thất kinh, nam tử đã mở miệng –
“Cẩn thận, coi chừng đổ rượu.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt sửng sốt, vẫn chưa kịp hoàn hồn, chỉ biết giương mắt nhìn hắn tiếp nhận chén rượu, không nói thêm một lời, uống một hơi cạn sách, thì ra là vậy, nàng đã hiểu, nguyên lai hắn sợ nàng run quá sẽ làm đổ, nên hội đỡ tay nàng!
“Sao ngươi vẫn chưa uống?”
“Thôi…”
Hắn chỉ chén rượu. “Đây là rượu giao bôi, ngươi cũng nên uống.”
“Ta…ta không thể uống rượu, ngươi cứ tự nhiên uống đi.”
Trong rượu toàn là thuốc diệt chuột, nàng không dám uống, nàng chỉ muốn thuyết phục hắn uống hai, ba chén thôi, hẳn là có thể làm hắn ngã xuống, cũng sẽ không gây chết người, nghĩ vậy nàng cầm lấy bầu rượu châm thêm rượu cho hắn.
“Tân nương tử phải uống rượu giao bôi chứ.” Tân lang cầm lấy chén rượu, đưa ra trước mặt nàng.
Nhìn trừng trừng vào chén rượu trước mặt, nàng lặng lẽ nuốt nước miếng.
Uống rượu này, đừng nói một chén, nửa chén thôi cũng có thể làm nàng bủn rủn tay chân, còn đào thoát được sao? Đừng hòng, nàng sẽ không uống đâu!
“Ta thật sự không thể uống được rượu này, một giọt cũng không được.” Nàng cất giọng câu dẫn, ngữ khí mang ý khẩn cầu, hy vọng có thể lừa gat hắn.
Đôi lòng mày rậm nhíu lại “ Một giọt cũng không được?”
Nàng gật đầu. “Một giọt cũng không được, chỉ cần uống rượu, ta sẽ bất tỉnh nhân sự ngay lập tức, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc, tướng công chắc không hy vọng thiếp bất tỉnh như vậy chứ?”
Nàng giả bộ cúi đầu xấu hổ, kỳ thật nội tâm vô cùng bất ổn, hy vọng hắn đừng ép buộc nàng uống.
Lời này làm cho ánh mắt kia đột nhiên lóe lên? Tâm hắn như bốc hỏa. “Được rồi.”
Quan Ngọc Nhi lặng lẽ nhẹ nhàng thở ra, thật là may mắn, công sức cố gắng lừa gạt hắn giờ đã thành công. Liền lúc đó lại nghe đối phương cất giọng.
“Vậy để ta uống giúp ngươi.”
Nàng ngay cả ngăn cản cũng không kịp, chỉ thấy tân lang khí khái cầm lấy bầu rượu, chén rượu cũng không dùng đến, nâng bầu rượu lên môi, từng ngụm, từng ngụm uống hết.
Uống xong, hắn buông bầu rượu, lau miệng, sau đó nhìn nàng ôn nhu, mày rậm khẽ nhếch lên.
“Ngươi sao vậy?”
Quan Thoại Nhi trương miệng, trừng mắt, run run chỉ tay vào hắn.
“Ngươi uống hết cả bầu rượu?”
“Nga, uống hết.” Hắn còn dốc ngược bầu rượu lại cho nàng nhìn, một giọt cũng không còn.
Tâm nàng chợt lạnh, nguyên bản chỉ tính làm cho hắn uống hai, ba chén là được rồi, ai ngờ thiên đường có lối không đi, địa ngục hỗn mang lại bước vào, hắn tự mình uống hết cả bầu rượu độc.
Nàng cũng không muốn giết hắn, chỉ muốn làm cho hắn hôn mê mà thôi.
Giữa lúc nàng còn đang khiếp sợ, đột nhiên bị hắn ôm chầm lấy.
“A! Ngươi…ngươi…ngươi….người định làm gì?” Thân hình nhẹ nhàng mảnh khảnh của nàng đang bị siết chặt, nàng sợ tới mức vội vàng hoảng loạn vùng vẫy tay chân. “Động phòng.” Nam nhân trầm giọng ngắn gọn trả lời, rồi nhanh chân bế nàng tới hỉ sàng (BS: giường cưới)
Vừa nghe đến hai chữ ĐỘNG PHÒNG, nàng lại sợ đến mức hồn phi phách tán.
Hắn nhẹ nhàng đặt nàng lên hỉ sàng, tháo đai lưng, tự cởi quần cùng giày của mình , cho đến khi trần như nhộng, trắng trợn đứng ở trước mặt nàng.
Quan Ngọc Nhi trương miệng, trừng mắt nhìn tiểu huynh đệ (giải thích: cái ấy của nam nhân, nằm ngay bụng dưới,…xấu hổ quá, giải thích tới vậy thôi, ai hiểu thì tốt, không thì thôi) của hắn ngạo nghễ oai phong dựng đứng lên, làm cả người nàng chấn động.
Đây là lần đầu tiên trong đời, nàng chính mắt nhìn thấy cái kia của nam nhân.
Cả người nam nhân tràn ngập khí lực, thân thể cường tráng phát ra dã tính, làm nàng chỉ biết ngây ngốc giương mắt nhìn mà không thể nào quay đầu đi chỗ khác được.
Quá mức kinh ngạc, nàng nhất thời quên ý muốn chạy trốn, vẫn cứ mụ mị nhìn thẳng vào nam nhân, để yên cho hắn nâng vạt áo, tính thoát y phục cho nàng, đột nhiên…. chớp mắt một cái…..nàng hoàn hồn trở lại.
“Uy…uy…chờ ta một chút….!” Đôi tay nhỏ bé kinh hoảng khép chặt xiêm y lại….
Nam tử anh tuấn đứng yên bất động, nhíu đôi mày ngài, ra vẻ cực đoan không muốn trì hoãn thêm bất cứ thời khắc nào nữa, nhưng cuối cùng vẫn là cố gắng nhẫn nại…
“Chờ cái gì?”
“Ta…ta….sẽ tự mình thoát xiêm y!”
Nghe vậy, hắn dừng tay, nhưng đôi mắt sáng quắc vẫn nhìn thẳng vào nàng, giống hệt như chim ưng theo dõi chim nhỏ, chờ nàng tự cởi áo tháo thắt lưng.
Quan Ngọc Nhi tâm hoảng ý loạn, cảm thấy may mắn vô cùng với sự ưng thuận của hắn, bởi vì hiện giờ trong tay áo nàng còn dấu chủy thủ, nếu bị hắn phát hiện ra thì nguy khốn rồi.
Đôi tay nhỏ nhắn chậm rãi tháo mũ phượng, dỡ xuống khăn quàng vai, động tác vô cùng chậm rãi, ý đồ kéo dài thời gian, chờ độc kia phát huy, vậy mà đôi mắt nam nhân vẫn thủy chung sáng ngời hữu thần, một chút cũng không có gì bất thường, điều đó làm cho nàng càng thêm nóng vội, hơn nữa dáng điệu của hắn phảng phất như muốn “ăn” nàng.
“Ngươi tránh ra một chút, ta đang rất thẹn thùng, ngươi…ngươi xoay người lại được không?”
“Ta không muốn vậy.”
“Ngươi cứ nhìn ta, ta không thể nào thoát y phục được, vẫn là….ngươi phải xoay người lại thôi.”
Hắn nhìn thẳng nàng, một chút cũng không nghĩ tới việc buông tha xuân quang (BS: aizzz…… là cảnh nàng thoát y đấy mà) đầy hứa hẹn sắp sửa lộ ra ngay trước mắt.
“Thiếp thật sự hồi hộp lắm, đây lại là lần đầu tiên, van cầu chàng, xoay người lại được không?” Nàng đáng thương ủy mị nói.
Ôi, giọng nói êm dịu thỏ thẻ cầu xin, quả nhiên làm cho đối phương không thể kiên trì, mặc dù không muốn, nhưng cuối cùng vẫn là đáp ứng thỉnh cầu của nàng, quay đầu xoay lưng lại về phía nàng.
Thừa cơ hội này, Quan Ngọc Nhi lặng lẽ rút chủy thủ ra, run run nắm chặt trong tay từ từ giơ cao lên.
Chủy thủ giơ càng lúc càng cao, ánh dao bén ngót ghê người.
Đời này, nàng chưa từng thương tổn bất cứ kẻ nào, chứ đừng nói tới việc lấy dao giết người.
Nàng sợ hãi, do dự, chậm chạp không dám xuống tay, cơ hồ có thể nghe được tim mình kịch liệt đập liên hồi như tiếng trống dồn trong ngực, mà nàng vẫn bất động không thể xuống tay.
“Nàng xong chưa?”
Hắn đột nhiên lên tiếng, khiến nàng giật mình kinh sợ tới mức rớt cả chủy thủ, nàng hoang mang rối loạn muốn nhặt lại, vừa lúc đó hắn cũng xoay người lại, làm nàng cả người cứng đờ.
Bốn mắt nhìn nhau, ánh mắt lợi hại sắc bén của hắn làm nàng đổ mồ lạnh ròng ròng.
Lão thiên a, bị hắn phát hiện rồi sao?
“Sao ngươi vẫn còn mặc xiêm y?”
“Ta…ta…” Nàng kinh hãi lắp bắp không thốt nên lời, tinh thần bấn loạn, may mắn hắn vẫn chưa nhìn thấy, nhưng cũng đủ làm nàng bị dọa đến lạc mất hồn phách, nàng vội vàng lấy tay áo che chủy thủ lại khuất tầm nhìn của hắn, rồi thừa cơ lấy chủy thủ nhét dưới gối uyên ương.
Nhìn bộ dáng mỹ lệ đang ngượng ngùng của nàng, hắn càng thêm phần kích động, khẩn trương, sóng tình cuồn cuộn làm hắn thật sự càng muốn nàng, rốt cuộc không chịu nổi, hắn duỗi đôi tay ra, ôm chầm lấy người ngọc.
“A! Ngươi làm cái gì?” Nàng kinh hoảng hô lớn.
“Ta đến giúp ngươi.”
Thân hình nóng rẫy hừng hực bao phủ lấy nàng, nam tử tráng kiện chờ không kịp đưa tay trợ giúp.
“Chờ….chờ chút…”
Nàng hoảng loạn ngăn cản, nhưng thật sự là nam nhân này a, không thể chờ thêm một khắc nào nữa. (BS: tỉ tỉ **, đang hừng hực như vậy, ai mà chờ được…=.=)
Hắn là một nam nhân thô thiển, đã cô đơn rất lâu, ngẫm lại cũng nên nạp thê sinh tiểu hài tử rồi, Triệu chưởng quầy ở khách điếm của Ngọc Thành trấn nói, có một nữ nhi cùng khổ vì sinh kế muốn bán mình lo cho gia đình, ai chịu xuất ngân lượng ra mua, nàng sẽ đáp ứng, muốn nạp nàng làm thê hay thiếp đều được.
Vừa khéo, hắn cũng muốn thành gia lập thất, bởi vậy đã xuất ngân lượng ra đáp ứng, đợi ngày hoàng đạo tới đón dâu.
Đối với thê tử, hắn không có yêu cầu chi nhiều, chỉ cần sinh cho hắn tiểu hài tử khỏe mạnh là được.
Mặc kệ đẹp xấu béo gầy, chỉ cần sinh cho hắn tiểu hài tử mập mạp đáng yêu, hắn đã cảm thấy thỏa mãn rồi, lại không ngờ trong nháy mắt xốc khăn voan hồng lên, hội nhìn thấy một khuôn mặt mỹ miều tú lệ.
Nương tử của hắn, cư nhiên là một mỹ nhân a!
Càng nhìn nàng, dục hỏa càng bốc lên, nàng là thê tử của hắn, hắn muốn nàng…
Dưới công phu nhanh nhẹn của nam nhân, quần áo nàng xộc xệnh, hắn gấp rút động thủ đem y phục của nàng nhanh chóng thoát ra hết.
Chỉ trong chốc lát, trên người nàng chỉ còn cái yếm cùng tiết khố (BS: đại để giống underwear, thoát 2 món này ra nữa là 100% nude nha *cúi đầu, đỏ mặt, tay che mắt, hé hé nhìn*), toàn bộ da thịt gần như lộ hết ra, trâm cài tóc cũng bị hắn gỡ ra, mái tóc huyền đổ xuống làm xuyến xao cả lòng người, hắn bất giác nín thở.
Dưới thân người hắn, nàng kích động sợ hãi nhưng vạn nhất không biết làm sao để khống chế, bất lực nhìn hắn.
Đôi mắt nồng cháy bốc hỏa, khóa chặt vẻ mỹ lệ của nàng, hắn đoán vẻ mặt khiếp sợ trong đêm động phòng hoa chúc của nàng biểu thị cho sự ngượng ngùng.
Hắn không thể chờ thêm một phút nào nữa, nương tử **, ta thật muốn ăn nàng ngay lập tức.
Giương tay muốn thoát luôn yếm trên người nàng thì đôi tay bé nhỏ sống chết ngăn cản hắn.
“Đợi chút a!”
Còn chờ? Một chút hắn cũng không muốn chờ, chỉ muốn cẩn thận thưởng thức nàng từ đầu đến chân, nhấm nháp nàng suốt đêm nay.
Trước khi cưới, nhìn tân nương tử yếu đuối, thân hình mảnh mai, làm cho hắn hoài nghi dáng vẻ nhu nhược này có thể nào hay không giúp hắn sinh ra hài tử mập mạp?
Nhưng mà, sau khi thoát y phục của nàng, hắn phát hiện ra thân thể nàng rõ ràng đầy đặn hơn so với sự tưởng tượng của hắn, hắn lập tức quyết định, muốn để cho nữ nhân này sinh ra hài tử cho hắn. (BS: ối, Ưng ca, chưa động phòng nữa mà đã bắt đầu nghĩ tới hài tử rồi…… *khửa khửa khửa*)
Quan Ngọc Nhi rối loạn, vội vàng cố gắng tìm biện pháp kéo dài thời gian một cách tuyệt vọng. Chết tiệt, nam nhân có phải là người không, trúng độc nãy giờ sao vẫn chưa ngã xuống? (BS: *nghiêm mặt, trừng mắt nhìn* tỉ tỉ **, hạ độc người ta rồi còn bảo người ta không phải là người là sao / Ưng ca: nha đầu, tránh ra, sao dám trừng mắt với nàng / BS: lão thiên a, đau khổ quá!)
Rõ ràng, cả bầu rượu độc đều đã uống hết, người bình thường sớm đã sùi bọt mép, đau đớn dãy dụa trên mặt đất, nhưng hắn thì lại chẳng có chút dấu hiệu khó chịu nào mà trái lại tinh thần hắn còn vẻ như hưng phấn hơn gấp trăm lần?!
Hắn là cái thứ gì vậy?
Đang lúc nàng tuyệt vọng đến độ muốn bật khóc, hắn đột ngột bất động, sắc mặt có chút chuyển biến.
“Rượu vừa rồi có vấn đề.” Hắc mâu tỏa sáng, nhìn thẳng vẻ mặt sợ hãi của nàng.
Thật hay a, chẳng những không làm hắn hôn mê bất tỉnh, ngược lại còn để hắn phát hiện ra!
Chắc chắn hắn sẽ giận tím mặt, sau đó đả thương nàng, phía trước chỉ còn đường tử, hắn nhất định sẽ nổi cơn thịnh nộ đánh chết nàng!
Nàng sợ hãi run rẩy, tối nay, nàng sẽ chết thảm dưới bàn tay sắt của nam nhân này, có ai không, tới cứu nàng nha!
“May mắn là ngươi không uống rượu.”
Di?
Nàng sững sờ nhìn hắn trừng trừng, chỉ thấy hắn đứng thẳng dậy, sờ sờ bụng, sau đó đi tới góc phòng, nhắm mắt lại, hít thở vận công, dồn khí xuống đan điền, đem mọi thứ ở trong bụng phun vào bô lí (BS: chắc giống cái thùng rác, hay cái thau để bỏ rác gì ấy, chứ không phải cái bô thiệt đâu, hehehe đang cảnh lãng mạn, chen cái bô vô không phải là cụt hứng lắm sao)
“Ta chắc chắn rượu có vấn đề, uống xong trong bụng không thoải mái, vừa rồi ta đã vận công nôn hết ra, ta không có việc gì nữa rồi”
Quan Ngọc Nhi ngây ngốc nhìn hắn.
Vận công? Không có việc gì?
Sao lại có thể như vậy? Nam nhân này uống cả bầu rượu độc lại cư nhiên không có việc gì? Hơn nữa giờ lại đang thản nhiên nhấp ngụm trà nóng, hoàn toàn không thấy dấu hiệu té xỉu?
Nam nhân buông chén trà, mâu quang lại hướng về phía nàng, tràn đầy hỏa dục, nàng nhịn không được, bất giác rùng mình một cái, nín thở chằm chằm nhìn hắn đang chầm chậm bước tới gần.
Nàng cảm giác được, đến giờ phút này, nam nhân thật sự muốn khiết (BS: có nghĩa là ăn nha) nàng.
Quan Ngọc Nhi tuyệt vọng lùi lại, nhưng giờ đang trên giường, nàng có thể nào bỏ chạy?
Mắt thấy hắn trèo lên giường, thân hình cường tráng nhích tới gần nàng, hơi thở thiêu đốt hoàn toàn bao phủ lấy nàng.
“Khoan…” Nàng chỉ thốt được một chữ, đã bị hơi thở nóng rực của hắn làm nghẹn lại.
Hắn không muốn chờ, cũng không thể chờ, chỉ muốn ôm tấm thân nhuyễn ngọc (BS: ý là vừa mềm vừa trắng đấy mà) của nàng, thưởng thức hơi thở, hương thơm trên từng tấc da thịt nàng.
Toàn thân hắn như bị thiêu đốt, vươn tay vuốt ve làn da mềm mại trắng noãn mê người cuả nàng.
Không! Không thể được!
Nàng tuyệt nhiên không thể bị hủy hoại trinh tiết trong tay của nam nhân này!
Tinh thần hỗn loạn, đôi tay nhỏ bé mò mẫm dưới chẩm (BS: gối) uyên ương, lần tìm chủy thủ.
Lúc này đây, nàng tuyệt đối không thể mềm lòng, liền ngay lúc đó dùng hết sức mình đâm thẳng dao vào người hắn!
Hắn giật nảy mình, đôi mắt thảng thốt, trừng mắt nhìn thẳng nàng vô cùng gay gắt, nhưng trong mắt hắn tuyệt nhiên không thấy một tia sợ hãi nào.
Dao nhỏ không dính tí máu nào, bởi vì dao không hề phạm được vào người hắn.
Ngọc Nhi không thể tin vào mắt mình, cứ nhìn trừng trừng vào bụng hắn, hai tay run run không ngừng. (BS: vậy ra Nhi tỉ tính đâm vào bụng Ưng ca,….haizzz….nguy hiểm **, dao mà trượt xuống chút xíu nữa là …. T.T)
Không thể nào! Nhất định là ác mộng! Nhất định là vậy!
“Ngươi đang làm cái gì?” Hắn nheo mắt hỏi.
Nàng đột nhiên giống như phát điên, mạnh mẽ hướng dao về phía hắn đâm túi bụi, không tin không thể đả thương được hắn.
Không giết được hắn, nàng sẽ không thể trốn thoát!
Trốn không thoát, sẽ bị hắn làm ô danh xú tiết!
Nam nhân này quả thật rất đáng giận!
Hại phụ thân nàng đem nàng gán nợ!
Hại mẫu thân nàng phải tự sát!
Hại hai đệ muội nàng bị bán đi!
Hại nhà nàng tan đàn xẻ nghé!
Nàng muốn bảo toàn trinh tiết, thà rằng tử, cũng tuyệt không để cho ác nhân này cưỡng đoạt!
Hận ý ngập tràn cùng sợ hãi phút chốc bùng nổ, làm cho nàng mất lý trí, điên cuồng chém giết đối phương.
“Dừng tay!”
Nam nhân chụp lấy cổ tay, ngăn cản cơn điên cuồng của nàng lại.
Quan Ngọc Nhi kinh ngạc, sửng sốt nhìn thân thể nam nhân trước mặt, cả người chấn động.
Sao lại như vậy?
Nàng nhất định đang nằm mơ!
Chủy thủ sắc bén bị gẫy làm đôi, vậy mà hắn thì tuyệt không có một vết thương nhỏ.
“Vì sao ngươi muốn giết ta?” Đôi mắt phẫn nộ của hắn bốc hỏa, tân nương tử của hắn vì sao lại lấy chủy thủ ám toán hắn?
Bị bàn tay gọng kềm của hắn siết chặt, cổ tay trắng ngần của nàng tê dại.
“Nói!” Hắn gằn giọng.
“Vì cái gì ngươi không bị thương tổn chút nào?”
“Bởi vì ta đao thương bất nhập.”
Nàng lại thập phần sửng sốt, nhìn trừng trừng hắn như là nhìn một quái vật.
Nàng có nghe qua, có loại công phu lợi hại nhất trên giang hồ, khi luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể đao thương bất nhập. Nàng chỉ được nghe qua, nhưng chưa từng được thấy, vẫn nghĩ chuyện chỉ là đồn đãi trên giang hồ, nay tận mắt chứng kiến, trong một lúc nàng bị dọa choáng váng.
Nếu giết không được hắn, chẳng phải nàng không thể trốn thoát?!
Nam nhân đáng sợ này hội sẽ đối phó với nàng như thế nào?
Nam tử đột nhiên bừng tỉnh, giác ngộ ra, giận dữ mâu trung híp lại, “Ngươi đã hạ độc vào rượu?”
“Đối! Ta muốn giết ngươi, ta hận không thể giết chết ngươi!”
Khó trách hắn cảm thấy rượu là lạ, nguyên lai là bị nàng hạ độc.
“Ngươi hạ độc ta vô dụng, ta bách độc bất xâm.”
Nàng há hốc miệng, kinh ngạc, cả hồi lâu nói không nên lời.
Dùng dao không giết được hắn, hạ độc không bức tử được hắn, vậy tối nay trinh tiết của nàng nhất định bị ác nhân này cưỡng đoạt.
Không! Ninh thọ tử bất ninh thọ nhục! (BS: thà chết chứ không để bị làm nhục)
Cố sức rút tay đang cầm dao lại, ý định dùng nửa dao còn lại tự vẫn, xong hết mọi chuyện.
Nhưng nàng chưa kịp xuống tay đã bị hắn nhanh nhẹn đoán biết, bắt lấy tay nàng, gạt dao ra.
Hắn không thể không sợ hãi nha, một khắc trước, hắn thật phẫn nộ khi nữ nhân này cư nhiên muốn giết hắn, ngay sau đó nàng lại muốn lấy dao tự vận? Thiệt là làm hắn muốn hồ đồ mà.
“Để cho ta chết!” Nàng muốn cướp lại dao nhỏ, lại dễ dàng bị hắn ngăn lại, dùng 1 tay khóa chặt 2 tay nàng ra phía trước.
Không ngăn nổi dòng nước mắt tuyệt vọng, nàng giãy dụa, thậm chí cắn hắn.
Ôi, da hắn dày như da trâu, cứng như sắt, không thể cắn thương hắn, ngược lại còn làm đau răng chính mình. (BS: nguyên văn là: da dày đắc tượng-da dày như da voi, nhưng mình chỉnh là da trâu cho nó gần gũi hơn)
Nam tử nhăn mặt nhíu mày, nhìn lệ nàng tuôn rơi, tâm hắn chợt xao động, dù vẫn chưa hiểu rõ chuyện gì, hắn vẫn chắc chắn không để cho nàng có cơ hội làm tổn thương chính mình.
“Ngươi không được phép chết!”
“Vì sao ta không được chết? Ta đã hiểu, bởi vì ngươi muốn cưỡng đoạt ta, chà đạp ta, khi dễ ta không thể nào đánh lại ngươi!”
“Sao lại thốt ra những lời bậy bạ như vậy? Chúng ta đã thành thân, ngươi là thê tử của ta mà!”
“Ta không phải! Là các người cưỡng ép ta! Ta không muốn thành thân, là các người bức ta! Đem ta nhốt lại, tra tấn ta, không cho ta đào tẩu, ta tuyệt nhiên sẽ không để cho các người hoàn thành ý nguyện!”
Nàng vừa khóc, vừa đánh, vừa đá, phát ra những lời đẩy ủy khuất thương tâm, nghĩ đến tình cảnh đáng thương của mình, cộng với việc mất đi thân nhân, cơ hồ khóc không thành tiếng.
Lời của nàng, thật ngoài sự dự đoán của hắn.
“Ngươi không phải tự nguyện sao?”
“Các người hại ta tan cửa nát nhà, hại nương ta tự sát! Giờ lại đem ta đi bán! Ta thà chết chứ không chịu khuất phục!”
Vẻ mặt nam nhân nghiêm túc trầm mặc, tùy ý nàng đánh chửi, cùng không chống đỡ, đem mỗi câu nàng nói suy nghĩ thấu đáo, bàn tay to lớn nâng cằm nàng lên, nhìn đôi dòng lệ ràn rụa trên mặt ngọc, đôi mắt trong vắt đẹp xao lòng người, lại nhìn hắn đầy hận ý.
Trong đó có vấn đề.
Hắn trầm tư, nếu nàng không tự nguyện, vậy là có người lừa hắn.
Nam nhân ôn nhu lau đi dòng lệ trên mặt nàng, động tác này làm nàng ngẩn ra, trong mắt có tia nghi hoặc.
Hắn đứng lên, mặc lại quần áo vào, nàng vẫn ngồi tại giường kéo cao chăn, che khuất chính mình trên người chỉ mỏng manh chiếc yếm thắm, kinh nghi bất định trừng mắt nhìn hắn.
Trang phục chỉnh tề xong, nam tử trầm giọng nói với nàng.
“Chờ ta ở đây.” Nói xong, hắn liền mở cửa bước nhanh ra ngoài.
Quan Ngọc Nhi hoảng sợ, vẫn che chắn bản thân trong chăn, không khóc nữa, không rõ nam nhân kia vì sao liền ly khai? Hơn nữa trước lúc hắn đi, còn lau lệ cho nàng.
Vì cái gì? Hắn đi đâu? Có quay về không?
Thu lu người trên giường, nàng biết mình không thể nào đào tẩu, bên ngoài có người gác, nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, càng không thể mặc trang phục tân nương mà đào tẩu.
Nghĩ đến thân thế bi thảm của mình, nước mắt lại tuôn rơi, một giọt rồi một giọt rơi xuống, rồi nàng khóc nức nở không kềm chế được.
Nàng nhớ mẫu thân, nhớ phụ thân, càng lo lắng cho đệ muội, không biết cả hai bị bán đi đâu? Có được cho ăn uống đầy đủ hay không?
Nhớ thuở ấy, hai đệ muội đáng yêu u của nàng rất thích nàng chơi đùa, tuy rằng cuộc sống kham khổ, nhưng thực hạnh phúc.
Giờ, rốt cuộc không được ở cạnh nhau nữa.
Không được ở cạnh nhau nữa.
---------------------------------
“Đại gia, xin tha mạng a!”
Từ ngoài cửa truyền đến tiếng kêu thê lương thảm thiết, làm Ngọc Nhi kinh sợ đến mức giật mình, ngẩng vội đầu lên nhìn ra cửa, liền tiếp theo nghe được một tiếng khóc thét hãi hùng.
Nàng mặc vội xiêm y, sợ hãi tiêu sai bước đến cạnh cửa, hé mở ra, nhìn xem đó là tiếng ai.
Vừa lúc, tân lang quay đầu lại nhìn vào nàng, chỉ vào kẻ đang quỳ trên mặt đất, trầm giọng lên tiếng.
“Người làm hại gia đình ngươi tan tác, có phải là hắn hay không?”