https://truyensachay.net

Tướng Công Hảo Ngoan Ah

Chương 9

Trước Sau

đầu dòng
Quan Ngọc Nhi vội xoay người quay lưng về phía hắn, nàng vừa có động thái, đã bị đôi tay tráng kiện hữu lực vòng quanh eo nhỏ.

Hắn vẫn là không cho nàng có cơ hội chạy trốn.

“A tướng công, không cần, thiếp…thiếp tự mình làm được.”

“Nhưng là ta muốn hầu hạ nàng.”

Khuôn ngực rắn chắc hùng hậu áp vào tấm lưng thon thỏ bóng loáng của nàng, khàn khàn nói vào tai nàng, hơi thở nóng rực.

Nàng thấp mặt, hai gò má càng lúc càng nóng, hắn nói muốn hầu hạ nàng, hàm ý trong đó, làm sao mà không hiểu.

Lồng ngực ấm nóng của hắn áp lên lưng trần mẫn cảm uớt mềm của nàng, tiểu Ưng cương cứng kiên cường đâm vào cặp mông non mịn của nàng, biểu thị công khai khát vọng của hắn. (BS: xí hổ quá, nghĩa là penis, ai không hiểu vui lòng mở từ điển)

Độc Cô Thanh Ưng một tay kỳ lưng cho nàng, tay kia thủy chung vòng quanh ôm chắc lấy eo nhỏ của nàng.

Lưng của nàng thật đẹp quá!

Đại chưởng lấy khăn nhẹ nhàng chà xát trên lưng nàng, tầm mắt hướng từ trên xuống dưới, chậm rãi thưởng thức.

Hắn đương nhiên sẽ không chỉ thỏa mãn việc kỳ lưng cho nàng, đã chạm được vào đằng sau lưng, đương nhiên cũng muốn chạm vào đằng trước.

Khăn tay ướt đặt trên vai nàng, nhẹ nhàng xoa nắn sau đó chậm rãi đi xuống, đi xuống phần ngực mượt mà, động tác vô cùng chậm rãi.

Đại chưởng nắm chặt khăn nhẹ nhàng chà xát lên lên bầu ngực tròn căng mềm chắc, làm nàng nhịn không được tiếng thở dốc.

“Thiếp muốn tự làm.”

“Không, ta muốn giúp nàng, bởi vì ta là tướng công của nàng.”

Đúng vậy, hắn là trượng phu của nàng, chỉ có hắn có thể giúp nàng tẩy tịnh. Càng giúp nàng kỳ cọ, toàn thân hắn huyết mạch càng sôi trào, hoàn toàn không nhìn ra vài canh giờ trước, vẻ mặt hắn vẫn còn yếu ớt thiếu thần sắc.

Nàng là phương thuốc tốt nhất cho hắn, nhưng hắn vẫn nhẫn nại không cần gấp gáp. Từ từ sẽ đến, hưởng thụ thân thể nàng là quyền lợi của trượng phu.

Bầu ngực đẫy đà non mịn dưới đôi tay xoa nắn của hắn, trong phút chốc nhũ hoa đã săn cứng lại và thêm phần hồng nhuận.

Bởi vì hô hấp dồn dập làm cho bộ ngực nàng phập phồng liên tục cùng đại chưởng hắn ma sát nhau, càng thêm phần kích thích, nàng liền cắn chặt môi lại, nhưng vẫn là không ngăn được phát ra tiếng rên rỉ.

Hắn vẫn tiếp tục hầu hạ, tẩy tịnh ở phần ngực no đủ xong tiếp tục chậm rãi đi xuống vào giữa hai chân nàng.

“A, không –” Nàng nhịn không được hô nhỏ một tiếng, bởi vì quá mức mẫn cảm, không tự chủ được tự động co gối khép chặt hai chân

“Nàng tách chân ra đi” Hắn khàn khàn nói.

Hai gò má nàng ửng hồng, bất lực lắc đầu. “Không cần.”

“Nàng không tách chân ra, vi phu làm sao giúp nàng tẩy?”

Ý tại ngôn ngoại, nàng đương nhiên biết hắn muốn làm gì, đáp án vẫn là giống nhau.

“Không cần.”

Bị nương tử cự tuyệt không phải chỉ một, hai lần, hắn là đại trượng phu ngoan cường táo bạo, đương nhiên sẽ không dễ chết tâm, huống hồ nương tử lúc trước rõ ràng đã nguyện ý cùng hắn động phòng, nếu giữa chừng không có nhiều sự cố phát sinh như vậy, hắn lại bị thương, nàng đã sớm thành nữ nhân của hắn.

Thật vất vả mới hồi phục sức lực, giờ phút này bốn bề vắng lặng, nàng lại lộ xuân quang toàn thân, hắn không phun máu mũi xem như định lực đủ mạnh, nhưng vẫn là không chờ kịp, thật sự đã muốn nàng ngay lập tức.

Tiến triển được tới đây rồi, sao có thể nói là không cần?

“Vì cái gì không được?” Hắn chợt biến sắc, sự cự tuyệt của nàng thời khắc này thật như trời long đất lở, phi thường, phi thường, phi thường nghiêm trọng a.

Bị dồn ép, cuối cùng nàng mới ngập ngừng nói ra được một câu.

“Bởi vì rất sáng thôi.”

“Nga?”

Nàng cong môi nũng nịu, vẻ mặt ủy khuất, “Động phòng luôn diễn ra vào thời điểm trời tối, hiện nay đang giữa ban ngày, trời sáng trưng, xung quanh lại trống trơn, người ta….người ta mắc cỡ chết được!”

Nguyên bản nãy giờ hắn rất khẩn trương, giờ nghe xong chợt bừng tỉnh.

“Điều đó thì có quan hệ gì đâu!”

“Đương nhiên là có quan hệ, người ta là lần đầu tiên mà!”

Nàng càng thẹn thùng càng làm cho hắn thêm phần kích động, đến thời điểm mấu chốt này, cho dù là hắn có thể chờ đến trời tối nhưng “tiểu huynh đệ” của hắn vẫn là không có khả năng chờ.

Độc Cô Thanh Ưng đột nhiên cúi xuống ôm lấy nàng, làm nàng sợ đến mức hô nhỏ

“Ay da, chàng….chàng làm gì?

“Tranh thủ trời sáng, có thể thấy rõ ràng, tẩy nàng dễ hơn!”

“A, chàng dám, không –” Nàng ngay cả ngăn cản cũng không kịp đã bị tướng công đặt lên trên, đem hai chân nàng nhẹ nhàng vặn bung ra.

Cử chỉ lớn mật này làm nàng hoảng sợ không biết phải đối phó thế nào. Nàng vạn lần không thể tin được, giờ khắc này tướng công lại cư nhiên không chịu nghe lời nàng.

Đôi mắt Độc Cô Thanh Ưng bừng bừng dục hỏa, gắt gao nhìn thẳng vào giữa hai chân nàng, chăm chú đến xuất thần.

“Tướng công –” Nàng thẹn đến muốn chui xuống đất.

So sánh với khí lực của tướng công, nàng tựa như sơn dương non mới sinh, giãy không được, chỉ có thể giữ nguyên tư thế, phô ra gian tối tư mật giữa hai chân cho đôi mắt nóng rực kia thưởng thức.

Độc Cô Thanh Ưng tiếp tục hầu hạ tiểu nương tử của hắn, động tác vô cùng dịu dàng, giúp nàng tẩy tịnh chỗ mẫn cảm ấy.

“A, tướng…tướng công –”

“Đừng nhúc nhích.”

“Không….không cần”

“Sẽ nhanh thôi.”

Nàng thở hổn hển, thân mình không khỏi run rẩy, đôi mắt nhắm nghiền, cảm giác được ngón tay thô ráp của tướng công đang tra tấn hạch hoa mẫn cảm nhất của nàng.

Thật xấu hổ a.

Cắn chặt môi hồng nhưng rốt cuộc nhịn không được nàng hé miệng bật tiếng rên rỉ đầy kích động, làm hắn càng thêm ra sức tỉ mỉ “hầu hạ” nương tử, đồng thời cũng dùng tốc độ nhanh nhất kỳ cọ cho mình một phen, sau đó ôm thê tử hư nhuyễn vô lực trở vào trong. (BS: mềm nhũn)

Quan Ngọc Nhi toàn thân tê dại, tứ chi hư nhuyễn, rốt cuộc vô lực chống cự, tùy ý tướng công đặt nàng lên đống cỏ khô êm ái, thân thể ấm nóng áp vào nàng, đôi môi ướt át lại ra công “tẩy tịnh” cho nàng một lần nữa.

Đặt từng nụ hôn lên khắp làn da trần của nàng, nhấm nháp thân thể mỹ nhân từng chút một, bàn tay ấm áp vuốt ve dịu dàng làn da mượt mà, hắn ngậm chặt bộ ngực sữa mềm mại, làm cho nó một lần nữa lại săn cứng.

“Tướng công, chàng…chàng…chỉ vừa mới hồi phục mà.”

“Không phải là vừa mới hồi phục mà là đã hồi phục.”

“Chàng chắc không?”

“Không tin? Vi phu có thể chứng minh.” Đại chương bắt lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, dời xuống, muốn nàng cảm thụ sự cương cứng của hắn.

“Nha” Khuôn mặt lập tức đỏ bừng, đốt nóng cả hai tai, bởi vì tay nàng đang đặt ở tiểu Ưng, cảm nhận được sự săn cứng kiên cường.

Nàng mím môi, trừng mắt nhìn không thể quay đi.

Nhìn là một chuyện.

Sờ lại là chuyện khác.

Đầu tiên nàng thật ngượng ngùng a, nhưng lòng hiếu kỳ càng lúc càng tăng, sờ sờ một cái đột nhiên nàng nghe được một tiếng rên nhẹ, không khỏi nghi hoặc ngước mắt, phát hiện tướng công hô hấp biến đổi, khuôn mặt lộ vẻ căng thẳng.

Bàn tay nhỏ bé lại sờ sờ, phát hiện tướng công lại thâm sâu hít một hơi dài, giống như động tác của nàng cùng tướng công tương ứng, đột nhiên tỉnh ngộ, nguyên lai chính mình cũng có thể đùa hắn, phát hiện được điều này làm nàng thực cao hứng, lá gan bất tri bất giác cũng lớn hơn.

Nhất tưởng đến hắn vừa lúc nãy khi dễ nàng, nhịn không được muốn lợi dụng cơ hội trả thù hắn một chút.

Nàng cũng muốn làm cho tướng công tê dại khó nhịn, làm cho tướng công cũng phát ra tiếng rên ri, làm cho tướng công thần phục ở “dưới tay” nàng.

Đôi tay nhỏ bé, xoa nắn lên xuống, chỉ có điều nàng không hiểu được, chà xát thế như lửa đổ thêm dầu, lửa cháy sẽ thiêu cháy chính nàng a.

Độc Cô Thanh Ưng gầm nhẹ một tiếng, đột nhiên vồ lấy môi nàng, rốt cuộc khắc chế không nổi dục vọng đau nhức kêu gào ở thân dưới, giữ chặt hai tay nàng lên đầu, đẩy mạnh tiểu Ưng kiên cường no đủ vào chỗ mẫn cảm ướt nóng mềm mại yếu ớt giữa hai chân nàng.

“A!”

Cơn đau đớn bất ngờ chấn động giống như muốn xé rách nàng làm nàng run rẫy toàn thân, giãy dụa đánh hắn.

“Đau quá! Đi ra ngoài….mau đi ra…”

Độc Cô Thanh Ưng vội vàng đình chỉ, không dám vọng động, tùy ý nàng đánh.

Chiến sự đã đến được mức này, hắn đâu dễ dàng ngoan ngoãn chịu lui binh, hắn biết đau đớn là nhất thời, kiên nhẫn chờ nàng thích ứng, nhẹ nhàng hôn đôi môi mọng ướt ngọt ngào của thê tử như muốn hóa giải nỗi lo lắng cho nàng.

Hắn vừa hôn vừa dỗ dành, đôi tay xoa bóp không ngừng bộ ngực sữa đang căng cứng, rồi vùi mặt vào giữa hai bầu ngực của nàng tham lam, nhấm nháp.

Hắn lại thành công thu phục nàng, tiểu nương tử không còn giãy dụa, hai cánh tay chỉ để lên vai hắn, bàn tay siết chặt, cào nhẹ vào lưng hắn, ngay lúc đó hắn cũng bắt đầu thong thả nhịp nhàng rút ra, đẩy vào giữa các cơn co thắt của nàng.

Điều mong muốn lớn nhất vào lúc này là được nhìn thấy nữ nhân của hắn ở bên dưới, toàn thân lửa nóng khó nhịn, cảm nhận được nữ nhân của hắn nhấp nhô eo nhỏ, nhịp nhàng đưa đẩy theo mỗi lần xâm nhập của hắn.

Mồ hôi đầm đìa, cả hai như hòa tan vào nhau, dây dưa, không dứt, tiếng rên rỉ đầy kích động, tiểu Ưng kiên đĩnh nóng rực đầy nam tính và dục vọng nhồi vào chỗ sâu nhất của nàng.

Trải qua nhiều đau khổ, trời cao cuối cùng không phụ người có tâm, Độc Cô Thanh Ưng rốt cuộc đã được cùng nương tử của hắn động phòng.

Tuy rằng không có hoa lệ mỹ ốc, cũng không có giường lớn hồng trù tráng lệ, nhưng Quan Ngọc Nhi tuyệt không ngại việc ở trong gian miếu đổ nát này động phòng cùng tướng công.

Đây là lần đầu của nàng, vừa xong nàng xụi lơ vùi đầu vào ngực hắn nặng nề ngủ.

Ngủ được khoảng vài canh giờ, nàng từ từ tỉnh dậy, phát hiện tuy bên cạnh trống trơn nhưng vẫn còn lưu lại chút hơi ấm.

Nàng ngồi dậy, bởi vì y phục đang phơi ở bên ngoài, nàng đành khoác tạm áo choàng của tướng công lên người, đi chân trần tìm kiếm tướng công.

Rất nhanh nàng phát hiện ra thân ảnh khôi ngô của tướng công ở hậu viện miếu, hắn đang ngồi ở cạnh giếng, nhìn bóng mình qua nước, cạo râu.

Độc Cô Thanh Ưng quay đầu, ánh mắt khóa trụ khuôn mặt thê tử, khuôn mặt mơ màng vừa tỉnh giấc, mái tóc dài hơi rối càng làm cho nàng thập phần quyến rũ diễm lệ.

Đại chưởng vươn ra. “Lại đây”

Nàng thẹn thùng chậm rãi tiến đến, nhẹ đặt tay vào đại chưởng.

Hắn giật nhẹ tay như muốn kéo cả người nàng muốn ngã vào lòng hắn.

“Nha” Nàng hô nhẹ, sự động chạm da thịt trắng trợn giữa thân thể nàng và thân hình cường tráng rắn chắc đầy dã tính của hắn làm ngực nàng bất giác săn lại.

“Nàng không có mặc y phục bên trong.” Đôi mắt như có lửa, đại chưởng đã thâm nhập áo choàng, làm càn sờ soạng.

“Xiêm y của thiếp đang phơi, lúc đó chàng cũng thấy mà!” hai gò má hồng hồng, cái miệng nhỏ, đôi mắt to tròn vô tội nhìn hắn nhẹ giọng kháng nghị, chụp đôi tay không an phận của hắn.

“Không mặc y phục, càng mát mẻ nha.” Hắn nhếch môi cười cười ra chiều đắc ý.

Nương tử, mị mâu không bằng lòng liếc hắn một cái, rồi nhẹ giọng hỏi, “Sao chàng đột nhiên lại cạo râu thế?”

Nàng biết, hắn thích để râu quai nón, mỗi lần rửa mặt, quá lắm chỉ tu bổ chút ít mà thôi, lần này nhất thời không biết tạ sao lại cạo hết râu.

Bàn tay nhẹ nhàng vuốt râu hắn, nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy tướng công, nàng đã bị hàm râu uy vũ này dọa khiếp sợ, nhưng hiện tại nàng hoàn toàn không sợ, còn cảm thấy thật đáng yêu.

“Râu này không tốt, làm đau nàng.” Tầm mắt hắn hướng vào phần cổ mảnh mai của nàng, trừ bỏ các dấu hôn, còn có rất nhiều mảng đỏ hồng, nhìn thấy dấu vết này, hắn liền ý thức được, nguyên lại râu của mình đối với nàng vẫn là rất cứng rắn, sẽ làm làn da tuyết ngọc kia bị ửng đỏ đau rát.

Bởi vậy hắn hạ quyết tâm, đem hàm râu quai nón nhiều năm gìn giữ cạo cho bằng hết.

Lời nói này không khỏi làm nàng cảm động a.

Nghĩ tới sự quan tâm chu đáo ngọt ngào như thế của tướng công làm cho lòng nàng thật là ấm áp.

Độc Cô Thanh Ưng để tiểu thê tử tự nhiên ngắm vuốt bộ râu của hắn, hưởng thụ hương vị say đắm mơ màng sau phút mây mưa thân mật.

“Nhìn kìa, cạo râu như vậy sao, đều hỏng cả rồi.” Nàng buồn cười nói, hàm râu oai hùng bị hắn dùng chủy thủ cạo đông một mảng, tây một mảng thật là bát nháo.

“Vậy giờ phải làm sao?”

“Để thiếp giúp chàng.”

Hai mắt hắn sáng ngời, lập tức đồng ý. “Hảo” Nguyên bản đang ôm thê tử trong lòng, hắn lập tức nâng nàng lên đặt ngồi trên đầu gối hắn, mặt đối mặt hắn.

Như thế tiểu Ưng cứng rắn no đủ của hắn vừa vặn để ở giữa hai chân nàng thăm dò, nàng thẹn thùng liếc hắn một cái, nhưng tướng công tài ba của nàng chỉ ngoác miệng ra cười, thật sự trừ bỏ tư thế này không còn tư thế nào thuận tiện hơn để có thể cạo râu nên nàng cũng hảo để hắn tùy hứng.

“Đừng lộn xộn, nếu không sẽ cắt phạm vào da chàng, đừng trách thiếp không cảnh cáo trước.”

“Hảo, bất động.” Hắn nâng cằm lên, chờ nương tử hầu hạ.

Một đại nam nhân lại làm ra vẻ như đứa nhỏ chờ đợi được chăm sóc, làm nàng không khỏi buồn cười.

Cầm chắc chủy thủ trong tay, chủy thủ trước đây từng được dùng để lấy mạng hắn nay lại được dùng để cạo râu cho hắn, thật là không khỏi cảm thấy thế sự thay đổi quá mau nha.

Nàng tập trung cao độ, động tác thật cẩn thận, cạo râu cho tướng công từng chút từng chút một.

Độc Cô Thanh Ưng thừa dịp đó chăm chú nhìn thê tử mỹ miều, tròng mắt thâm u, chiếu rọi khuôn mặt đỏ bừng như say rượu của nàng, tinh thần kích động, dễ gì mà chịu bất động!

Áo choàng trễ nãi sa xuống, thân hình nàng nửa kín nửa hở hiển hiện trước mắt như trêu ngươi. Đại chưởng không an phận, nhịn không được xâm nhập áo choàng, ve vuốt nhẹ nhàng.

Nàng là nữ nhân của hắn, trái tim cũng đã trao trọn cho hắn, Độc Cô Thanh Ưng cảm thấy hạnh phúc dâng trào, trong lòng như đang nổi điệu khúc nghê thường, có nàng ở bên, thiên đường là đây chứ ở đâu xa.

Cho dù giây phút mây mưa thân mật trôi qua chưa bao lâu, hắn vẫn là đang quyến luyến không thôi, đại chưởng hướng lên trên sờ soạng, bao trùm khóa trụ bộ ngực sữa non mịn tròn căng săn chắc, ngón tay thô ráp chà xát nhẹ nhàng lên nụ hoa mềm mại mẫn cảm, ngực này là của hắn.

“Ay, đừng đùa nha.” Nàng nhẹ giọng kháng nghị. Đánh khẽ lên tay hắn, làm đại chưởng này không thể không thu hồi a.

Thấy hắn rốt cuộc ngoan, nàng liền chuyên tâm tiếp tục cạo bộ râu vừa thô vừa cứng trên cằm hắn.

An phận được bất quá chỉ trong chốc lát, đại chưởng lại tiếp tục động tay động chân, lần này lặng lẽ sờ cặp mông mượt mà bóng loáng mê người, mông này cũng là của hắn.

Đại chưởng ôm trọn mông nàng, kéo nhẹ vào lòng, tiểu Ưng cứng rắn của hắn cương cứng vừa vặn đặt nhẹ vào vị trí mềm mại mẫn cảm giữa hai nàng, tiến vào một chút.

Nàng không nhịn nổi, hít sâu một hơi, gò má đỏ bừng, nghiêm mặt liếc hắn một cái, nhưng không buông lời chỉ trách, chỉ là cắn môi, rồi tiếp tục chuyên chú công tác.

Không để ý đến hắn?

Tiểu Ưng dưới thân thêm phần kiên đĩnh, nhẹ nhàng cọ xát vào đùi non của nàng, rõ ràng ý đồ đùa giỡn với nàng, câu dẫn kiều thê, thực muốn làm cho nàng thể hiện ra dáng điệu ức dục khó nhịn.

Nhưng càng cọ xát, thân dưới hắn càng lúc càng đau nhức, dục vọng như vực sâu không đáy, tra tấn lý trí hắn, hắn dù sao cũng là huyết khí phương cương nam tử, càng lúc càng không thể nhẫn nại.

Râu tựa hồ như vĩnh viễn cạo không xong, làm cho hắn như chịu cực hình tra tấn.

“Xong chưa?” Hắn nóng vội hỏi.

“Vẫn chưa đâu.”

Nàng cố ý!

Hắn biết vì càng lúc động tác của nàng càng trở nên chậm hơn, hơn nữa, khóe môi lại vụng trộm cười thầm.

Đại chưởng bao phủ hai mông săn chắc dùng chút sức nhẹ nhàng kéo lại, tiểu Ưng no đủ kiên đĩnh cương cứng tiến thẳng sâu vào long môn của nàng.

“A!” Nàng cất tiếng thét chói tai, không ngờ hắn liền như thế trực tiếp tiến vào.

Vì quá hưng phấn, bị trợt tay, nàng làm rớt chủy thủ, đại chưởng nhanh tay tiếp ngay lấy không để thương tổn mảy may đến tiểu thê tử.

“Không công bằng. Sao chàng có thể cư nhiên không báo trước thẳng tiến vào – đáng ghét –” Đang chu môi hồng kháng nghị liên liền bị hắn nhanh chóng khóa trụ.

Hắn gắt gao đỡ lấy kiều thê tử, ôm chặt nàng vào lòng làm cho thân thể của cả hai dán chặt vào nhau không một khe hở, cũng làm cho nàng không thể trốn chạy, chỉ có thể đón nhận hắn không điều kiện, cất chứa hắn.

Quan Ngọc Nhi đột nhiên cảm nhận một cơn kích thích cực đại tràn tới, làm toàn thân nàng chấn động run rẩy.

Tướng công rõ ràng vừa mới hồi phục, sao dường như lại có vẻ như vĩnh viễn dùng không hết tinh lực?

Nàng không khỏi hờn dỗi. “Tướng công, chàng…chàng…không ngoan.”

Sau khi ân ái với nàng, thật sự rất khó an phận, muốn hắn thuận theo như trước đây, chỉ có cách xử trảm tiểu Ưng.

Độc Cô Thanh Ưng “hầu hạ” thê tử tận tình, như muốn phát tiết ra hết bản năng dục vọng dã thú.

Hai người ở ngôi miếu đổ nát, liên tiếp trong ba ngày, trọn ba ngày, dục vọng như không hề cạn, hắn hằng đêm đều “hầu hạ” nàng. Thẳng đến ngày thứ tư, bọn họ mới khởi hành.

Độc Cô Thanh Ưng tự hứa với lòng, không bao giờ để nàng chịu khổ nữa, mấy ngày qua thật tội cho nàng, giờ hắn công lực cũng đã hồi phục tám chín phần, săn thỏ bắt cá, lột da, làm thịt, toàn bộ đều một mình cáng đáng.

Sau mấy ngày ăn rau quả dại, bọn họ rốt cuộc đã có thể ăn thịt.

Bởi vì khi đào vong, không còn hành lí, ngay cả ngân lượng cũng không còn, làm nàng không khỏi lo lắng, nhưng Độc Cô nói nàng yên tâm, hắn đã có biện pháp.

Lúc gần tới thành trấn, Độc Cô Thanh Ưng tiện tay ngắt vài loại dược thảo ở bên đường, sau khi vào thành bán cho hiệu thuốc bắc, được không ít bạc nha. Chuyện đầu tiên cần cấp nhất chính là mua cho nương tử ít bộ đồ mới. (BS: Ưng ca thật là bản lĩnh hơn người, lụm đại vài cọng cây, bán được một đống tiền, có tiền rồi, việc đầu tiên lại là mua đồ mới cho Nhi tỷ, ngưỡng mộ quá…..*mắt chớp chớp*)

Thay đồ mới, hài thêu mới, Quan Ngọc Nhi lại khôi phục bộ dáng kiều mị xinh đẹp động lòng người.

Độc Cô Thanh Ưng nhìn không chớp mắt đến thất thần. Vì lo lắng nương tử đã chịu quá nhiều vất vả, Độc Cô Thanh Ưng đến khách điếm lớn nhất thành, đặt một thỏi nguyên bảo lên bàn trước mặt chưởng quầy.

“Cho ta một thượng phòng tốt nhất.”

“Dạ…dạ…đại gia, vừa vặn còn thừa một phòng thượng tốt nhất, mời theo tiểu nhân”

“Ngoài ra, đưa nước ấm đến phòng cho nương tử ta tẩy tịnh”

“Dạ..dạ…”

“Còn nữa, nửa canh giờ nữa, ngươi đem lên phòng một vò rượu quý ngon nhất cho ta.”

“Tuân mệnh, tiểu nhân lập tức đi thu xếp cho đại gia.”

Quan Ngọc Nhi ở một bên nhìn tướng công ra tay rộng rãi như thế, không khỏi trợn tròn đôi mắt, kéo kéo góc áo hắn.

Độc Cô Thanh Ưng thấp đầu, cả kinh hỏi, “Nương tử có gì phân phó?”

“Ở phòng thượng, lại kêu toàn thứ đắt tiền, sao không chi tiêu tiết kiệm một chút?” Nàng biết tướng công là vì nàng, nhưng bọn họ cũng không giàu có gì, thật vất vả mới bán dược được ít tiền. Tốt nhất là nên dè xẻn một chút. (BS: hức…hức…Nhi tỷ đúng là biết thu vén nha, nhưng mà tỷ ơi, hết tiền thì lại ra thành bứt thêm vài cọng cây nữa, lại bán được khối tiền, tha hồ tiêu, tỷ phải xài tiền mạnh tay, Ưng ca mới có cơ hội thể hiện bản lĩnh đàn ông đi kiếm tiền về cho tỷ chớ)

Đại chưởng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé, trấn an, “Đừng lo lắng, vi phu tự biết chừng mực.”

Nàng vẫn lo lắng, nhưng ở trước mặt có người ngoài, nàng cũng không dám nói thêm, cất bước đi theo tướng công.

Chưởng quầy khúm núm dẫn họ tới thượng phòng, bước vào trong liền cảm nhận được phòng này thật rất thanh tịnh, yên tĩnh.

“Nhị vị quý khách an tâm nghỉ ngơi, đợi lát nữa, nước ấm sẽ được đưa tới.”

Độc Cô Thanh Ưng gật đầu, nét mặt thủy chung uy vũ băng lãnh làm cho người ta không khỏi kính sợ. Chưởng quầy không dám chậm trễ cung kính cúi đầu lui ra ngoài.

Người vừa lui ra, biểu tình nghiêm túc của Độc Cô Thanh Ưng liền biến mất thay vào đó là khuôn mặt tươi cười rạng ngời, ôm thê tử vào lòng, hôn trụ đôi môi hồng nhuận, hai tay vội vàng sờ soạng khắp người nàng.

“Ay, chàng lại làm gì? Ban ngày ban mặt mà.”

“Ta muốn ăn nàng.”

“Hiện tại? Không được đâu, lát nữa người ta đem nước ấm lên đây mà.”

“Không ngại, bọn họ sẽ đặt nước ở phòng khách, còn đây là nội phòng.”

“Nha, hay thật, ai vừa mở miệng nói sẽ tự biết chừng mực, giờ lại thế này?”

Hắn nhoẻn miệng cười, hơi thở nóng rực phả vào tai nàng. “Đối với nàng, vi phu vĩnh viễn không cho phép mình có chừng mực.” Nhấc bổng nàng lên đặt trên giường lớn, dùng tốc độ nhanh nhất thoát y phục nương tử, làm cho nàng không còn mảnh vải che thân.

Một canh giờ sau, trong bồn nước ấm có hai người đang ngâm mình, hơi nóng làm gương mặt Quan Ngọc Nhi thêm phần hồng nhuận.

Độc Cô Phi Ưng âu yếm vừa cọ vừa hôn lên bầu ngực mịn màng của nàng, đã có rất nhiều dấu hôn.

“Nha, rất nhột.” cất giọng khẽ cười, làm hắn càng thêm phần thích chí, thậm chí còn cắn cắn nhè nhẹ khiến nàng phát hắn một cái, kháng nghị hắn rất “tham ăn”.

Quan Ngọc Nhi cười rũ dùng hai tay chặn cái miệng tham lam lại, nam nhân này, đã lưu rất nhiều dấu hôn xanh tím trên thân thể non mịn trắng trẻo của nàng, còn tiếp tục nữa, có phải hay không hại nàng không thể xuất môn gặp người.

Hôn không được bầu ngực sữa của nàng, hắn sửa miệng nếm thử hương vị mười ngón tay trắng muốt mịn màng.

“Ngay cả ngón tay cắn, chàng thật muốn ăn thiếp à?”

Hắn bổ sung một câu, “Còn có ngón chân, ta cũng yêu, cũng muốn cắn.” Không phải lời ngon tiếng ngọt a, đó là hắn nói thật.

“Ba hoa.” Nàng bật cười, rụt tay lại, để tránh cho mấy ngón tay cũng bị xanh tím vì dấu hôn của chàng.

Sau một phen náo động, nàng lười nhác tựa vào ngực tướng công, hỏi một câu,

“Tướng công…”

“Ân?”

“Gia cảnh tướng công thế nào?”

Nàng đã bắt đầu để ý đến hắn, đã biết nghĩ cho hắn, trước giờ đã sớm muốn biết, giờ sẵn đây có cơ hội nàng muốn hỏi cho rõ ràng.

“Không có ai.”

“Di?”

“Ta là cô nhi.”

“A”

Nàng thực kinh ngạc, không ngờ hoàn cảnh tướng công lại như thế, một người thân cũng không có.

“Phụ thân, mẫu thân đều đã qua đời?”

“Ân”

Quan Ngọc Nhi trong lòng tê dại, nguyên lai tướng công lại mệnh khổ, cô độc một thân một mình, nhịn không được đau lòng nói, “Không quan hệ, tướng công còn có thiếp, chúng ta là phu thê, thiếp chính là thân nhân của tướng công.”

Tấm lòng thánh thiện ôn nhu của nàng làm hắn mím môi lại, gắt gao vòng tay ôm chặt nàng vào lòng.

Nàng mơ hồ cảm thấy tướng công cũng không muốn nói nhiều, tựa hồ có gì còn giấu diếm, nhưng ngẫm lại vẫn là không nên quan tâm, không muốn chạm đến nỗi đau xưa kia, cho nên không hỏi nhiều nữa

Cánh tay thon mềm nhỏ bé của nàng cũng vòng quanh thắt lưng, đầu gục vào ngực, cứ thế ôm nhau, bởi vậy không nhìn thấy, tướng công trên mặt để lộ ra tia khác thường.

(hết chương 9)
alt
Đàn Anh Cứ Muốn Tôi
Sắc, Sủng, Nữ Cường, Nam Cường
Tập truyện: Nam Nhân Là Để Cưỡi (NP, Cao H)
Ngôn tình Sắc, Sủng, Cổ Đại, Cao H
Bà Chủ Trọ Muốn Được Yêu
Ngôn tình Sắc, Đô Thị
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc