Trời còn tờ mờ, tiếng chuông vang vọng, bách quan tề tựu thành hàng, tuần tự cất bước vào đại điện.
Triều đình cao vợi uy nghiêm, bức hoành trên điện sừng sững. Bầu không khí vốn đã im ắng lạnh lẽo lại thêm những ánh mắt khác nhau từ xung quanh chiếu tới khiến đầu gối trước đó có chút mềm nhũn của Văn Tố đích thực không thẳng dậy nổi.
Ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Nhiếp chính vương, vẫn cao thẳng điềm tĩnh như trước, như thể Thái Sơn có sụp đổ ngay trước mặt cũng không đổi sắc, lúc này mới khiến trái tim hoảng loạn của nàng bình tĩnh trở lại.
“Hoàng thượng giá đáo—“
Sau tiếng hô to của Phúc Quý, tiểu hoàng đế Tiêu Dực một thân triều phục màu vàng sáng chậm rãi đi tới, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã rất có dáng vẻ.
Bách quan đồng loạt quỳ xuống, Văn Tố không có quan hàm, đành phải làm theo Tiêu Tranh đứng ở bên ngoài, ai biết Tiêu Tranh vốn không cần hành lễ lại quỳ lạy khiến nàng kinh ngạc, sau khi kịp hoàn hồn mới hoảng hốt bắt chước hắn quỳ xuống.
Dù cúi đầu nhưng trong lòng vẫn không khỏi cảm thấy kỳ lạ, Văn Tố lặng lẽ ngước mắt quan sát dáng vẻ của tiểu hoàng đế, ai ngờ vừa nhìn lại rước lấy một trận phẫn nộ:
“To gan! Nữ tử ngu dốt! Cả gan nhìn trộm thiên nhan.”
Tất cả mọi người có mặt đều bị tiếng rống phẫn nộ này kinh ngạc, quay đầu nhìn, không phải là Thủ phụ đại nhân tính tình nóng nảy kia sao.
Văn Tố bị tiếng quát này làm cho ù ù cạc cạc, thấp thỏm quay đầu nhìn Tiêu Tranh, nhưng người kia lại chẳng có bất kỳ biểu cảm gì, xem ra là đợi nàng tự mình xử lý rồi.
Nàng thở dài, cung cung kính kính quỳ gối, giọng điệu mang theo vẻ lúng túng hoảng sợ: “Dân nữ xuất thân thôn dã, chưa từng bước vào hoàng cung, hiện giờ may mắn được gặp thiên nhan, đích thực là tam sinh hữu hạnh, bởi vì nhất thời khó nén được hưng phấn mà thất lễ, nhưng cũng không phải cố ý mạo phạm, vẫn mong bệ hạ minh giám.”
Tiểu hoàng đế nghe thế không khỏi bật cười, “Thì ra là chưa từng trải đời, bỏ đi, trẫm thứ ngươi vô tội là được.”
“Tạ chủ long ân.” Văn Tố đưa mắt nhìn Tiêu Tranh một cái, thấy hắn hài lòng gật đầu với mình, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.
Mới rồi chuyện này chẳng qua là muốn đánh phủ đầu mình, nhưng nàng nhận thức rất rõ, chủ tử trên triều đường chính là hoàng đế bệ hạ chứ không phải Thủ phụ đại nhân, cho nên phải tỏ ra yếu thế cũng là đối với hoàng đế.
Đinh Chính Nhất thấy mình bị phớt lờ, trong lòng rất chi không vui, vuốt râu híp mắt quan sát nàng một lượt, cố ý nói: “Sao không phải là nữ tử ngày hôm qua kia? Nhiếp chính vương lại lựa chọn người mới rồi à?”
Tiêu Tranh khẽ cười, không nóng không lạnh đáp: “Bổn vương cũng không ngại cho nữ tử ấy tới lần nữa, không biết Đinh đại nhân có để ý không?”
Xung quanh vang lên một tràng tiếng cười trộm, chòm râu hoa râm của Đinh Chính Nhất run run, ho khan một tiếng, không lên tiếng.
Một hồi đáp trả ngắn gọn, Văn Tố đã nắm được mấu chốt, sau này trên triều đường này, nàng có thể cùng với Nhiếp chính vương phối hợp hát xướng diễn tuồng gì gì rồi, nàng tỏ ra yếu kém, Vương gia thì hăm dọa mạnh mẽ.
Thiên hạ vô địch nhen……..
Dường như cảm nhận được suy nghĩ của nàng, Tiêu Tranh đột nhiên liếc nàng một cái, nhếch môi, sau đó quay đầu chắp tay nói với hoàng đế trên thềm ngọc: “Bệ hạ, liên quan đến chuyện tiếp đãi Thanh Hải quốc, bổn vương đã tuyển chọn người làm đệ nhất nữ quan của Đại Lương, người này chính là Văn Tố.”
Cùng với động tác xoay người nhẹ nhàng, ngón tay chuẩn xác chỉ về phía Văn Tố bên cạnh, ánh mắt những người có mặt liền theo cử động của hắn nhất tề rơi trên người Văn Tố.
“Hả?” Tiểu hoàng đế giả vờ trầm lặng, “nữ tử này có gì đặc biệt?”
Tiêu Tranh bình thản đáp, “Không có gì đặc biệt, chỉ có một trái tim dốc lòng vì nước.”
“Ửm?” Hoàng đế có chút không hiểu đầu cua tai nheo, xung quanh một tràng âm thanh thì thào bàn luận vang lên, dường như đối với chuyện này có chút không tin được.
“Bệ hạ cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ ư?” Tay Tiêu Tranh từ tốn sờ đai lưng nơi hông……
“A, thế là đủ rồi, đủ rồi……..” Hoàng đế khẽ cười gật đầu, biểu thị mình giờ này khắc này thật sự thập phần hài lòng, thậm chí còn cười với Văn Tố một cái.
Thế nên Văn Tố không khỏi liếc mắt nhìn nơi hông Tiêu Tranh một cái, mặc dù cực kỳ thất lễ cùng đáng khinh nhưng…… -_-
“Thế bệ hạ thấy chức quan nào thì thích hợp với nàng ấy?”
“Vương gia chậm đã!” Mắt thấy sẽ nói tới chính đề, Đinh Chính Nhất lại nhịn không được, “Mặc dù bệ hạ và vương gia cảm thấy nữ tử này thập phần thích hợp, nhưng dù gì cũng là đại sự, vẫn nên thận trọng một chút, nếu như nữ tử này ít ăn học, đến lúc đó chỉ tổ làm trò cười cho thiên hạ.”
Tiêu Tranh quét mắt, “Đinh đại nhân có đề nghị gì?”
“Đương nhiên phải khảo thí một lúc.”
Giọng Tiêu Tranh trầm xuống: “Trong phủ bổn vương vốn có bảy nữ phụ tá, hiện giờ chỉ còn lại hai người, Đinh đại nhân cảm thấy bổn vương có thể giữ người ngực không lấm mực lại trong phủ?”
Đinh Chính Nhất không nhanh không chậm vuốt râu, “Đấy là chuyện trong phủ Nhiếp chính vương, người trên triều đều chưa từng trông thấy, ai biết thật hay giả? Hôm nay ở trước mặt bệ hạ khảo nghiệm mới tính là kết quả sau cùng.”
Văn Tố co rút khóe miệng, thì ra Đinh lão tử này cho rằng nàng là được Nhiếp chính vương ‘nương tay’giữ lại? Nàng trái lại hi vọng có thể được Nhiếp chính vương dùng quy tắc ngầm á, nhưng không có khả năng….
Thấy trốn cũng trốn không được,Văn Tố dứt khoát chủ động đứng dậy, hành lễ với Đinh Chính Nhất nói: “Vậy xin đại nhân chỉ giáo.”
“Không phải lão phu khảo sát ngươi.” Đinh đại nhân ngạo mạn đảo mắt qua nàng một cái, quay người làm tư thế mời với người sau lưng, “Để Tả đô ngự sử Vương đại nhân học sâu hiểu rộng tới khảo thí ngươi.”
Văn Tố choáng, đằng trước còn thêm từ ‘học sâu hiểu rộng’, đối phó với một nữ tử như nàng, còn thật sự tích cực như vậy sao?
Hiện giờ nàng đã hiểu Phó Thanh Ngọc vì sao hôm qua nổi bão như vậy rồi!
Thực ra lời của Đinh Chính Nhất cũng không phải không có đạo lý, dù sao Nhiếp chính vương cũng không có dị nghị gì, thậm chí ngay cả Lý thái hậu ở sau rèm cũng nhịn không được rướn người về trước, tiểu hoàng đế cũng yêu thích xem náo nhiệt, đưa tay vẫy vẫy Vương Định Viễn, “Vương ái khanh bước ra khảo nghiệm Văn Tố đi.”
Vương Định Viễn cúi người đáp vâng, tiến lại gần Văn Tố một bước.
Văn Tố vừa trông thấy dáng vẻ cương trực công chính của hắn thì mặt liền lộ vẻ sợ hãi, biểu cảm này đương nhiên rước lây sự khinh thường của mọi người.
Hừ, nữ tử chẳng qua là nữ tử mà thôi!
Vương Định Viễn ngược lại không có biểu cảm gì đặc biệt, hắn mặc dù không tán thành nữ tử làm quan, nhưng cũng không đến mức coi thường nữ tử đến thế, thậm chí còn chắp tay hành lễ với Văn Tố rồi mới nói: “Dám hỏi cô nương bình thường đọc những loại sách nào?”
Ực………… Truyền kỳ đời Đường, thoại bản Tống triều có tính không?
Trong đầu Văn Tố xoay chuyển một vòng, ánh mắt quét về phía Tiêu Tranh, chỉ thấy hắn thập phần bình tĩnh lắc đầu một cái.
“Ừm, thực ra dân nữ đọc sách cũng không nhiều, liệt nữ truyện gì đấy trái lại từng đọc qua một ít, tứ thư ngũ kinh chỉ có hơi lướt qua mà thôi…………”
Ánh mắt lấp lánh lại còn phối hợp với giọng điệu thẽ thọt khẽ khàng……
Tất cả mọi người đều nhìn với ánh mắt khinh bỉ, ngươi đồ không có triển vọng!
Vương Định Viễn thế nhưng lại gật đầu một cái, “Đây đều là những sách mà nữ tử nên đọc.”
Văn Tố thở phào, cũng may Nhiếp chính vương thấu đáo!
“Vậy dám hỏi cô nương, đối với việc tân chính lý giải thế nào?”
Văn Tố lại liếc nhìn Tiêu Tranh một cái, người kia chẳng ừ chẳng hử, không có bất kỳ biểu cảm gì.
“Ờm, chuyện này à……..Thực ra dân nữ đối với tân chính cũng không hiểu biết nhiều lắm, chỉ là cảm thấy triều đình nếu như đã cần dân nữ, dân nữ liền không nên chối từ mà thôi.”
Vương Định Viễn ngạc nhiên, “Không hiểu biết nhiều lắm? Thế cô muốn ứng đối thế nào với sứ thần đến thăm từ Thanh Hải quốc.”
Văn Tố ngượng ngùng cười, hướng về phía tiểu hoàng đế ở bên trên cúi người, “Bệ hạ thánh uy cuồn cuộn, nhất định sẽ không xảy ra hỗn loạn gì, lại nói, không phải còn có Nhiếp chính vương cùng với chư vị đại nhân sao……………”
Tiêu Tranh nhịn không được quay đầu liếc nhìn nàng. Hay cho một nữ tử lanh lợi khéo léo, chỉ một câu liền đem những công lao có được đẩy hết cho hoàng đế cùng chư vị đại thần, vừa không đắc tội với người lại vừa thể hiện mình bình thường nhưng không kém cỏi.
Mà ngoài tưởng tượng của hắn vẫn là Văn Tố bất kỳ lúc nào cũng không quên đưa vị trí dẫn đầu cho hoàng đế. Tinh ý như vậy, một vài đại thần có thể không để ý, nhưng nàng ứng xử hợp lẽ, không phải cố ý nịnh nọt, chỉ vô cùng tự nhiên thốt ra, khiến người ta cảm thấy phát ra từ chân tâm.
Điểm này có thể nhận thấy từ trong nụ cười hài lòng của tiểu hoàng đế.
Thật khiến người khác hiếu kỳ, nữ tử này rốt cuộc từ đâu học được đạo lý quan sát sắc mặt thấu đáo đến vậy?
“Theo ai gia thấy, nữ tử này có thể dùng, mặc dù không phải đại tài, nhưng có Nhiếp chính vương tự mình dẫn dắt, hẳn sẽ không có sai sót.”
Lý thái hậu từ sau màn thấy rõ mồn một nét mặt hài lòng của Tiêu Tranh đối với Văn Tố, để tránh lại diễn ra tiết mục sờ eo uy hiếp hoàng đế kia, vẫn là dứt khoát lên tiếng trước là được. Tóm lại xảy ra vấn đề cũng coi như là do Nhiếp chính vương!
“Mẫu hậu nói rất phải, trẫm cũng cùng ý kiến.” Tiểu hoàng đế thức thời lên tiếng bày tỏ thái độ của mình.
Vương Định Viễn cảm thấy dưới tình thế hiện thời, chọn một nữ tử tuân thủ phụ đức ngược lại cũng không tồi, vì thế cũng gật đầu biểu thị đồng ý. Còn lại đám người Đinh Chính Nhất đưa mắt nhìn nhau một lúc, cắn răng gật đầu.
Tiêu Tranh đưa tay hành lễ với hoàng đế: “Nếu đã vậy, xin bệ hạ trao cho Văn Tố một chức quan.”
Hoàng đế ‘ừm’ một tiếng, đang gục đầu suy nghĩ nên phong quan tước gì cho nàng thì nghe thấy Đinh Chính Nhất chen vào nói: “Bệ hạ chi bằng phong nàng ta làm Ngự tiền chấp bút nữ quan đi.”
Bên tai dường như có gió lạnh quét qua, Tiêu Tranh âm u quay đầu, ánh mắt âm trầm nhìn lão chằm chằm, “Đinh đại nhân, cần bổn vương nhắc ngài đây vốn là chức quan của một nữ tử không vậy?” Còn là quan tước của nữ tử nội cung.
“…………………..”
Hoàng đế cân nhắc nói: “Vậy………..chi bằng phong làm Quốc tử giám học chính đi.”
Tiêu Tranh trầm giọng: “Chắc chắn sứ thần Thanh Hải quốc cũng không muốn thấy nữ quan đầu tiên của Đại Lương là quan cửu phẩm đâu.”
Hoàng đế đành đổi một cái khác, “Thế thì………Quốc tử giám ngũ kinh tiến sĩ?”
“Đó cũng mới là bát phẩm.”
“Nếu không thì Hàn lâm viện kiểm thảo?”
Tiêu Tranh im lặng không lên tiếng.
“Hàn Lâm viện tu soạn?”
Tiêu Tranh vẫn im lặng như cũ, đưa tay chỉnh lại y phục, ngón tay như có như không lướt qua thắt lưng nơi eo……………
“A, trẫm nghĩ tới một chức quan không tệ!” Tiểu hoàng đế nháy mắt thông suốt, cười tủm tỉm nhìn Văn Tố, “phong cho khanh làm Hộ bộ lang trung nhé.”
“Bệ hạ anh minh.” Tiêu Tranh mặt giãn ra khe khẽ nở nụ cười, quay đầu đưa mắt ra hiệu cho Văn Tố, người kia liền vui vẻ quỳ xuống, “Tạ chủ long ân, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!”
Tiểu hoàng đế miễn cưỡng mỉm cười, nhưng trong lòng lại rơi lệ, ngươi đi mà tạ ơn cái đai lưng của hoàng thúc á!!! >_<
Triều đường hôm nay dường như chỉ giải quyết chuyện của một mình Văn Tố, tới khi ra khỏi cửa cung thì mặt trời đã lên cao.
Văn Tố theo sát bước chân Tiêu Tranh, cẩn cẩn thận thận hỏi dò: “Vương gia, Hộ bộ lang trung là phẩm quan bậc nào vậy?”
Tiêu Tranh nghe thế không nhịn được mỉm cười, “Chính là ngũ phẩm.”
Bước chân Văn Tố thoáng dừng lại, trong lòng một trận kích động.
Một bước liền lên tới ngũ phẩm, kế tiếp còn thế nào?
Thiên ơi địa ơi, nàng sắp một bước lên mây rồi aaaaaa……………..
“Đúng rồi, bổn vương còn có chuyện muốn hỏi thử cô.” Sau khi lên xe ngựa, Tiêu Tranh đem suy nghĩ hưng phấn hồn phách ngao du của Văn Tố kéo về, “Bổn vương thấy cô xử lý mọi việc khôn khéo, không cao ngạo, là có người từng chỉ điểm cho cô sao?”
Văn Tố chớp mắt, con ngươi trắng đen rõ ràng lóe qua một tia ngỡ ngàng, lắc đầu, “Cũng không có ai khác chỉ điểm, mấy chuyện này chẳng qua là dân nữ tích lũy trong cuộc sống thường ngày trước kia mà thôi, nếu nhất định phải nói người chỉ dạy, đời này dân nữ chỉ có một vị lão sư, chính là gia phụ.”
“Ồ? Phụ thân cô dạy cô rất nhiều?”
Văn Tố cười, “Vương gia chưa từng nghe qua phụ mẫu chính là lão sư sớm nhất, đồng thời cũng là lão sư trọn đời của nữ tử sao?”
Thần sắc Tiêu Tranh khẽ u ám, “Bổn vương trước nay chưa từng nghe qua lời này.”
Còn về phụ mẫu, thật sự là hồi ức xa xăm, ước chừng là xa vô cùng tận……..
Nét mặt Tiêu Tranh hoang mang, là một loại biểu cảm gì đó mà Văn Tố chưa từng thấy qua, dường như vị vương gia dũng mãnh nắm giữ mọi thứ trong tay thoáng cái biến thành một thiếu niên ngây thơ không biết gì, đôi đồng tử sâu như u đầm kia như thể bị cái gì đó khuấy động, gợi lên một tia gợn sóng nơi đáy sâu.
Trong nháy mắt, Văn Tố bị biểu cảm này mê hoặc, đột nhiên hiểu ra mối liên hệ giữa Nhiếp chính vương và vưu vật.