Hư Tịnh nói chính sự xong, lập tức xoay người bước đi, hắn đi giày làm bằng trúc, vác theo một cây dù, mặc tăng bào màu xám, góc bào còn có vài vết bùn, bóng dáng đó khắc vào đầu ta, đối lập rõ ràng với thân ảnh mỉm cười nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt của hắn nhiều năm trước, nếu không phải lúc trước ta tùy hứng, một công tử thế gia như hắn sẽ không rơi vào kết cục xuất gia làm sư.
Hư Tịnh có tục gia là Tần Minh, là đại công tử của Lễ bộ thượng thư, tính tình thanh cao chán ghét thế tục hồng trần, chưa ai từng nghĩ Tần thượng thư tính tình cố chấp, cứng nhắc kia lại có một nhi tử như thế.
Chuyện xưa của hắn cũng không phức tạp, năm ta vừa tròn mười tám tuổi, cha ta bắt đầu quan tâm hôn sự của ta, khi đó trong lòng ta chỉ có một mình Hoa Nam Bình, ta mặc dù thích hắn, nhưng không muốn gả cho hắn, người sáng suốt đều thấy được, hắn là người kế vị mà tiên đế một lòng bồi dưỡng, chẳng qua không có danh hào thái tử, ta không muốn sau khi gả cho hắn lại bị trói buộc ở hậu cung buồn chán suốt quãng đời còn lại, nhưng hắn lại cho rằng cho dù ta gả cho hắn, hắn vẫn có thể cho ta tự do, ta không tin, hắn muốn ta cho hắn thời gian để chứng minh, ta lại càng tình nguyện làm con rùa đen rút đầu. Cha ta hỏi qua ý kiến của ta, bắt đầu thu thập những công tử hợp độ tuổi trong đám đồng liêu cho ta thân cận.
Lúc bắt đầu, cha ta căn cứ theo ý nghĩ nhà ở ven hồ hưởng ánh trăng trước, chọn trúng Tô Hi, trước đó Tô Hi vốn là ngụy đoạn tụ nam nữ đều chơi, từ khi biết được cha ta muốn hắn làm con rể, lại trở thành tên đoạn tụ chính hiệu không chạm vào nữ sắc, còn thẳng thắn thừa nhận bản thân long dương chi phích trước mặt Tô Thiếu Ngân. Tô Thiếu Ngân trong cơn giận dữ đã trục xuất hắn khỏi Tô phủ, chuyện thân cận tự nhiên cũng đành phải bỏ qua.
Sau đó người cha ta chọn chính là Tần Minh.
Hắn xuất thân thế gia thư hương, giơ tay nhấc chân đều tao nhã, rất hợp khẩu vị của cha ta, hơn nữa khí chất bẩm sinh cao nhã xuất trần, cha ta gần như muốn lập tức gõ thước định việc hôn nhân, nhưng vì không mang theo bát tự trên người, đến trễ một ngày, qua buổi sáng ngày hôm sau, Tần Minh đã chạy đến Tướng Quốc Tự, quy y xuất gia.
Cha ta đấm ngực giậm chân vì mất đi đứa con rể tốt như vậy, ta lại nhìn thấu những ngoặt ngoèo trong đó không cho phép cha ta tiếp tục cho ta thân cận, việc này lại đành phải từ bỏ.
Trước đó vài ngày trưởng công chúa chạy đến Tướng Quốc Tự dâng hương, ta vốn tưởng rằng tâm tình nàng không tốt nên muốn giải sầu, nhưng không ngờ nàng lại đi bức Tần Minh xuống núi.
Ta thở dài một tiếng, xoay người hồi phủ, quan bào trên người còn chưa thay ra, Phúc công công đã nói cho ta biết, Hoa Nam Bình muốn ta tiến cung một chuyến.
Lúc ta đi đến Tuyên Chính điện, Hoa Nam Bình phất tay áo cho cung nữ, thái giám rời khỏi, sau đó tỏ ý bảo ta ngồi xuống.
Ta nâng chén trà, nhìn tấu chương trong tay hắn, hắn đột nhiên nói với ta một câu, “Nghe nói, Tần Minh đã trở lại.”
“Tin tức của bệ hạ quả nhiên linh thông.”
Hắn ‘ba’ một tiếng khép tấu chương trong tay lại, hỏi; “Hắn nói với nàng cái gì?”
“Ngươi làm sao biết Tần Minh tới chỗ ta?” Ta nghi hoặc.
Hoa Nam Bình đứng bật dậy, tay áo quẹt qua nghiên mực khiến nó rơi xuống đất, nước mực bắn tung tóe. “Hắn thật sự tới sao?”
Ta lúc này mới phản ứng lại, hắn chẳng qua là đang thử ta. Ta lập tức câm miệng không nói.
Tính dấm chua của Hoa Nam Bình đối với Tần Minh khiến cho ta có chút không đoán kịp, lúc trước bởi vì Tần Minh, chúng ta đã cãi nhau một trận lớn, ta thiêu đốt hoa đăng ta vốn chuẩn bị đưa cho hắn ngay trước mặt hắn, hắn phẩy tay áo bỏ đi, kết quả ngày hôm sau, Tần Minh liền xuất gia. Tính tình ta lại quật cường, hôm đó liền xin rời khỏi Trường An.
Hiện nay nhớ lại, mới thấy lúc trước là do ta sai, tâm ý hắn đối với ta ta nhất thanh nhị sở, vậy mà ta còn đáp ứng cha ta cho ta thân cận, tuy nói chỉ vì trấn an cha ta, nhưng ta cũng chưa từng suy nghĩ cho Hoa Nam Bình mà giải thích rõ ràng với hắn, quả thật là ủy khuất hắn rồi.
Bên kia Hoa Nam Bình vòng qua cái bàn chậm rãi đi về hướng ta, “Hắn ta nói với nàng cái gì?”
Ta đá trái cầu đi, “Chuyện đó ngươi phải hỏi trưởng công chúa.”
Hắn nheo mắt lại, “Nếu ta trực tiếp hỏi Tần Minh thì sao?”
“Được rồi Hoa Bình, đừng có làm phiền người ta, Tần Minh thật vất vả mới từ Tướng Quốc Tự trở về, còn rất mệt.” Ta buột miệng nói ra. Vừa xuất khẩu, ta liền biết mình quá nhanh mồm nhanh miệng.
Thần sắc trên mặt Hoa Nam Bình lập tức tối tăm mấy phần, hắn nhíu mày nhìn ta, “Triệu Như Ngọc, nàng quả nhiên vẫn đối khác với hắn.”
Ta cầm chén trà trong tay đặt qua một bên, đứng dậy nhìn thẳng hắn, “Ngươi lại ăn dấm chua gì thế, ta với Tần Minh căn bản chưa nói được mấy câu, cùng lắm chỉ là quen biết cũ thôi.”
“Quen biết cũ, quen biết cũ mà có thể đàm hôn luận gả sao? Nếu không phải —” hắn nói được một nửa, đột nhiên ngừng lại không nói tiếp.
Ta phất tay áo muốn rời khỏi: “Chuyện năm đó ta có xin lỗi ngươi mấy lần, đừng có cố tình gây sự.”
Hắn đột nhiên giơ tay giữ chặt tay cổ tay ta kéo ta vào lòng hắn, ôm chặt ta không buông tay, ta dùng sức giãy dụa, hắn lại ôm càng chặt, làm hai cánh tay ta sinh đau.
Ta chỉ có thể mềm giọng, trấn an, “Ta thật sự không có gì với hắn hết!”
Hô hấp ấm áp của Hoa Nam Bình phả vào lỗ tai ta, trầm mặc nửa ngày, hắn nói, “Nhưng nàng thật sự đối khác với hắn.”
Ta bất đắc dĩ, “Hoa Bình à, gần đây ngươi làm sao vậy, dạo này tính dấm chua của ngươi cũng quá lớn đó nhe!”
Hắn ủy khuất gọi một tiếng: “A Ngọc.” rồi nghiêng đầu hôn vành tai của ta, không nói.
Ta trấn an Hoa Nam Bình hồi lâu, đáp ứng hắn tuyệt đối sẽ không gặp lại Tần Minh nữa, hắn lúc này mới không cam lòng thả ta rời đi.
Hoa Nam Bình bình thường lãnh đạm biết kiềm chế, hiếm có chuyện không làm đúng mực, nhưng đối với Tần Minh hắn lại nhiều lần thất thố liên tục quả thật làm cho ta kinh ngạc, nỗi nghi hoặc này vẫn tiếp diễn trên đường ta xuất cung, đến khi đụng phải trưởng công chúa đang ngồi ôm cây đợi thỏ chờ ta.
Trưởng công chúa một thân xiêm y màu trắng, dải lụa trắng trên tay, vẻ mặt lạnh lùng, thấy ta tiến lại, liền hất cằm nhìn ta, thần sắc kiêu căng.
Ta còn chưa kịp hành lễ với nàng, nàng liền lên tiếng ngăn ta lại: “Triệu Như Ngọc, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Ta thỉnh an nàng, nàng phất tay áo bảo cung nữ đi theo sau lui ra, lúc này mới nhíu mày hỏi ta, “Gặp Tần Minh chưa?”
Ta gật đầu.
Tính toán của tiểu tổ tông này ta cũng rõ vài phần, chỉ nói mấy câu không thể không nói, mặc cho nàng lộ ra thần sắc trào phúng ta vẫn rũ mắt bình tĩnh trả lời, “Công chúa điện hạ, vi thần có mấy câu muốn hỏi.”
Nàng hừ lạnh một tiếng, “Quả thế.”
“Tần Minh làm người thanh cao gần như bệnh, cơ hồ chán ghét hồng trần, tâm tư lại càng không chịu cấp bậc lễ nghĩa nhân luân thế gian khống chế, không biết trưởng công chúa dùng biện pháp gì để khuyên hắn rời khỏi Tướng Quốc Tự?”
Trưởng công chúa nghi hoặc nhìn ta: “Ngươi không hỏi ta hiện nay hắn đang ở nơi nào để đi thăm hắn, ngược lại hỏi ta thế làm chi?”
“Còn thỉnh công chúa điện hạ giải đáp nghi hoặc của vi thần.”
Nàng nhăn mũi ghét bỏ nhìn ta, “Triệu Như Ngọc ngươi lại gạt ta, ta chỉ nói hắn muốn hắn giúp ta một việc, hắn liền đáp ứng, làm gì phiền phức như vậy?”
Đầu óc ta nhanh chóng hoạt động, tính tình Tần Minh tuy nói ta không hiểu biết nhiều lắm, nhưng việc đáp ứng dứt khoát chuyện phiền phức như vậy quả thật không phải là tác phong của hắn, nhưng mà, nếu hắn…vậy hết thảy còn có thể giải thích được.
Ta ôm quyền nói: “Chúc mừng trưởng công chúa.”
Nàng nghi hoặc nhìn ta.
Ta cáo lui rời đi.
Tần Minh tính tình siêu thoát thế tục, làm đồ tăng không có nhiều ưu phiền như người thường, nếu thế gian này có người có thể kiềm chế được tính thanh cao của hắn, khiến hắn quan tâm đến hồng trần, vậy cuộc đời hắn có lẽ có thể được hạnh phúc.
Về phần trưởng công chúa, Tần Minh cũng là một nam nhân có đầu óc, có lẽ về sau nhất định sẽ thật tình thật lòng đối tốt với nàng ấy.
Nghĩ đến đây ta bắt đầu tiếng lòng thở dài, vì sao ta không phải là thân nam nhi? Nếu ta cưới trưởng công chúa, nhất định sẽ nuông chiều nàng vô cùng, làm gì đến phiên Tần Minh Hư Tịnh gì đó chứ…