Lững thững đi tới hậu hoa viên, Ôn Nhược Thủy từ giá rút ra trường đao, dưới ánh trăng vũ động.
Hạnh nhi vừa tới liền thấy tiểu thư nhà mình luyện đao dưới trăng, phảng phất như phải đem hết thảy chuyện không vui theo thế đao mà phát tiết bằng sạch.
“Ta không sao, chỉ là có chút tâm phiền ý loạn mà thôi.”
Này mà coi như không có việc gì ư? Hạnh nhi không nói gì nhìn chủ tử.
“Không cần nhìn ta như vậy, ta thực sự không có việc gì.” Sau đó, nàng không khỏi thở dài, “Được rồi, ta có việc, nhưng việc này không phải là chuyện ngươi có thể giúp đỡ, cho nên, ngươi chính mình đi ngủ đi.”
“Cô gia rất lo lắng.” Hạnh nhi nhịn không được lần thứ hai nhắc nhở.
Nàng nhu nhu cái trán, có chút bất đắc dĩ gật đầu, “Được rồi, ta trở về phòng, ngươi giúp ta chuẩn bị nước tắm.” Luyện đao là ra một thân đầy mồ hôi, không tẩy rửa là không có biện pháp ngủ.
“Nô tỳ đi ngay.” Hạnh nhi xoay người ly khai.
Nàng quay hướng hoa viên bốn bề vắng lặng thở dài. Gặp Gia Luật Phi Hùng trở về, nàng suy nghĩ rất nhiều, cũng đã thông suốt ẩn ý hắn không nói rõ ra, lúc này nàng trăm vị hỗn tạp, không biết nên có cảm tưởng gì.
Trong quân sinh hoạt nhiều năm, lâu đến mức nàng hầu như quên mình là một nữ nhân. Thế nhưng, hiển nhiên rất nhiều người vẫn không quên điểm này.
Nàng trở lại phòng ngủ thì, hắn quả nhiên còn không có ngủ, đang tựa ở đầu giường đọc sách.
“Trên người có thương tích, sao còn không ngủ?” Khẩu khí của nàng mang theo một tia trách cứ.
Lý Dật Phong nhìn nàng cười cười, “Nàng không ở, ta luôn luôn ngủ không được.”
“Biết rồi, ta tắm xong sẽ ngủ.”
“Ta chờ nàng.”
————–
Khí trời u ám vài ngày sau, rốt cuộc trong xanh trở lại.
Chủ tớ Ôn Nhược Thủy nhân lúc tâm tình tốt ra phủ đi dạo phố. Từ khi trở lại kinh thành, các nàng vẫn không có dịp hảo hảo dạo chơi, khó có được cơ hội này, dĩ nhiên là nắm chặt.
Chỉ là đi tới nửa đường, các nàng mới phát hiện một chuyện nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ — quên mang tiền!
“Ngươi thế nào lại quên mang ngân lượng xuất môn?” Ôn Nhược Thủy đau đầu nhìn nha hoàn.
Hạnh nhi vẻ mặt vô tội, “Nô tỳ nghĩ tiểu thư có mang theo.”
“Vậy thì chúng ta không thể làm gì khác hơn là quay lại lấy rồi.”
“Để nô tỳ trở lại, tiểu thư ở đây chờ đi.” Hạnh nhi đề nghị.
“Quên đi, cùng nhau trở về.” Không phải nàng chịu khó, mà là vừa dư quang nơi khóe mắt vừa quét tới một người, khiến nàng quyết định nên tránh đi thì tốt hơn.
Sứ giả hòa thân thật là quá nhàn rỗi, nếu không sao có thể chạy loạn khắp đường cái thế kia?
Hạnh nhi tuy rằng có chút kỳ quái nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, vô cùng cao hứng theo sát chủ tử trở về.
Nếu đã trở về, Ôn Nhược Thủy hẳn là thuận tiện đi xem trượng phu có đúng hạn uống thuốc hay không. Hắn thập phần sợ đắng, cho nên nếu uống thuốc mà không ai giám thị, hắn thường thường có thể đổ liển đổ.
Đi tới bên ngoài phòng ngủ, phát hiện người hầu hai bên tựa hồ có chút né tránh ánh mắt của nàng.
Trong lòng hồ nghi, nàng đẩy ra cửa phòng, bước vào.
“Vương gia –” hết thảy lời đang muốn nói tại lúc nhìn đến một màn trên giường thì lủi hết vào trong bụng, đôi mắt xếch sắc bén nheo lại.
Trên giường, thân thể trần truồng đang cùng trượng phu của mình ôm ấp quấn quít cùng một chỗ kia há chẳng phải là nàng đại a đầu mà quý phi bà bà thưởng cho Lý Dật Phong sao?
“Cô gia!” Hạnh nhi theo sau vào phát ra một tiếng kêu sợ hãi, hai tay bụm miệng lại, vẻ mặt không dám tin.
Ôn Nhược Thủy tâm tình cũng không có bao nhiêu hảo, hiện tại, càng thêm phần phẫn nộ ngập trời!