Tiếng kêu điên loạn khiến chủ nhân nó nguyên bản sở hữu thanh âm ngọt ngào thanh thúy lại trở nên phá lệ chói tai khiến người người chán ghét, vì oán hận mà khuôn mặt cũng vặn vẹo khó coi mất đi vẻ mỹ lệ vốn có.
Ôn Nhược Thủy lạnh lùng nhìn nàng ta, thanh âm thập phần bình tĩnh, “Quả nhiên là ngươi.” Khó trách hắn muốn lén lút xử lý.
Lý Dật Phong trong đầu cả kinh, thầm nghĩ: hỏng bét! Chỉ lo lắng nàng, lại quên mất người bên cạnh.
“Còn không kéo ả xuống cho bản vương.”
Thị vệ vừa thấy Vương gia từ trước đến nay vẫn ôn hòa đang giận tím mặt, vội vàng đem người tha đi.
Hạnh nhi lúc này bừng tỉnh đại ngộ nói: “Khó trách ta thấy quen tai nha.” Nguyên lai Sương Tuyết kia lại chính là đại a đầu bị đuổi ra vương phủ.
“Nương tử. . . Nhược Thủy. . .” Lý Dật Phong gấp đến độ vò đầu bứt tai, không biết thay chính mình biện giải thế nào.
Hạnh nhi hừ một tiếng, đứng ở lập trường tiểu thư mà vứt cho cô gia một ánh mắt khinh thường.
Ôn Nhược Thủy rèm mi buông xuống, thủy chung chưa từng liếc mắt trượng phu một cái, mãi cho đến khi đại phu đến, xác định chỉ là động thai khí, may mắn không thương tổn nặng lắm, lúc này mới để Hạnh nhi nâng lên xe ngựa.
Lý Dật Phong muốn lên xe giải thích, nhưng chỉ nghe đến thê tử thanh âm lãnh đạm truyền ra, “Giải quyết sạch sẽ phong lưu của ngươi rồi hãy đến Ôn gia tìm ta.”
Màn xe chậm rãi hạ xuống ở trước mặt hắn, Lý Dật Phong cuối cùng thấy được chính là nhãn thần Hạnh nhi bao hàm chút đồng tình (bà này ba phải gớm!)
“Cẩm Thanh, chúng ta đi.”
Cẩm Thanh nhìn thoáng qua Vương gia, quyết định nghe theo lệnh Vương phi, vội vàng đánh xe lên đường.
Bốn gã thị vệ lập tức tự động tách ra hai người theo sát xe, lưu lại hai người bảo hộ Vương gia nhà mình.
Ngoài trời lất phất bay ngàn bông tuyết nho nhỏ, trong thùng xe rộng lớn nhưng thập phần ấm áp thư thái.
Hạnh nhi ngồi xếp bằng ở trên xe, nhìn chủ tử đang tựa ở nhuyễn điếm đọc sách nói: “Tiểu thư, cô gia sẽ xử trí đại a đầu kia làm sao?”
“Không biết.”
Cẩn thận đánh giá thần sắc chủ tử, Hạnh nhi to gan hỏi: “Người sẽ không dự định cùng cô gia chiến tranh lạnh chớ?”
“Không rảnh.”
Hạnh nhi mất mặt sờ sờ mũi, nhích tới gần nàng cọ cọ, mang theo điểm làm nũng nói: “Tiểu thư — “
Ôn Nhược Thủy đem nàng từ trước mặt đẩy ra, kéo qua tấm thảm đắp trên người, tựa vào nhuyễn điếm nhắm mắt dưỡng thần.
Kỳ thực, nàng cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, lúc này, lòng của nàng cũng rối loạn cả lên, dù sao cũng không nghĩ tới còn có thể gặp lại người nọ.
Chuyện lúc trước bây giờ nghĩ đến đối với nàng cũng đã phai nhạt, chỉ còn lại chút ít đồng tình cùng thương hại nha đầu nọ. E rằng, lần đó là Vương gia nặng tay, nàng ta mới cực đoan như vậy.
Nghĩ tới đây, nàng nhịn không được lắc đầu. Cái tên kia, sự tình chỉ cần cùng nàng có liên hệ, hắn sẽ mất đi vẻ nho nhã cùng bình tĩnh, khiến nàng buồn cũng không phải mà vui cũng không phải.
Ai! Thật phiền não.
Phía đột nhiên truyền đến một trận tiếng vó ngựa gấp gáp, Hạnh nhi nhịn không được xốc lên màn xe thăm dò.
“Tiểu thư, là cô gia!” Nàng quay đầu lại, kinh hỉ nói.
Ôn Nhược Thủy khóe miệng không tự chủ được nhếch lên. Có vẻ hắn đã thông minh ra rồi!
Xe ngựa ngừng lại, một luồng gió lạnh theo màn xe đương nhấc lên thổi vào, trên xe lại nhiều thêm một người.
“Sự tình đã xử lý xong?” Ôn Nhược Thủy mí mắt cũng lười nhấc, nhàn nhạt mở miệng.
“Ám sát Vương phi đương triều, giao cho quan phủ địa phương xử lý là được, đâu cần đến ta. Nàng có cảm giác khó chịu ở đâu không?” Hắn cởi ao choàng giao cho Hạnh nhi, sau đó tiến đến bên cạnh thê tử.
“Không có, ta khỏe.”
Lý Dật Phong thấy nàng di động thân thể, tựa hồ muốn điều chỉnh tư thế lại, lập tức thân thủ giúp nàng.
“Ta hơi mệt, muốn ngủ một chút, đừng ồn ào.” Tối hôm qua hầu như một đêm không ngủ, hiện tại nàng thực sự chống đỡ không nổi nữa rồi.
Rất nhanh, Ôn Nhược Thủy liền chìm vào giấc ngủ.
Lý Dật Phong nhìn khuôn mặt thê tử ngủ say, trong mắt đều là áy náy cùng xót xa, không khỏi quay sang hỏi Hạnh nhi, “Nàng vì sao lại không tức giận?”
Hạnh nhi hé miệng cười, “Lẽ nào cô gia mong tiểu thư tức giận?”
Hắn đương nhiên không hy vọng, thế nhưng nàng vì sao không tức giận hắn? Nàng hẳn là rất tức giận, vô cùng tức giận không phải sao?
“Thực sự rất kỳ quái a.” Hắn tự nói.
Hạnh nhi đáp: “Nô tỳ nói qua rồi a, chỉ cần không vượt quá giới hạn của tiểu thư, người sẽ không nổi giận.”