La Khúc Hách nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, bờ môi mỏng sắc bén mở ra: “Chỉ cần em mở lời, cái tên Chung Thành này thậm chí ngay cả vụ án này từ nay về sau cũng không gây khó khăn cho em nữa.”
Ánh mắt hắn ngạo nghễ, chỉ cần vài câu nói đơn giản của hắn thì vụ án tự nhiên xem như biến thành một cái vỗ tay.
“Lúc ở Lan Quế Phường, anh đã thành tâm nhắc nhở tôi đừng tham dự vụ án này nữa để tránh rước họa vào thân, hiện giờ người vợ tương lai của anh xuống tay với tôi, còn anh thì ngược lại muốn vì tôi giải quyết Chung Thành.” Dung Tư Hàm đẩy ra cánh tay hắn đang đặt trên vai cô, cười nhạt, “Vậy chỉ cần tôi mở lời, anh cũng giết Chung Hân Dực ư?”
Hồi trước khi cô và hắn ở bên nhau luôn không nói chuyện nhiều lắm, sau khi chia tay thì càng không muốn nói câu nào với hắn, bây giờ cô lại nói một tràng dài như vậy, thế mà cảm thấy từng câu chữ lưu loát thoải mái.
Đúng là đọ sức với người ăn nói ti tiện nhiều rồi, thế nên trình độ nói chuyện cũng tiến bộ không ít.
Vừa nghĩ tới cái tên vô lại kia chỉ mặc quần lót nhóc Maruko ở trong nhà, đột nhiên cô cảm thấy không kiên nhẫn dây dưa với người ở trước mắt nữa.
Hắn vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích, nghe lời nói vừa rồi của cô mà dáng vẻ của hắn vẫn ôn hòa, nhưng ánh mắt đã trầm đi mấy phần khó mà nhận ra: “Hàm Hàm, sau khi chia tay tôi, em thật sự thay đổi không ít.”
“Sự thay đổi đó liên quan đến những gì anh mang đến cho tôi, nhưng có một phần rất lớn không quan hệ.” Cô im lặng một lúc, bình tĩnh nói. “Con người luôn sẽ thay đổi vì rất nhiều nguyên nhân, thời gian, hoàn cảnh, trải nghiệm… Dù bản thân không muốn, nhưng là con người thì nhất định sẽ thay đổi, vì vậy mọi dáng vẻ phơi bày lúc ban đầu của con người chẳng hề giống bản chất của người đó.”
Bên trong phòng im lặng, ngoài phòng Thẩm Hạnh đã gọi điện thoại xong thì gõ cửa vài cái, cho rằng cô đã đi theo cửa bên trở lại tòa án nên mở cửa đi ra ngoài, xung quanh không chút tiếng động, La Khúc Hách cúi đầu nhìn cô, bỗng nhiên khóe miệng cong lên.
“Xem ra phần không liên quan đến tôi kia đối với em mà nói rất quan trọng.” Sau đó hắn lùi vài bước, giữ tay nắm cửa của cửa bên, “Đương nhiên nếu em thật sự đã có thể đoán được người tốt hay xấu, giữ lời hứa hoặc là lừa dối che giấu, vậy bây giờ em lựa chọn người có thể ở bên cạnh em, tất nhiên cũng là người có khả năng trải qua thử thách của thời gian.”
Từng câu từng lời mang ý cao thâm và mổ xẻ phân tích.
Dung Tư Hàm nghe lời nói của hắn thì nhíu mi, cô ngẩng đầu di chuyển ánh mắt nhìn hắn lần nữa.
“Những người động đến em đã được xử lý sạch sẽ, về sau sẽ không xảy ra tình huống như vậy.” Hắn dừng một chút, biểu cảm nghiêm túc trên khuôn mặt ôn hòa tuấn mỹ cực kỳ động lòng người, “Thích em là chuyện của tôi, những gì tôi muốn làm cho em, tôi tất nhiên sẽ kiên trì đến cùng.”
“Chỉ cần anh không quấy nhiễu đến cuộc sống của tôi.” Vẻ mặt cô thờ ơ, không thay đổi sắc mặt mở cửa ra rồi đi ra ngoài.
…
Cô đi rồi La Khúc Hách điềm tĩnh mở cửa bên, có một người đàn ông mặc âu phục đen đứng đợi đã lâu ở bên ngoài cửa, thấy hắn đi ra, người đàn ông kia lập tức cung kính thấp giọng nói” “Thái tử, bên quan tòa và bồi thẩm đoàn…”
“Không cần.” La Khúc Hách thản nhiên khoát tay.
“Vậy cô Chung và nhà họ Chung…” Người đàn ông suy nghĩ, nói năng cẩn thận, “Lần này luật sư do Sở Tư Pháp bổ nhiệm quả thật có bản lĩnh, nửa phiên tòa sau e là… chủ nhiệm Chung thật sự sẽ bị định tội rồi.”
La Khúc Hách vừa đi vừa đưa tay xoa ấn đường, hắn đột nhiên mở miệng chuyển chủ đề: “A Nghiêm, cậu đã câu cá bao giờ chưa?”
Người đàn ông lắc đầu, thân thể đi theo sau hắn càng cúi thấp hơn.
“Thật ra không khó, thả dây dài, mồi câu phải chính xác, điều quan trọng nhất là phải kiên nhẫn chờ đợi.” Hắn đi đến trước cửa tòa án thì dừng lại, nở một nụ cười không rõ ý tứ, “Như thế cá tự nhiên chính là của cậu.”
**
Quan tòa tuyên bố kết quả của phiên tòa, Thẩm Hạnh lập tức hạ giọng hoan hô một tiếng, đứng dậy ôm Thẩm Chấn Thiên bên cạnh, nịnh nọt nói: “Anh mãi mãi là thần tượng của em! Anh là một luật sư tuyệt vời trong ngành pháp luật Hồng Kông!”
Tâm trạng của Dung Tư Hàm cũng rất tốt, cô nhìn Thẩm Hạnh cười nói: “Cách nói chuyện không khác mấy, chị phát hiện em càng ngày càng giống Đường Thốc.”
Chồng hát vợ theo ngốc như nhau.
Tại nửa phiên tòa sau, Chung Thành đã bị định tội, quan tòa và bồi thẩm đoàn không cách nào bắt được lỗ hổng gì ở trước mặt Thẩm Chấn Thiên chẳng hề khiếm khuyết, hơn nữa người ngồi trên chỗ dự thính không ra chỉ thị gì cho đến lúc phiên tòa chấm dứt.
Dung Tư Hàm quay đầu liếc nhìn La Khúc Hách, chỉ thấy Chung Hân Dực đứng im lặng nắm lan can ở chỗ dự thính nhìn người có mái tóc bạc trắng bị áp giải trở lại nhà tù, trên mặt Chung Thành mang vẻ thất vọng và bi thương.
Cô thu hồi ánh mắt cúi đầu thu dọn tư liệu, trong lòng cảm thấy người đàn ông tao nhã như thế càng đáng sợ hơn.
Cô không biết hắn làm như vậy thật là vì cô, hay là hắn đã chuẩn bị thủ đoạn khác từ trước.
“Ông đây hết sức thoải mái! Cho là có chỗ dựa nhưng nào ngờ chỗ dựa thấy chết mà không cứu, chị không thấy gương mặt của người giả tạo đi theo phía sau thái tử nhà họ La đi ra ngoài, giận mà không dám nói gì, bộ dáng y như bị sấm sét đánh trúng.” Thẩm Hạnh xem náo nhiệt xong thì giúp cô thu dọn, sung sướng hừ hai tiếng rồi đột nhiên giảo hoạt nói, “Buổi tối đi Lan Quế Phường mở một bàn tiệc ăn mừng thế nào… Mang theo đại mỹ nam nhà chị cùng đi?”
Trong lúc cô nói chuyện thì Thẩm Chấn Thiên đã thu dọn tư liệu xong, lúc này mặt không đổi sắc dời tầm mắt sang đây.
Thẩm Hạnh nào dám nói thêm nữa, sợ tới mức lông mi giật giật, vội vàng khóa miệng mình lại.
“Không được.” Lúc này Dung Tư Hàm đã ôm tư liệu đi ra ngoài, “Lan Quế Phường làm chị bị ù tai, em và anh Thiên đi chơi vui vẻ, chị về trước.”
Thẩm Chấn Thiên vốn cầm chìa khóa xe trên tay muốn đưa cô về. Lúc này anh ta đứng tại chỗ nhìn cô biến mất nhanh chóng ở ngoài cửa tòa án, gương mặt lạnh lùng đã u ám lại khó mà nhận ra, đôi môi mím lại sâu hơn.
**
Lúc về đến nhà, trên bàn cơm canh nóng hổi đều đã dọn xong, cô cởi giầy từ trước cửa rồi đi vào phòng khách thì nhìn thấy Phong Trác Luân ngồi trên sô pha, dáng vẻ lười biếng gập chân dài xem tivi.
Dung Tư Hàm để chiếc túi trong tay xuống, khi cô khom lưng mang dép khóe miệng không tự chủ được mà cong lên.
Thấy cô đi vào phòng khách, anh đặt điều khiển tivi xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh ôm cô rồi vùi đầu cọ cọ cổ cô, khàn giọng thầm nói hai câu ở bên tai cô.
“Lưu manh.” Cô trừng mắt liếc anh, hai má ửng đỏ đi vào phòng ngủ thay quần áo.
Lúc ăn cơm, anh ăn từ từ và bắt đầu giở trò xấu, cả ngày hôm nay ở trên tòa khiến cô mệt mỏi, cô hất anh ra liền giương mắt nhìn anh nói: “Phong Trác Luân da mặt của anh đâu hả? Em cảm thấy bây giờ anh giống như trai bao được bao nuôi đấy.”
Anh ở nhà mỗi ngày, ban ngày ăn ngủ còn buổi tối thì giày vò cô, ngay cả bút và bản thảo thiết kế cũng chưa từng cầm lên.
“Da mặt là cái gì, có ăn được không?” Phong Trác Luân ngậm đôi đũa trong miệng. Lúc này mắt anh di chuyển qua lại, cười càng thêm quyến rũ, “Phú bà, trai bao đẹp trai nhất được em bao nuôi, đây là một cơ hội tốt cỡ nào được tận tình phục vụ.”
Bây giờ trên cơ thể của tên khốn kiếp này chỉ viết vài chữ to —— buông đũa đừng ăn cơm, mau đến ngủ với anh đi!
“Rửa chén đi.” Lúc này cô để đôi đũa xuống, cầm chén chồng chất trước mặt anh, cũng cười, “Ngày hôm nay phú bà đã thắng kiện, cần nghỉ ngơi thật tốt, việc chân tay làm không được, trai bao, anh ngoan đi.”
Anh nghe xong những lời này của cô thì vẻ mặt ngẩn ra, một lúc lâu mới chậm rãi hỏi: “Vụ án của Chung Thành?”
Cô gật đầu, cũng không để ý anh làm sao biết được.
Ngón tay Phong Trác Luân đặt trên bàn giật giật, không hỏi gì nữa, hồi lâu sau anh xem như không có việc gì cầm chén đi vào phòng bếp.
Rửa chén xong đi ra anh lập tức nhanh nhẹn bắt lấy cô đang đang xem phim trên laptop trong phòng ngủ, anh dính sát cô trên ghế nửa ép nửa dụ muốn ôm cô lên giường, bộ phim truyền hình mà Dung Tư Hàm xem đang đến chỗ hay nên tính tình tiểu thư của cô trỗi dậy, cô rút tay ra khỏi tay anh và mang tai nghe lần nữa, “Phiền chết, tìm người khác đi.”
Trước đây tình cảm nghiêng ngả thì câu nói như thế này giữa bọn họ là rất bình thường, sau khi xác định quan hệ thì không còn xuất hiện nữa. Cô nói xong thì cảm thấy mình lỡ lời, quay đầu lại thấy anh đang khoanh tay còn vẻ mặt đã có chút thay đổi.
“Anh đi tìm người khác, cũng là tạo thuận lợi cho em.” Anh nhìn cô, trên khóe miệng từ từ nhuộm một tia trêu tức, “Sáng hôm nay anh đọc được một câu trên tạp chí rất phù hợp với tình hình, dạy bạn gái kỹ năng tốt, tặng cho người khác làm vợ.”
Dung Tư Hàm nhìn mặt anh im lặng hai giây, cô tháo tai nghe ra khép máy tính lại, rồi cầm áo khoác để bên cạnh đi ra ngoài.
Phong Trác Luân đứng phía sau cô nhìn cô một đường từ cửa đi ra ngoài, âm thanh cửa chính khép lại càng rõ ràng trong căn hộ.
Anh đứng tại chỗ cố gắng thả lỏng sự rối rắm ở trong lòng, hồi lâu sau cũng đi nhanh ra ngoài.
…
Dung Tư Hàm ra khỏi khu nhà, cô cắn chặt răng hít sâu một hơi rồi đi một mạch đến bên cạnh bồn hoa trong tiểu khu.
Lúc ăn cơm tối, hai người chỉ đơn giản ngồi cùng nhau ăn cơm, từ trong đáy lòng cô cảm nhận được đó là sự may mắn hiếm có.
Cho dù tương lai có vô vọng và khó khăn thế nào đi nữa, cô có thể dùng sự khoan dung và kiên trì lớn nhất của bản thân để tham lam giữ lấy sự yên tĩnh tốt đẹp này.
Nhưng anh không nên trắng trợn nói ra lời như vậy.
Thời tiết lạnh, gió đêm thổi những chiếc lá mùa thu trên mặt đất phát ra tiếng xào xạc. Cô đang bước đi thì bị người phía sau ôm chặt.
Anh chạy một mạch xuống nên hơi thở có chút dồn dập, dựa vào bên cổ cô thở hổn hển khiến cổ của cô hơi nhột.
“Này anh.” Lúc này đột nhiên bên cạnh có người lên tiếng, Dung Tư Hàm nghiêng đầu thì thấy một khuôn mặt chàng trai khá đẹp đang xách cái túi đứng bên cạnh bọn họ.
Cô cảm thấy chàng trai kia nhìn hơi quen, Phong Trác Luân đang ôm cô liền mở miệng: “Là nhóc.”
Trong giọng anh mang theo ý cười nhẹ biếng nhác, cô nhờ đèn đường nhìn kỹ, thì ra là cậu nam sinh cao trung ngày đó từng nói chuyện với bọn họ hôm xuất viện.
“Ừm.” Vẻ mặt chàng trai lạnh nhạt, “Bạn gái tôi và hai người ở cùng một tiểu khu, tôi đến tặng đồ cho ba mẹ cô ấy.”
Dung Tư Hàm chợt bị sặc, líu lưỡi không nói nên lời.
Chỉ thời gian ngắn như vậy, ngay cả ba mẹ vợ cũng giải quyết ổn thỏa?!
“Không tệ, có phong độ của anh đây.” Ý cười càng đậm hơn trong giọng nói của Phong Trác Luân.
“Vậy anh còn ở ngoài trời gió lạnh?” Lúc này chàng trai xách cái túi đi về phía khu nhà, âm thanh nhạt nhẽo thật sự nghe rõ ràng trong tiếng gió, “Dỗ phụ nữ từ trên giường dỗ đến dưới lầu, vậy anh còn phong độ quái gì.”
Cảm giác được toàn thân của người phía sau cứng đờ, gương mặt căng cứng của Dung Tư Hàm bỗng chốc thả lỏng, miệng cố gắng kìm nén nụ cười.
“Em có cảm thấy thằng nhóc vô lại kia rất giống một người không?” Giọng nói của bạn học Hoa Luân cao ngạo có chút buồn bực.
“Ai?”
“Cậu em rể cặn bã của Oa Tử.” Anh rất khẳng định nói.
Hai người nói hai câu thì không nói gì nữa, cứ dính sát nhau không nhúc nhích đứng bên cạnh bồn hoa.
“Nếu anh tìm người khác cũng chỉ biết tìm Đường Thốc.” Lúc này Phong Trác Luân nhích lại gần gương mặt của cô, giọng nói hơi khàn, “Nếu em tìm, cũng chỉ có thể tìm Đường Thốc.”
Đường ngốc nghếch đúng là có nhiều công dụng, có thể dùng được cả hai hướng.
Cô cụp mắt, suy nghĩ có lẽ hôm nay là ngày “chồng bà dì” của anh đến, sự buồn bực trong lòng tiêu tan một chút.
Anh từ phía sau buông cô ra, nhìn gương mặt của cô vừa định dắt tay cô lên lầu thì bỗng nhiên một chiếc xe chạy vào trong tiểu khu.
Chiếc xe kia cách bọn họ không xa thì dừng lại, một người thấp bé từ trên xe nhảy xuống.
Cô gái nhỏ hướng phía sau bọn họ đi tới, khi đi đến trước mặt bọn họ thì dừng lại: “Sao chú không nhận điện thoại? Chú đưa cháu đến Lan Quế Phường chơi một lần nữa đi.”
Là Milk.
Đôi mắt Phong Trác Luân chuyển động, buông lỏng bàn tay nắm tay cô không nói gì.
Milk thấy anh không trả lời, có chút không vừa lòng chống nạnh, đôi mắt trên gương mặt xinh đẹp trẻ trung kia dời chuyển nhìn thấy Dung Tư Hàm đứng bên cạnh anh, Milk bỗng nhiên nảy ra ý định, mở miệng nói đùa: “Bạn gái chú có biết quan hệ giữa chú và ba cháu là gì không?”