“Công phu của Vương gia thật tuyệt! Chỉ là, người đường đường nam tử, vụng trộm lẻn vào Hậu cung như vậy, không ổn đâu nhé!” Thả lỏng thân thể, miễn cưỡng tựa vào ghế, Vân Hiểu Nguyệt híp mắt nhìn hắn, lạnh lùng nói.
“Haha, Điệp nhi Hoàng tẩu đừng nên giận, làm bị thương Hoàng chất bảo bối của ta sẽ không tốt lắm đâu! Ta đến thăm nương nương, vốn định cho nương nương một niềm bất ngờ, không ngờ ta lại phát hiện một bí mật vô cùng ngạc nhiên!” Tần Vũ nhảy xuống dưới, cợt nhả nói.
“Ngạc nhiên? Ta xem là kinh hãi mới đúng! Thấy ngài, có cái gì mà ngạc nhiên chứ!” Bĩu môi, Vân Hiểu Nguyệt khinh thường nói.
“Thôi được! Nhưng, thư của Trần Viễn, có tính là ngạc nhiên hay không nhỉ?” Lấy ra một phong thư, Tần Vũ cười hì hì hỏi.
“Thư của đại ca?” Vân Hiểu Nguyệt sửng sốt, vui vẻ nở nụ cười: “Đưa đây!”
“Chậc chậc, đúng là tình thân huyết thống có khác, nhìn xem, Hoàng huynh ta tự mình đến, cũng không thấy nương nương hưng phấn như vậy!” Tần Vũ chua giọng nói.
“Sao có thể giống nhau được chứ? Xú tiểu tử, lập tức đưa thư cho ta, mặc kệ ngài đấy!” Vân Hiểu Nguyệt hờn giận nghiêng người đoạt lấy thư, nhẹ nhàng mở ra: Điệp nhi, vi huynh công vụ quấn thân, cho nên lỡ hẹn, Điệp nhi chớ trách, vi huynh ngày khác hồi kinh, nhất định sẽ hầu chuyện lâu dài với Điệp nhi, mong nhớ! Huynh: Trần Viễn.
“Thật là, đại ca của ta vừa trở về đã phái ra ngoài, hại ta không có thời gian trò chuyện cùng đại ca, tức chết mất!” Quyệt miệng, Vân Hiểu Nguyệt nắm lá thư ít ỏi mấy chữ, thở phì phì nói.
“Điệp nhi Hoàng tẩu quyến luyến đại ca như vậy sao! Nếu Hoàng huynh biết, nhất định sẽ ghen tị! Đúng rồi, xin hỏi y thuật của Hoàng tẩu là ai truyền thụ vậy?” Tần Vũ ngồi vào chiếc ghế một bên, mỉm cười hỏi.
“Tự học thành tài! Nếu không phải ta đọc sách nhiều, hôm nay chẳng phải là để kẻ gian hại đứa bé này thành công rồi sao?” Cười lạnh, Vân Hiểu Nguyệt nhìn bát canh hạt sen đã lạnh như băng trên bàn, theo bản năng ôm lấy bụng mình.
“Cái gì? Có người hạ độc? ?” Tần Vũ sợ hãi kêu một tiếng, tuấn nhan lập tức trầm xuống: “Độc gì?”
“Túy Mỹ Nhân! Kẻ hạ độc thật sự là quá độc rồi, xem ra, Hậu cung quả nhiên nơi cái giết người không thấy máu!”
“Túy Mỹ Nhân?” Tần Vũ thì thầm, trong nháy mắt, ánh mắt trở nên kỳ quái, giống như là phẫn nộ, giống như là thương tiếc, kỳ quái!
“Sao, ngài biết kẻ hạ độc?” Vân Hiểu Nguyệt làm bộ như vô tình hỏi.
“Không… sao có thể chứ? Hoàng tẩu, xem ra, về sau người hãy vạn phần cẩn thận! Đúng rồi, ở đây ta có một ngọc bội nhận biết trăm loại độc, chỉ cần chạm vào thứ có độc, ngọc bội sẽ hóa hồng, tặng cho nương nương để ngừa vạn nhất!” Tần Vũ nói xong, cởi ra một chiếc ngọc bội ở cổ, mang theo nhiệt độ cơ thể nhét vào tay của Vân Hiểu Nguyệt.
“Ách, ta không nhận đâu!” Vân Hiểu Nguyệt vội vàng nhét trở lại!
Có thể khiến người thứ hai đứng đầu Thanh Long quốc bên người đeo, tất là kì trân, sao có thể dễ dàng nhận lấy?
“Điệp nhi Hoàng tẩu, coi như đây là lễ vật ta đưa cho tiểu chất nhi đi! Người nhận lấy đi, ta có việc gấp, xin đi trước, cáo từ!” Tần Vũ mỉm cười, đưa về trong tay Vân Hiểu Nguyệt, vận khinh công, bay ra ngoài.
“Nhận ra trăm độc?” Vân Hiểu Nguyệt hứng thú thả ngọc bội vào trong bát canh sen, ngọc bội trong suốt lập tức biến thành màu phấn hồng.
“Wow, thật đúng là như vậy! Không ngờ, tiểu tử này tốt như vậy, tặng vật trân quý như vậy cho đứa bé, về sau, không sợ bị ai hạ độc nữa!” Vân Hiểu Nguyệt vui vẻ đeo ngọc bội quải đtrên cổ, tùy tay lấy một cuốn sách một bên, lẳng lặng hưởng thụ ánh dương ngày xuân ấm áp.
==================
Một đường chạy gấp, Tần Vũ mang vẻ mặt lửa giận, như tia chớp vọt vào Ngự Thư Phòng.
“Vũ đệ, xảy ra chuyện gì vậy?” Tần Ngạo vừa mới lâm triều xong, đang ngồi ở bàn học phê duyệt tấu chương, thấy Tần Vũ, kinh ngạc hỏi.
“Hoàng huynh, vì sao hạ độc nàng? Đó là con của huynh, sao huynh có thể nhẫn tâm làm như vậy?” Tiến lên túm lấy áo Tần Ngạo, Tần Vũ rống to.
“Trừ huynh ra, còn ai có cấm dược Túy Mỹ Nhân? Hoàng huynh, sao huynh biến thành như vậy, ngôi vị Hoàng đế với huynh còn quan trọng hơn con ruột của mình sao? Ba năm trước, con của Ý quý phi, là tự tay huynh xoá sạch, đơn giản là phụ thân nàng kiêu ngạo ương ngạnh, có liên quan đến kẻ thù bên ngoài. Nhưng, Ý quý phi xác thực không được tốt, không xứng làm mẫu thân của chất nhi ta, nên ta không ngăn cản! Nhưng còn Điệp nhi? Nàng hồn nhiên thiện lương như vậy, thông minh đáng yêu như vậy, không phải huynh thật lòng yêu nàng sao, chẳng lẽ đều là giả? Huynh không thể bởi vì chuyện của Vân tướng, lại giận chó đánh mèo như vậy! May là Điệp nhi chưa ăn, nếu không hậu quả không chịu nổi! Hoàng huynh, ta tuyệt đối không cho phép huynh làm thương tổn Điệp nhi, nếu không, ta đi nói cho mẫu hậu, nói huynh vẫn cho các phi tần được sủng hạnh uống thuốc, muốn khiến Điệp nhi sẩy thai!” Tần Vũ nắm chặt hai tay, hốc mắt đỏ ngầu tức giận nói.
“Hay cho một lá gan lớn!” Tần Ngạo giận tím mặt, vỗ bàn đứng lên!
“Trẫm là Hoàng huynh của đệ, lại này Hoàng thượng của Thanh Long quốc, Trẫm làm việc, cần đệ đồng ý sao? Tần Vũ, Trẫm biết Vân Nhược Điệp tài hoa hơn người, phong hoa tuyệt đại, ngay cả đệ cũng tâm động, nhưng đệ phải nhớ, nàng sống là người của Trẫm, chết là ma của Trẫm, là phi tử của Trẫm, chỉ có Trẫm mới có thể quyết định sống chết của nàng, không tới phiên đệ ra mặt thay nàng ở đây!”
“Huynh… Không thể nói lý!” Tần Vũ tức giận đến giơ quyền tấn công Tần Ngạo, trong lúc nhất thời, trong Ngự Thư Phòng thoát ra tiếng vang không ngừng!
Thị vệ trông cửa hai mặt nhìn nhau, cũng không dám thở lớn một tiếng, thị nữ lạnh run, bởi vì tình huynh đệ giữa Hoàng thượng cùng Vương gia luôn luôn rất tốt, chưa bao giờ thấy bọn họ ra tay nặng như hôm nay, mọi người đều sợ hãi nơm nớp lo sợ chờ đợi!
Thật lâu sau, rốt cục, thư phòng im lặng lại, rồi sau đó thấy Tần Vương, nửa bên mặt sưng đỏ, tím xanh đạp cửa mà đi!
Trong Thư phòng, Tần Ngạo nhìn một đống hỗn độn chung quanh phòng, nghiêm mặt ngồi vào ghế, lau đi vết máu nơi khóe miệng, nhặt lên một quyển tấu chương dưới chân, chậm rãi mở ra, trong con ngươi đen sâu thẳm tỏa ra băng lãnh nhè nhẹ, dường như nỉ non thì thào: “Điệp nhi, Trẫm chỉ có thể làm như vậy, mới có thể giữ được mạng cho nàng! Nàng cũng biết, Trẫm đã thu thập đủ bằng chứng phụ thân Vân tướng của nàng phản quốc. Mà ông ta lại công nhiên dâng tấu thêm một lần nữa, lợi dụng đứa con trong bụng nàng, ép Trẫm lập nàng làm Hậu, quần thần phản ứng mãnh liệt, yêu cầu trảm toàn bộ Vân gia. Hiện tại tình cảnh khó khăn, Trẫm tuy là Hoàng thượng, không không lo lắng cho Thanh Long quốc. Nay tam quốc sóng ngầm liên tiếp, không thể vì nàng mà làm dao động nền tảng lập quốc của Thanh Long quốc ta, để cơ nghiệp tổ tông hủy ở trong tay Tần Ngạo này. Trẫm muốn giữ nàng, nhất định phải đổi lấy đứa bé ấy! Xin lỗi, Điệp nhi, về sau, Trẫm nhất định sẽ yêu nàng gấp bội, đợi đến ngày Thanh Long quốc nhất thống thiên hạ, Trẫm nhất định phong nàng làm Hậu!”
Trầm tư thật lâu sau, Tần Ngạo giấu đi đau đớn trong mắt, cao giọng quát: “Người đâu, bãi giá Trích Liễu Cung!”