Lương Ưu Tuyền ngồi trên xe của Tả Húc, làm gì có ai không muốn cưới người đàn ông mình yêu, nhưng cô biết mình có thể ăn vài bát cơm khô, còn những cái chuyện tranh chấp tình cảm kia chỉ nghĩ nửa đường đã muốn dừng lại rồi, thực tế trong khi xử lý vấn đề của Đỗ Mai Mai, Tả Húc vẫn là thiên vị “kẻ yếu”, cho nên mới nói, phụ nữ thì không cần quá mạnh mẽ làm gì, cuối cùng thế nào cũng sẽ tự chuốc khổ vào mình.
Tả Húc vững vàng lái xe, nhìn thẳng phía trước, xúc động nói: “Lương Ưu Tuyền, em làm anh thật thất vọng.”
Lương Ưu Tuyền cúi đầu không nói, cô thừa nhận chính mình uất ức, nói thì đao to búa lớn, hành động thì rất đáng thất vọng.
Tả Húc lườm cô, chế giễu: “Bình thường em luôn diễu võ dương oai, thậm chí vì phá án mà phải vào tận bệnh viện tâm cũng không sao, vì sao giờ không nói gì? Mau thể hiện khí phách của em đi chứ, làm hoảng sợ một phen.”
“Anh nói xong chưa? Nếu không phải tại anh khắc sâu ấn tượng với gia đình tôi thì lẽ nào tôi còn không gả được sao?!” Lương Ưu Tuyền phẫn hận nắm quyền: “Anh đừng đắc ý. Cóc ba chân khó tìm chứ đàn ông hai chân thì đầy đường, nhất định tôi có thể gả đi trước 24 tuổi!”
“Anh chưa nói em không lấy được chồng mà, đừng kích động!” Tả Húc cúi đầu cười: “Thật không biết anh vừa ý em ở điểm nào nữa, tính tình thì táo bạo lại tùy hứng, động một chút là lôi hôn nhân ra làm trò đùa, giống hệt một đứa bé to xác.”
“Ai cần anh lo, chúng ta chia tay rồi, nhớ không?”
“Ah? Lúc nào vậy?”
“?!”… Mặt Lương Ưu Tuyền bắt đầu run rẩy, nhìn thấy chiếc xe chỉ đi chậm, cô lập tức đẩy cửa xe, lại phát hiện cửa đã khóa lại, đồng thời, Tả Húc còn phát ra tiếng cười hả hê kèm xấu xa: “Chậc chậc, anh sao có thể phòng ngừa chu đáo đến mức này nhỉ?”
Lương Ưu Tuyền sớm quen với đức hạnh thích tự biên tự diễn của hắn, cô xoay người bò xuống ghế sau, nhấc chân lên đạp vào ghế Tả Húc: “Này, Dương Phỉ Nhi tới nhà em làm cái gì?”
“Cô ấy đang hẹn hò với anh trai em, em không biết hả?”
“?!”… Lương Ưu Tuyền ngồi ngay ngắn lại, nghi hoặc: “Anh trai em, lẽ nào là vì em?…”
“Em thực sẽ tự mình đa tình.”
Lương Ưu Tuyền giật mình: “Không phải sao? Nhưng Dương Phỉ Nhi hút thuốc, uống rượu lại hay đi bar, anh trai em sao có thể không sáng suốt như vậy?”
“Bản chất Dương Phỉ Nhi không xấu, chỉ là ham vui một tý, mỗi người đều có chỗ tốt, em đừng có nhìn ai cũng như phần tử tội phạm thế chứ.” Tả Húc quay xuống nháy mắt mấy cái: “Như anh này, là người tốt nhất em từng gặp, khó hạ thấp tiêu chuẩn nữa à nha?”
Lương Ưu Tuyền trợn mắt lên lườm hắn một cái, thừa dịp tâm tình không tốt, dứt khoát đem những chuyện nên hỏi và không nên hỏi nói ra: “Đàn ông ba mươi như hoa nở rộ, phụ nữ ba mươi như bã đậu vứt đi. Anh quá là ích kỉ, cho tới giờ cũng không thèm nghĩ cho em!”
“Sao lại là anh ích kỉ hả? Chỉ là muốn em đợi vài năm…”
“Em có thể đợi, nhưng là em có thể đợi được kết quả hay sao?!”
Tả Húc dừng xe, nghiêm túc hỏi: “Em là không tự tin vào bản thân, hay là không tin tưởng anh?”
“Em không tin vào em cũng chẳng tin vào anh.” Lương Ưu Tuyền thở phào một cái, nói: “Không nói đến chuyện anh có phải người của công chúng hay không, nhưng tất cả bạn bè bên cạnh anh, không có ai chào đón em.”
Tả Húc chui xuống ghế sau, ngồi cạnh cô, hỏi: “Vì sao phải để ý ánh mắt người khác? Em không thấy là mình suy nghĩ nhiều quá rồi hay sao?”
“Có một số việc không phải em không muốn là có thể tránh được, huống chi anh cũng không nói nhất định sẽ lấy em.”
“Anh còn cần phải nói thế nào nữa Lương Ưu Tuyền? Em còn muốn anh làm như thế nào? Anh ngay cả chuyện em ngực phẳng cũng có thể tiếp nhận… Á…” Ngực Tả Húc được ăn ngay một quyền rất mạnh của cô.
Hắn ôm vai cô, không biết làm sao nói: “Nếu có vấn đề chúng ta có thể cùng nhau giải quyết, em không nói làm sao anh biết em cuối cùng là đang sợ cái gì?”
Lương Ưu Tuyền dừng ở đôi mắt hắn, chẳng lẽ nói cho hắn biết, ân nhân cứu mạng của hắn Đỗ Mai Mai chính là chướng ngại lớn nhất của bọn họ?
Tả Húc sẽ không hiểu nổi, chính là vì cô quá yêu hắn, mới không hi vọng hắn sẽ rơi vào tình huống khó xử.
Lương Ưu Tuyền vuốt ve khuôn mặt hắn, ngón tay nhẹ nhàng di động trên da thịt hắn… “Anh cũng đừng để ý, mặc kệ em là gả cho Trương Tam hay Lý Tứ thì đó cũng đều là sự lựa chọn của em, dù hối hận cũng sẽ không tìm anh tố khổ.”
Tả Húc nắm ngón tay cô thật chặt, chậm rãi di chuyển đến đôi môi. Kỳ thật hắn hiểu, từ tận đáy lòng cô đang đấu tranh, nhưng là hắn còn có thể nói gì được nữa đây? Dường như, hắn chỉ có thể làm hết sức mình mà giữ cô lại, hưởng thụ từng giây phút được ở bên nhau.
Chính vì hắn cũng yêu cô, mới hi vọng cô có thể sống vô ưu vô lự. Nhưng là hắn không cách nào thuyết phục chính mình buông tay, không cách nào ép bản thân bỏ qua cô gái rất tốt như vậy. Trước mặt cô, hắn không cần che dấu mệt mỏi, không cần che dấu cảm xúc, cô nguyện ý yên lặng ở bên làm bạn với hắn, cũng có thể cùng hắn uống thả cửa đến bình minh… Lương Ưu Tuyền vĩnh viễn cũng không hiểu, đây chính là điểm đáng yêu của cô.
“Ngày mai là cảnh quay cuối cùng của Đại Nhật Tử*, em tới xem được không?”
(* chắc là tên bộ phim nhỉ =v=)
“Em phải đi làm.” Lương Ưu Tuyền mất tự nhiên cụp mắt xuống.
“Cảnh này có cảnh ‘xe bay’, từ trên vách núi bay sang chỗ khác, tính nguy hiểm khá cao đấy. Vì để đạt được hiệu quả tối da, anh quyết định không dùng thế thân. Vạn nhất anh có ra sao, em sẽ không gặp được anh nữa rồi.” Tả Húc ưu thương nhìn cô.
Trong lòng Lương Ưu Tuyền vang lên tiếng thình thịch: “Đồ hâm! Anh cũng không phải võ sư chuyên nghiệp, cần gì mạo hiểm như thế?!”
Tả Húc buông tay cô ra, tựa ở cửa sổ xe thở dài một tiếng, nói yêu ớt:“Hết cách, anh là người đàn ông thích theo đuổi sự hoàn mĩ, em không rảnh thì đừng đến…”
Nghe hắn nói vậy, lòng Lương Ưu Tuyền có chút đắn đo. Hai người ngồi bên nhau im lặng 10 phút, cuối cùng, Lương Ưu Tuyền kéo kéo tay áo hắn, nhỏ nhẹ nói: “Đừng tự mình đóng ‘xe bay’ được không, trong lòng em có chút không nỡ?…”
Tả Húc xoa xoa khuôn mặt cô, tỏ ý không để ý, sau lại an ủi cô một chút:“Đùa với em thôi, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Lương Ưu Tuyền nhíu mày, không nói gì nữa, trong lòng lại vướng mắc.
…
Tả Húc đưa cô về cửa chung cư, điện thoại hắn lại không ngừng vang lên, cho nên hắn phải lập tức quay về đoàn làm phim. Lương Ưu Tuyền lập tức rất lo lắng đến vụ quay phim ngày mai, nhưng lời nói cứ ngừng lại ở miệng, muốn nói lại thôi.
Cho đến khi xe Tả Húc đã đi xa, cô vẫn đứng yên tại chỗ như trước, nhanh chóng cầm di động lên nhưng lại không biết nên khuyên can thế nào.
Cô về đến nhà, thấy người nhà đang vui vẻ ăn cơm, đương nhiên có cả Dương Phỉ Nhi ở đó.
Các trưởng bối gọi Lương Ưu Tuyền vào ăn cơm cô cũng không để ý, lo lắng quay về phòng ngủ, ngã xuống giường, tâm tình phức tạp. Trong đầu hiện ra cảnh máu me đầm đìa khiến cô không muốn nghĩ đến nữa, lại không khống chế được những suy nghĩ trong đầu.
… Bởi vì Tả Húc không chịu trách nhiệm nói ra nội dung của giả thuyết, khiến cô đêm nay mất ngủ.
.
.
Ngày hôm sau, trời mới tờ mờ sáng
Lương Ưu Tuyền đeo khẩu trang, kính râm, mũ, lén lút đi vào trường quay.
Bởi vì là quay ở ngoài sân nên cô thuận lợi tránh được sự kiểm tra của nhân viên, nhanh như chớp trốn vào một góc rất kĩ.
Cô giơ cao ống nhòm lên, lại phát hiện nhân viên đoàn làm phim đang dựng cảnh tại chỗ, một chiếc xe moto việt dã màu đen đặt trong xe tải.
Trọng điểm là hai cái vách núi nhân tạo cách nhau ít nhất cũng 20m, Lương Ưu Tuyền không khỏi siết chặt cổ áo, tim bay đến tận cổ họng, xem ra Tả Húc không nói đùa, thật sự sẽ “xe bay” ah.
Cô lại giơ ống nhòm lên, Tả Húc đã xuất hiện, thợ trang điểm đang bận rộn giúp hắn tạo hình. Mà chiếc xe việt dã đang được nhân viên chậm rãi đem xuống đất. Đợi khi Tả Húc leo lên moto, chuyện Lương Ưu Tuyền lo lắng đã xuất hiện, hắn không mặc trang phục đua xe chuyên nghiệp, chỉ mặc một chiếc áo khoác da và quần jean bình thường, sao đến cả cái mũ bảo hiểm cũng không đội ah?!
Bên kia, Tả Húc dường như đang thử xe, tuy chỉ là điều khiển xe xoay tròn vài vòng trên đất phẳng nhưng cũng đủ làm Lương Ưu Tuyền hãi hùng khiếp vía.
Cô vẫn cho rằng Tả Húc thích hợp nhất là đánh máy tính và đọc sách, không ngờ khi cưỡi moto hắn dường như đã thay đổi, ánh mắt lợi hại như ưng, môi mỏng mím thành một đường, vẻ mặt trang nghiêm. Đương nhiên, tính cuồng dã trong cơ thể hắn, giờ phút này, đã bắt đầu khởi động.
Lương Ưu Tuyền để ống nhòm xuống, càng nghĩ càng sợ, không kìm được lập tức bước đi, chạy thẳng đến gần trường quay.
Cô xác định mình lại xúc động rồi, nếu như hắn bỏ ý tưởng quay cái cảnh nguy hiểm kia, cô nguyện ý chờ hắn vài năm, thế được không?
Nhưng mà, trong lúc cô đang tới gần, bóng lưng một người phụ nữ khiến bước chân cô chậm lại: Đỗ Mai Mai mặc áo khoác ngoài rất dày, tay cầm máy ảnh kĩ thuật số, một bên chụp ảnh cho Tả Húc, một bên vu vẻ trò chuyện với nhân viên bên cạnh.
Lương Ưu Tuyền ngừng chân, Tả Húc cần tâm trung cao độ, nếu sự xuất hiện của cô phản tác dụng, chẳng phải cô đã thành tội nhân thiên cổ rồi sao?
…
Tiếng nổ moto như trước vang bên tai cô, cô cứ do dự, lo lắng, đấu trang, chăm chăm nhìn Tả Húc một lần nữa vặn tay ga, nhảy qua vách núi.
… Thư kí trường quay hét to báo đã đi được bao nhiêu met, từ 5m đến 10m, đến 15m, 18m… Lương Ưu Tuyền không hiểu vì sao Đỗ Mai Mai còn có tâm trạng hoan hô tung tăng như chim sẽ, trong khi hô hấp của cô đã sớm hỗn loạn.
“Tất cả chú ý! Máy 1 chuẩn bị! Máy 3 chuẩn bị! Cú bay 20m qua vách núi! Chính thức quay! ~” Phó đạo diễn cầm loa lên chỉ huy mỗi người làm việc của riêng mình.
Lương Ưu Tuyền nín thở, vô ý thức bước lên vài bước.
Tả Húc chạy moto ra xa khoảng 1000m, sau đó lợi dụng lực động cơ phóng qua vách núi.
Trên mặt đất tuy phủ kín những thùng dấy cùng nệm dày, nhưng vì trường quay yên lặng, không khí khẩn trương, Lương Ưu Tuyền càng nghĩ càng bất an.
Chỉ một lúc sau, một bóng người vụt bay qua con mắt cô.
Nhưng là, ngay khi Tả Húc tăng tốc bay lên, lơ lửng trong không trung, chỉ cách mục tiêu 10m, có một tiếng “ầm ầm” thật lớn vang lên, ngay sau đó, những vật liệu sắt thép trong mô hình núi thế mà lại rơi xuống.
Bụi đất nổi lên bốn phía che tầm mắt mọi người lại, chính là bởi vì tốc độ quá lớn, Tả Húc đương nhiên không có cơ hội phanh hay xoay ngược lại, thế nên! Chỉ nghe “Bịch” một tiếng, chiếc xe moto màu đen nằm trong làn khói bụi…
Tất cả dừng lại trong một giây, lập tức, trường quay tràn đầy tiếng la hét.
Thấy thế Lương Ưu Tuyền cũng không thất kinh hay che mặt nhắm mắt, mà là chạy về phía khung sắt đã sụp, tốc độ chạy của cô nhanh hơn cả tốc độ chạy trốn của nhân viên, có khi còn nhanh hơn của tốc độ của cứu hộ viên.
Những ngọn gió thê lương thổi bay mũ cô, sợi tóc dính vào khóe mắt ướt đẫm của cô. Tại sao có thể như vậy, tối hôm qua cô đã dự cảm sẽ có chuyện xảy ra, đúng là mỏ quạ đen chết tiệt! Cô ném kính râm và khẩu trang đi, dốc sức chạy, không rảnh bận tâm ánh mắt của người khác hay nghĩ cách…
Cô cần phải ngăn hắn lại, thật ra cô có cách ngăn cản hắn! Chỉ cần cô nguyện ý cầu khẩn, hắn nhất định sẽ đáp ứng!
Cô minh bạch, TM nó cô minh bạc rồi! Cô là đồ ngu ngốc nhu nhược, nghĩ mà không dám làm!
.
.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đề cử một tác giả củi mục, mọi người cẩn thận rơi vào hố…