Đã bị phẫn nộ làm hôn mê cả lý trí, Trần Lam giơ lên hai tay, một đôi tay thiêu đốt lên ngọn lửa màu đen, hướng Minh Diệu đánh tới.
- Biết đầu mình ngu ngốc, liền trực tiếp động thủ đánh nhau, cách này dường như thích hợp với kẻ ngu dốt như ngươi, có tiến bộ!
Minh Diệu thấy Trần Lam vọt tới, căn bản không hề có chút ý tứ muốn trốn tránh, chỉ nhẹ nhàng xoa bóp ngón tay:
- Chỉ là thật tiếc nuối, đánh nhau ngươi cũng không đủ tư cách!
Vài cọng gai nhọn không chút âm thanh từ dưới mặt đất đâm ra, trực tiếp xuyên thấu bàn chân của Trần Lam, cơ hồ đem chân của hắn đâm thành tổ ong, trực tiếp ghim hắn đứng ngay tại chỗ, không thể động đậy.
- Chuyện còn lại giao cho các ông, tôi phải về nhà!
Minh Diệu không hề quản tới Trần Lam đang khóc thét, kéo tay Ada rời khỏi tầng hầm của hiệp hội, chỉ lưu lại mấy phân bộ trưởng đưa mắt nhìn nhau.
- Ít nhiều nhờ có sự hỗ trợ của anh!
Ở ngay cửa lớn hiệp hội, Minh Diệu gặp được thư ký của Trần Lam:
- Cảm ơn!
- Đều là công lao của thiếu gia, tôi cũng chỉ làm phận sự của tôi mà thôi.
Thư ký hơi khom mình hành lễ:
- Năm xưa lão gia đem tôi an bài ở vị trí này, chính là vì phòng ngừa loại tình huống này phát sinh!
- Cha tôi thật đúng là lão hồ ly, lại có thể tính kế được lâu dài như vậy.
Minh Diệu nhỏ giọng than thở vài câu, kéo Ada đi ra hiệp hội.
Trên không trung vẫn luôn âm trầm, làm người ta cảm giác có chút phiền muộn. Nhưng đối với Minh Diệu mà nói, cho dù thời tiết có kém bao nhiêu cũng tốt hơn mãi co rút trong tủ nhỏ. Hắn duỗi lưng, sờ sờ túi áo, lúc này mới nhớ mình đã hút hết thuốc lá mang theo từ hôm qua.
- Đây, cho anh!
Ada nhìn thấy bộ dạng của Minh Diệu, thật bất đắc dĩ lắc đầu, từ trong túi xách lấy ra một hộp thuốc lá, ném cho Minh Diệu.
- Vẫn là Tiểu Manh hiểu biết anh, trước khi đi còn dặn riêng tôi nữa!
- Sảng!
Minh Diệu mở gói thuốc thật nhanh, rút ra một điếu châm lửa, rít sâu một hơi:
- Nên về nhà!
- Chuyện bên hiệp hội đã thu phục, tội danh của bác trai cũng đã rửa sạch, hắn cũng không cần tiếp tục đông trốn tây né nữa chứ!
Ada vừa lái xe vừa nói:
- Có rảnh cùng nhau đi ăn một bữa cơm đi, giúp tôi giới thiệu một chút!
- Ngô…
Minh Diệu mơ hồ lên tiếng, cũng không dám đem lời nói rõ, ở trong đầu suy tư hàm ý trong lời nói của Ada. Giới thiệu còn gặp mặt, đây xem như đi gặp gia trưởng sao? Tuy rằng giữa hai người luôn luôn ám tối không rõ, nhưng cũng chưa từng đem sự tình vạch rõ ra, điều này làm cho Minh Diệu có chút không thể quyết đoán. Tuy rằng mấy hồng nhan tri kỷ bên người đều không tệ, nhưng nếu như thật sự có người nào đem tầng cửa sổ kia đẩy ra, chỉ sợ sẽ phát sinh chuyện nội bộ mâu thuẫn.
Thấy Minh Diệu trả lời không rõ ràng, Ada khe khẽ thở dài cũng không thèm tiếp tục nhắc lại, lái xe chạy về chỗ tiểu khu của Minh Diệu.
Vừa mới chạy vào tiểu khu, trong lòng Minh Diệu chợt nổi lên cảm giác không thoải mái.
- Ầm vang…
Một tiếng vang thật lớn, tựa hồ đã xảy ra nổ mạnh mãnh liệt. Xe của Ada còn chưa dừng ổn, hai người liền chứng kiến một bóng người đánh vỡ cửa sổ nhà Minh Diệu, mặt ngửa lên trời từ trên rơi xuống.
- Không xong, là Mị, đã xảy ra chuyện!
Minh Diệu vội vàng đẩy cửa xe lao tới chỗ Mị đang rơi xuống, trong tích tắc tiếp lấy thân thể nàng.
- Nhanh lên…Tiểu Manh gặp nguy hiểm…
Trên người Mị đầy vết thương, miệng vết thương không ngừng tuôn tràn đem nàng biến thành huyết nhân. Bởi vì bị thương quá nặng, Mị vừa nói xong câu đó liền mất đi ý thức.
Minh Diệu cảm thấy đầu mình chợt “oanh” một tiếng, liền tranh thủ giao Mị đang trọng thương qua cho Ada, cũng không quản có người nhìn thấy hay không, trực tiếp từ dưới đất bay thẳng lên lầu.
Từ cửa sổ bay vào nhà, Minh Diệu cơ hồ không thể nhận ra đây là nhà của hắn. Toàn bộ đồ đạc trong nhà đều phá nát, nhưng trong lòng cũng không lưu lại bao nhiêu dấu vết đánh nhau.
- Tiểu Manh, Tiểu Manh, cô ở đâu?
Trong lòng Minh Diệu nóng như lửa đốt. Theo hiện trường mà xem thực lực của kẻ tập kích sâu không lường được, ngay cả người có kinh nghiệm cùng thân thủ bất phàm như Mị cũng bị đánh trọng thương, nguyên bản Diệp Tiểu Manh vốn mảnh mai vô lực chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít.
Tìm kiếm khắp trong nhà, Minh Diệu nhìn thấy a Trạch đang nằm sau sô pha cùng Alie bị té ngã trong phòng bếp. Hai người cũng toàn thân đầy vết thương đã hôn mê, nhưng lại không tìm thấy ảnh tử của Diệp Tiểu Manh.
Minh Diệu giống như phát điên tìm kiếm Diệp Tiểu Manh trong đống hoang tàn. Kẻ tập kích là ai, mục đích của bọn hắn là gì, những vấn đề này hiện tại Minh Diệu không có thời gian đi tự hỏi, trong đầu hắn chỉ còn lại hình ảnh Diệp Tiểu Manh.
- Oành!
Một tiếng vang thật lớn, cửa chống trộm bằng kim loại trong nhà đã bị mạnh mẽ đá văng ra từ bên ngoài. Lúc này Minh Diệu đã cơ hồ mất đi ý thức tự chủ, trong lờ mờ nhìn thấy một trung niên nam nhân đeo kính râm mặc áo khoác dài đứng ngoài cửa, hắn theo bản năng cho rằng đó là kẻ tập kích.
Căn bản không hề có chút nào giữ lại, hai tay Minh Diệu vung lên, một viên Ly Hỏa đường kính chừng ba thước khổng lồ trực tiếp bay thẳng ra cửa. Năng lượng cuồng bạo tản mát ra nhiệt lượng có thể thiêu cháy hết thảy đem toàn bộ những gì cản trở trên đường nó đi qua đều cắn nuốt sạch sẽ, chỉ lưu lại dấu vết cháy đen trên mặt đất lẫn sàn nhà.
- Tới đúng lúc!
Nam tử đứng ở cửa hét lớn một tiếng, đối diện quả cầu lửa khổng lồ không hề tránh né, lại trực tiếp cởi bỏ áo khoác trên người, lộ ra một thân thể cường tráng.
- Uống!
Nam tử vung hai tay, cơ bắp trên người như giãn ra, lại trực tiếp muốn dùng hai tay đón lấy. Nhưng từ cước bộ thối lui cùng gân xanh nổ bạo trên thân thể mà xem, rất rõ ràng hắn đã đánh giá thấp uy lực Ly Hỏa do Minh Diệu phát ra.
Trong không khí bắt đầu tràn ngập mùi vị thịt bị nướng cháy, nam tử kia đã không thể tiếp tục dùng hai cánh tay đón nhận quả cầu lửa bay tới, quả cầu đã chen vào vòng phòng ngự giữa hai tay hắn, hướng ngực hắn lao tới.
- Uống!
Song chưởng của nam tử bởi vì dùng sức quá độ nên mạch máu đã bị nứt toác, nhưng hắn vẫn không hề buông tha. Quả cầu lửa thật lớn bị song chưởng của hắn đè ép biến dạng, cơ hồ đã biến thành hình dạng như một quả hồ lô.
- Bạo nhục cương thể 120%!
Thanh âm tiếng hét từ trong miệng hắn hô vang, “oanh” một tiếng, quả cầu lửa bị lực lượng cường đại mạnh mẽ siết chặt, lập tức nổ tung mãnh liệt.
- Ta muốn cảm tạ ngươi, thiếu niên!
Nam tử toàn thân che kín dấu vết thiêu cháy, mở miệng nói:
- Có thể làm cho ta xuất ra lực lượng cường đại như vậy vẫn là lần đầu tiên, ta…ách?
Hắn còn chưa nói xong, lại nhìn thấy thêm một quả cầu lửa còn lớn hơn vừa rồi tiếp tục xuyên qua sương khói vừa nổ mạnh hướng ngay mặt hắn bay tới.
- Ngươi là ngu ngốc sao?
Nam tử cảm thấy vùng gáy mình bị căng thẳng, đột nhiên có hai bàn tay bắt lấy cổ hắn đem hắn nhấc cao lên. Quả cầu Ly Hỏa giã trúng chỗ hắn vừa đứng, uy lực nổ mạnh cường đại đủ đem linh hồn hòa tan làm hắn hoảng sợ.
- Ngươi né tránh không được sao, vì sao nhất định phải đi đối kháng, đầu của ngươi hư mất rồi sao?
Còn chưa chờ cho nam tử kia hồi phục lại tinh thần, sau gáy hắn lại bị vỗ mạnh một cái tát.
- Ngươi biết cái gì, tinh túy của cosplay chính là hình ảnh nguyên tác kinh điển a!
Nam tử cường tráng thành khẩn nói:
- Khó có cơ hội gặp được chuyện như vậy, nếu không thử chẳng phải sẽ lãng phí tạo hình hôm nay của ta sao?
Liên tục phát ra hai quả cầu Ly Hỏa đều không thành công, trong đầu Minh Diệu rốt cục đã bình tĩnh trở lại. Có thể dùng tay không đem Ly Hỏa uy lực cường đại cứng rắn bóp méo nổ tung, người kia cường hãn thế nào cũng không thể nghi ngờ.
- Hiện tại hẳn nên bình tĩnh lại được rồi chứ?
Một thanh âm quen thuộc từ trong sương khói truyền đến, làm Minh Diệu vừa định tiếp tục ra tay lại sững sờ ngay đương trường.
- Chậc chậc, thật không ngờ chỉ một thời gian không gặp, con lại thành công đến hình dạng này!
Một nam nhân từ trong bụi mù chậm rãi đi ra.
- Con quả nhiên không làm cho cha thất vọng!
- Cha?
Minh Diệu nhìn thấy rõ bộ dáng của người kia, vừa mừng vừa sợ:
- Làm sao cha lại…
- Còn có ta!
Diệp Trọng cũng từ ngoài cửa đi vào, phía sau là tráng hán thân thể bị cháy tổn thương đi theo. Nếu người đi cùng cha mình và Diệp Trọng, tự nhiên không phải là địch nhân. Lúc này Minh Diệu mới cẩn thận đánh giá tráng hán kia. Trải qua thời gian dài quan sát, Minh Diệu mới nhìn ra được người kia chính Thiên Tướng từng nhiều lần tiếp xúc qua ngày trước. Chỉ là vừa rồi hắn quá xúc động, hơn nữa Thiên Tướng lại đeo kính râm còn thay đổi kiểu tóc, vì vậy Minh Diệu nhất thời còn chưa thể nhận ra.
- Ba người vì sao lại đến…
Minh Diệu vội vàng nói:
- Đến không đúng lúc, Tiểu Manh nàng…
- Chúng tôi đã biết!
Diệp Trọng cắt đứt lời Minh Diệu:
- Chúng tôi vừa nhận được tin tức đã vội vàng chạy tới, nhưng không nghĩ ra lại đến chậm một bước!
- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Minh Diệu vội vàng hỏi:
- Tiểu Manh đang ở đâu?
- Nơi này không phải chỗ nói chuyện, chúng ta rời khỏi đây trước đã!
Tần Khai ngắt lời Minh Diệu:
- Người trong hiệp hội đã sắp đến, chuyện kết thúc cứ giao cho bọn họ là được!
- Sự tình có chút phức tạp, chúng ta tìm một chỗ từ từ nói.
Diệp Trọng chỉ vào a Trạch cùng Alie còn đang hôn mê nói:
- Hai cô bé này bị thương không nhẹ, mang theo hai nàng cùng đi đi!
Tuy rằng nóng lòng muốn biết an nguy của Diệp Tiểu Manh, nhưng Minh Diệu cũng biết hai người nói có đạo lý, liền gật đầu.
- Tôi bế cô bé này, cô bé đã qua thời kỳ bảo đảm chất lượng thì giao cho anh!
Nhìn thấy Alie đang nằm trên mặt đất mất đi ý thức, hai mắt Thiên Tướng lóe sáng, thương thế trên người hắn giống như đã không còn trọng yếu, bước nhanh qua thật cẩn thận đem Alie ôm vào trong ngực, giống như vừa chiếm được bảo vật trọng yếu.
Nhìn thấy Minh Diệu mang theo a Trạch cùng mấy người Tần Khai từ trên lầu đi xuống, Ada vội vàng tiến lên nghênh đón.
- Rời khỏi nơi này rồi nói sau!
Minh Diệu đem a Trạch nhẹ nhàng đặt trong xe.
Sở thích lớn nhất của người Trung Quốc là thích vô giúp vui. Bất kể là chuyện tốt hay chuyện xấu, nếu không tiến lên xem cho kỹ càng, chỉ sợ sẽ mấy ngày mấy đem ngủ không ngon giấc. Trước đó tiếng nổ vang thật lớn đã đưa tới không ít cư dân quanh tiểu khu, Ada cũng biết hiện tại không phải lúc nói chuyện, liền gật đầu khởi động xe, theo sau xe của mấy người Tần Khai rời khỏi tiểu khu thật nhanh.
Đi theo Tần Khai tới một chỗ ẩn thân yên tĩnh, trải qua Dịch Tiên Sinh trị liệu, Mị cùng a Trạch đều đã không còn gì đáng ngại. Về phần Alie càng thêm phương tiện, chỉ cần cho nàng uống một ít máu của Minh Diệu thì miệng vết thương trên người nàng đã nhanh chóng khép lại. Kẻ tập kích tựa hồ cũng không có ý tứ muốn lấy tính mạng của các nàng, cho nên tuy rằng ba người bị thương rất nặng nhưng không nguy hiểm tới tính mạng.
- Bây giờ đã có thể nói rõ đến tột cùng là chuyện gì xảy ra rồi đi?
Minh Diệu buộc bản thân mình phải tỉnh táo lại, nhưng vừa nghĩ tới Diệp Tiểu Manh hiện tại không biết sinh tử thì lòng hắn lại nóng như lửa đốt.
- Tiểu Manh hẳn là bị người bắt đi, nhưng không cần lo lắng quá mức, nàng hẳn là vẫn còn an toàn!
Diệp Trọng mở miệng nói:
- Ít nhất hiện tại vẫn còn an toàn!
- Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?
Minh Diệu vội vàng hỏi:
- Chuyện này để cho tôi tới nói với anh, nói rõ cho anh hay!
Một thanh âm truyền đến từ phía sau, Minh Diệu quay đầu nhìn lại, phát hiện chính là Lưu Thiên Minh trong một thân áo trắng đã lâu không gặp. Minh Diệu rõ ràng nhìn ra được bộ dạng hiện tại của Lưu Thiên Minh tựa hồ có chút mệt mỏi tiều tụy không chịu nổi, nữ La Sát mà hắn từng gặp qua trong tiểu trấn đang thật cẩn thận đi bên cạnh dìu hắn.
- Chuyện này nói ra thật có chút dài dòng, tôi sẽ nói ngắn gọn một chút.
Dưới sự trợ giúp của nữ La Sát, Lưu Thiên Minh chậm rãi ngồi xuống:
- Gần đây thiên địa dị động anh hẳn cũng đã có cảm giác rồi chứ?
- Thiên địa biến sắc, tất có đại yêu nghiệt xuất thế!
Minh Diệu gật đầu:
- Chẳng lẽ thương thế của anh có liên quan tới việc này sao?
- Không sai, đích thật là đại yêu nghiệt!
Lưu Thiên Minh gật đầu:
- Tôi đánh không lại nàng!
- Là yêu nghiệt gì vậy?
Minh Diệu truy vấn.
- Muốn nói rõ ràng là yêu nghiệt gì thì cũng không nói được rõ!
Lưu Thiên Minh suy nghĩ nói:
- Nếu thật cần dùng từ ngữ mà hình dung, hẳn có thể xem như là nhân yêu đi (gay)!
- Nhân yêu?
Minh Diệu sửng sốt:
- Thái Lan tới?
- Không phải, hẳn là thứ không thuộc về thế giới này!
Lưu Thiên Minh lắc đầu:
- Là một loại tồn tại mà không được thiên địa pháp tắc đồng ý, cũng không biết nó làm sao xé rách được hư không!
- Chuyện này có liên hệ gì với Tiểu Manh, vì sao con yêu nghiệt kia lại muốn bắt Tiểu Manh đi?
Minh Diệu hỏi.
- Nếu đã là yêu nghiệt không được thiên địa pháp tắc đồng ý tồn tại, muốn đi lại trên thế giới này là chuyện không thể nào!
Lưu Thiên Minh nói:
- Mặc cho nó có thần thông bao lớn, lực lượng cường thịnh ra sao, bị thiên lôi không ngừng oanh kích thì tự nhiên cũng sẽ có một ngày bị tiêu hao hết lực lượng. Vì muốn giấu diếm thiên địa pháp tắc, nó cần một vật chứa, một thân thể có được hỗn huyết nửa nhân loại nửa yêu quái là tuyển chọn tốt nhất!
- Nếu không thể đi lại trên thế gian, như vậy nó làm sao bắt đi được Tiểu Manh chứ?
Minh Diệu hỏi.
- Là mẹ tôi!
Mị khập khiễng đi tới, thân thể suy yếu hơn nữa thần tình thật ưu thương, làm cho người nảy sinh lòng thương tiếc tận đáy lòng.
- Nó mượn thân thể của mẹ tôi, đột nhiên xuất hiện bắt đi Tiểu Manh. Đều là lỗi của tôi, nếu không phải tôi thấy bộ dáng của mẹ tôi nên nhất thời lúng túng, Tiểu Manh cũng sẽ không bị bắt đi!
- Đây không phải lỗi của con, không nên tự trách. Dù như lúc đó con có phản kháng cũng không phải là đối thủ của nó!
Diệp Trọng đi qua, nhẹ nhàng kéo con gái lớn vào trong lòng:
- Thương thế của con rất nặng, đi nghỉ ngơi trước đi!
- Đều là lỗi của con!
Được phụ thân ôm vào trong ngực, thân thể Mị run nhè nhẹ, nhỏ giọng nức nở:
- Nếu không phải con cùng ông ngoại cứ khư khư cố chấp muốn làm cho mẹ sống lại, Tiểu Manh cũng sẽ không bị người bắt đi!
- Không cần đem toàn bộ trách nhiệm đều khiêng lên vai của mình, như vậy sẽ mệt chết đi!
Diệp Trọng nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Mị, ôn nhu nói:
- Hiện tại con không cần nghĩ nhiều như vậy, trước tiên đem thân thể dưỡng tốt rồi nói sau!
- Nếu như đã có đồ chứa, thì tại sao nó còn muốn tới bắt đi Tiểu Manh?
Minh Diệu hỏi.
- Đại khái là bởi vì thân thể của Thiển Tuyết còn có chỗ thiếu hụt, cho nên không thể sử dụng trong thời gian dài, vì vậy nó mới đánh chủ ý với Tiểu Manh.
Diệp Trọng giải thích.
- Lại có thêm một kẻ tiếp tục muốn mạnh mẽ chiếm đoạt thân thể Tiểu Manh!
- Ngay cả tôi còn đánh không lại nó, chẳng lẽ anh đi là được sao? Tuy rằng thực lực của anh hiện tại tựa hồ muốn vượt tôi, nhưng anh căn bản không biết khống chế lực lượng của chính mình, có đi cũng chỉ là chịu chết!
- Nhưng tôi cũng không thể chỉ ngồi ở nơi này không làm bất cứ chuyện gì, trơ mắt nhìn Tiểu Manh bị nó đoạt xá đi!
Minh Diệu phẫn nộ đánh lên bàn một chưởng, trên bàn gỗ cứng rắn lưu lại dấu ấn bàn tay.
- Bất kể như thế nào cũng phải liều mạng!
- Anh không khả năng liều mạng!
Lưu Thiên Minh lắc đầu:
- Anh căn bản không gây thương tổn được nó. Vũ khí tầm thường cùng thuật pháp căn bản không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì cho nó. Nếu không phải như thế, bằng thân thể cương thi nhiều năm như tôi đây còn cứng rắn hơn sắt thép dù đánh nó không chết cũng có thể kiếm được chút lợi tức mất rồi!
- Vũ khí bình thường không thể gây thương tổn?
Một hình ảnh đột nhiên mạnh mẽ hiện lên trong đầu Minh Diệu, hắn vội vàng bắt lấy cánh tay Lưu Thiên Minh:
- Nhân yêu mà anh nói, nó có hình dáng như thế nào?
- Nhân yêu, tự nhiên là bất nam bất nữ.
Lưu Thiên Minh cau mày, đối với việc Minh Diệu làm vò nát áo của hắn thật bất mãn:
- Phân nửa là thân nam nhân, phân nửa là bộ dạng nữ nhân, nửa đen nửa trắng, sau lưng còn có đôi cánh màu sắc trái ngược, nhìn qua giống như là đem phân nửa nam nhân cùng phân nửa nữ nhân mạnh mẽ may vá lại!
- Nửa nam nửa nữ, còn có cánh, hay là…
Minh Diệu kinh hãi.
- Căn cứ tôi nhận được tin tức, bộ dạng phân nửa nữ nhân giống như đúc a Nhã mà tôi từng gặp qua trong tổ chức, nhưng không biết vì sao lại biến thành bộ dáng như hiện tại!
Diệp Trọng ở một bên tiếp lời nói:
- Hơn nữa nghe nói tên của nàng cũng không phải gọi là a Nhã!
- Đích xác không phải gọi là a Nhã, mà gọi là Eva!
Minh Diệu cười khổ nói. Không nghĩ tới nữ nhân kia lại như âm hồn bất tán, Lilith hao hết tất cả lực lượng lợi dụng Đại Dung Hợp Thuật cùng thiên địa pháp tắc đem cô ta cùng Adam đi đày ở vùng đất ước thúc, nhưng lại không biết nữ nhân kia dùng phương pháp gì lại quay về được thế giới này, hơn nữa căn cứ theo Lưu Thiên Minh miêu tả, tựa hồ cô ta còn dung hợp được lực lượng của Adam, so với trước càng thêm cường đại. Hiện tại Lilith đã lâm vào ngủ say, lại có ai có thể đối kháng được với cô ta đây?
Nghĩ tới đây, trong đáy lòng Minh Diệu không khỏi nổi lên cảm giác vô lực. Phía trước chỉ đối phó với một mình Eva mà Minh Diệu đã không có lực đánh trả. Hiện tại Eva dung hợp lực lượng của Adam trở nên càng thêm cường đại, hắn căn bản vô lực cùng nàng ta đối kháng. Hơn nữa Lưu Thiên Minh cũng đã nói, vũ khí bình thường cùng thuật pháp căn bản không thể tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Eva. Phía trước đánh một trận chiến với Adam, nếu không phải có Yêu Lân đã thức tỉnh, Minh Diệu căn bản không thể đánh với Adam. Mà bây giờ Yêu Lân đã bị hủy, Cổ Ấn đã bị hóa thành mảnh nhỏ trong cuộc chiến với Eva, lại đi đâu tìm được một thanh vũ khí có kiếm hồn nữa đây?
- Chẳng lẽ chúng ta thật sự không còn cách nào sao?
Minh Diệu vừa nghĩ tới thân thể Tiểu Manh bị cướp đoạt, dáng tươi cười đáng yêu quen thuộc trở thành xa lạ, trong ngực cảm thấy thật đau đớn.
- Căn bản không có được biện pháp đánh bại cô ta, cứ như vậy trơ mắt nhìn Tiểu Manh nàng…
- Phương pháp đánh bại cô ta thì có!
Thiên Tướng đẩy một xe lăn đi tới:
- Hắn biết phương pháp có thể đánh bại nhân yêu kia!
Minh Diệu ngẩng đầu lên, nhìn thấy một gương mặt đáng khinh, một nam nhân có gương mặt xấu xí đang cuộn người ngồi trên xe lăn, trên người đắp một chiếc mền màu trắng.
- Địa Tướng, tên hỗn đản này vì sao lại ở đây?
Mị nhìn thấy rõ người kia, không khỏi bật lui ra sau một bước, thần tình đề phòng.
- Không cần khẩn trương như thế!
Nhìn thấy bộ dạng đề phòng của Mị, Thiên Tướng ha ha nở nụ cười:
- Hắn đã không còn là phần tử nguy hiểm đầy xúc tu ghê tởm của trước kia, hiện tại hắn chỉ là một tên tiểu đinh đương vô hại mà thôi!
- Tiểu đinh đương?
Mị nhất thời không hiểu được ý tứ của Thiên Tướng.
Thiên Tướng đưa tay kéo ra chiếc mền trắng trên người Địa Tướng. Lúc này Minh Diệu mới phát hiện hai tay lẫn hai chân Địa Tướng đã bị băng bó trắng toát.
- Tại sao lại như vậy?
Mị kinh ngạc nhìn Thiên Tướng hỏi:
- Là anh làm?
- Người này trên đường trốn chạy đã bị Eva bắt được, vì tra tấn hắn, đã chém sạch toàn bộ ngón chân ngón tay lẫn xúc tu trên người hắn, ách, còn có cả tiểu jj của hắn, đem hắn ném ở hoang dã chờ chết, không nghĩ tới lão cương thi trên đường đào vong đã vừa lúc đụng phải hắn, liền thuận tay nhặt hắn trở về!
Thiên Tướng vui vẻ hớn hở nói.
- Các ngươi tính toán tiếp tục giễu cợt ta, hay là muốn sớm biết được phương pháp giết chết tiện nữ nhân kia!
Vẻ mặt Địa Tướng oán độc nói:
- Ta cũng không cần tranh thủ thời gian!
- Nói cho tôi biết, thế nào mới có thể xử lý nhân yêu kia?
Minh Diệu bước nhanh tới vội vàng hỏi.
- Rất đơn giản, hủy diệt hạch của cô ta!
Địa Tướng hung tợn nói.
- Hạch?
- Không sai, chính là hạch!
Địa Tướng gật đầu:
- Người phương Đông cùng người phương Tây tuy rằng đều xưng là nhân loại, ngũ tạng lục phủ đều cấu tạo như nhau, nhưng vẫn có những chỗ khác nhau!
- Điều này tôi cũng có chút hiểu biết!
Minh Diệu gật đầu:
- Tựa hồ bởi nguyên nhân Thần Sáng Thế bất đồng!
- Từ thật lâu trước kia, lần đầu tiên khi ta nhìn thấy a Nhã, liền sản sinh hứng thú đối với cô ta.
Địa Tướng có chút tàn nhẫn liếm liếm môi:
- Trực giác của ta nói cho ta biết, nàng tuyệt đối không chỉ đơn giản là một con nữ quỷ bình thường. Cho nên ta đã ở trên người cô ta làm một ít thực nghiệm!
- Ngươi đừng có nói cho ta nghe mỗi lần ta đi ngang qua phòng thí nghiệm của ngươi đều nghe được bên trong truyền ra thanh âm nữ nhân rít gào cùng tiếng roi quất là đang làm thí nghiệm.
Mị đối với câu nói của Địa Tướng ra vẻ dè bỉu:
- Đem hoạt động ghê tởm của ngươi làm ra công khai còn xưng là hiến thân vì ngành nghiên cứu khoa học, ngươi thật đúng là xứng đôi với danh hiệu chuyên gia cầm thú!
- Đa tạ khích lệ!
Địa Tướng không thèm để ý chút nào tới vẻ cười nhạo của Mị.
- Ta càng xâm nhập tìm tòi nghiên cứu, lại càng bị mê hoặc. Nhìn nữ quỷ a Nhã có bề ngoài thật bình thường kia lại tràn ngập nhiều điểm đáng ngờ, tuy rằng nhìn qua cực độ yếu ớt, chỉ cần nắm tay lại liền có thể khiến cô ta bị tan thành mây khói, nhưng trên thực tế lại không phải như vậy!