Thiên lôi cường đại mang theo lôi điện cuồng bạo từ đỉnh đầu giáng thẳng xuống, cho dù mục tiêu không phải là mình nhưng Minh Diệu cùng Mị cũng bởi vì lực đánh vào đáng sợ kia mà bị đánh bay ra ngoài.
Trước mắt trống rỗng, bên tai chỉ còn lại tiếng nổ vang ầm ầm. Qua thời gian thật dài, hai mắt Minh Diệu mới miễn cưỡng có thể thấy rõ được đồ vật. Toàn bộ thế giới đều giống như xoay tròn thật nhanh, loại cảm giác mê muội này làm cho hắn muốn nôn mửa. Minh Diệu may mắn bản thân mình đã sớm dùng Kim Quyết bảo vệ thân thể, nếu không chỉ sợ hắn đã bị trực tiếp hôn mê. Nghĩ tới đây hắn không khỏi bận tâm cho Mị, tuy rằng nàng có thể nhanh chóng di chuyển bên trong ảnh tử, hơn nữa nàng cũng cách xa chỗ Eva, nhưng linh lực của Mị còn kém hắn thật lớn.
Thanh âm ầm ì trong đầu làm cho Minh Diệu không thể nghe được tiếng hô của chính mình, tự nhiên cũng không nghe được tiếng trả lời. Trong tầm mắt mơ hồ không rõ chỉ có thiên lôi đang không ngừng đánh xuống tại địa phương cách hắn không xa. Nơi đó có một bóng người đen trắng xen lẫn đang đứng, dùng trường thương trong tay không ngừng nghênh đón thiên lôi đang đánh xuống. Đó là cảnh tượng cuối cùng mà hắn nhìn thấy trước khi hôn mê.
Khi hắn mở mắt lần nữa, bật người đứng lên khỏi mặt đất, chỉ nhìn thấy được một động lớn sâu không thấy đáy. Bên trong động tản ra nhiệt khí kim loại bị hòa tan, nhưng bóng người vốn đứng nơi đó lại chẳng biết đi đâu.
Minh Diệu nâng Mị ngã cách đó không xa, thử xem mạch đập của nàng lúc này mới thở phào một hơi nhẹ nhõm. Hoàn hảo, tuy rằng linh lực thật mỏng manh nhưng cũng không có gì trở ngại, hẳn chỉ là bị hôn mê mà thôi.
Nhưng hắn vừa thả lỏng chưa bao lâu liền căng thẳng lên. Bình thủy tinh thật lớn vốn đứng lặng giữa phòng hiện tại đã bị đánh vỡ, cô gái bên trong đã không còn biết tung tích.
- Tiểu Manh!
Minh Diệu lo lắng tìm kiếm khắp nơi:
- Cô đang ở đâu?
Rốt cục sau bình thủy tinh kia Minh Diệu đã phát hiện một tia khác thường. Một đạo vết rách giống như bức tường giấy bị xé mở lưu lại, đông cứng xuất hiện trong hư không. Ở sau vết rách kia là một mảnh tối đen, phảng phất giống như miệng của một con quái thú ăn thịt người.
- Thật không ngờ người kia chẳng những ngăn cản được thiên lôi công kích còn có thể tùy ý xé rách không gian!
Minh Diệu cau chặt mày, bên trong đại sảnh chỉ có ba người, đợi khi hắn tỉnh lại chỉ còn hai. Vốn cho rằng Eva đã bị thiên lôi uy lực mạnh mẽ liên tục oanh kích đã hóa thành bụi đất, lại thật không ngờ cô ta cường hãn tới mức vừa chống đỡ được thiên lôi công kích vừa xé rách không gian đem cả Tiểu Manh mang đi.
Eva xuyên qua vết rách đi tới không gian khác, như vậy thiên lôi đương nhiên không thể tiếp tục truy kích cô ta. Dù sao thiên lôi tồn tại là vì bảo hộ thế giới này, nếu người kia thoát đi thế giới khác tự nhiên không còn nằm trong phạm vi công kích của nó.
Minh Diệu không chút do dự, hắn cũng không hề nghĩ tới bản thân mình đi xuyên qua nơi đó có bị không gian loạn lưu xé thành mảnh nhỏ hay không, cũng không hề nghĩ qua mình còn có thể trở về được nữa hay không. Hắn chỉ biết Eva mang theo Tiểu Manh bỏ chạy, hắn sờ sờ Hoài Tố nằm trên tay, lập tức chạy thẳng vào vết rách không gian đang không ngừng thu nhỏ lại.
Nếu như Eva có thể tùy ý xé mở không gian đi qua giữa hai thế giới, như vậy cô ta nhất định sẽ quay trở lại. Hơn nữa đến lúc đó Minh Diệu phải đối mặt là Eva đã chiếm cứ thân thể của Tiểu Manh. Đối diện với gương mặt khả ái có chút ngốc nghếch của nàng, Minh Diệu tự nghĩ mình tuyệt đối sẽ không còn dũng khí tiếp tục động thủ với đối phương. Nhưng cho dù ném bỏ hết thảy những vấn đề này, cũng chỉ nói một điểm Eva bắt đi Tiểu Manh, Minh Diệu nhất định cũng phải đuổi theo. Không có nguyên nhân nào khác, đơn giản vì người bị bắt là Diệp Tiểu Manh.
Xuyên qua khe không gian, đôi chân Minh Diệu giẫm lên mặt đất cứng rắn. Khác với trong tưởng tượng, nơi này tạo cho người ta loại cảm giác bị đè nén tới cực độ, thổ địa màu đen, không trung màu đen, còn có vô số sát thần thương bị ném đầy trên mặt đất chẳng khác gì rác rưởi.
Minh Diệu nhìn thấy được bóng người đang phi hành cách đó không xa. Hai cánh một đen một trắng, ngay thân thể cũng nửa đen nửa trắng, làm cho Minh Diệu hồi ức lại loại chocolate giá rẻ được bán ở siêu thị dưới lầu. Tốc độ phi hành của bóng người kia cũng không nhanh, hơn nữa độ cao cũng không ngừng biến hóa, tựa hồ đang không cách nào khống chế được thân thể của chính mình. Minh Diệu thuận tay nắm lấy một cây sát thần thương cắm bên cạnh, hướng bóng người kia phóng tới.
Eva đang phi hành trên không trung, trong lòng mang theo vô tận phẫn nộ cùng oán hận. Nhân loại đáng chết kia đã nhiều lần đem nàng ta lừa vào cạm bẫy, mà cô ta lại nhiều lần liên tục mắc mưu. Nàng đem hết thảy chuyện này quy kết là địch nhân rất giảo hoạt mà chưa bao giờ nghĩ tới bản thân mình quá ngu xuẩn.
Trong ngực Eva đang ôm một cô gái toàn thân trần trụi, cô gái kia nhắm mắt không hề nhúc nhích, chỉ có đồi ngực phập phồng chứng tỏ nàng vẫn còn sống.
Tuy rằng rất muốn đem nhân loại kia giết chết, nhưng Eva cũng biết hiện tại mình không làm được. Trong cơn mưa thiên lôi đang không ngừng giáng xuống, có thể ngăn cản cùng xé vỡ không gian chạy trốn đã là cố gắng lớn nhất của nàng ta.
- Trước tiên cứ để cho ngươi đắc ý một chút đi!
Eva ôm chặt cô gái trong lòng, tuy rằng linh thể bị thiên lôi oanh kích hao tổn nghiêm trọng, nhưng chỉ cần thân thể này vẫn còn, tu dưỡng thêm một thời gian là cô ta có thể quay trở lại thế giới kia tiếp tục hoàn thành kế hoạch của chính mình. Chỉ cần hoàn mỹ dung hợp với thân thể này, lần này tuyệt đối sẽ không còn người nào có thể ngăn cản nàng ta.
Eva suy nghĩ quá mức đầu nhập nên xem nhẹ sau lưng mình. Đợi khi Eva phục hồi lại tinh thần, sát thần thương ở sau lưng cơ hồ đã đâm vào người. Eva vội vàng bay vòng ba trăm sáu mươi độ trên không trung. Thật khó khăn né tránh được trường thương phóng tới từ phía sau, nhưng vẫn tước đi vài cọng lông chim trên cánh.
Điều này cũng không thể trách được Eva, dù sao không gian này từ khi cô ta đến cũng chỉ có một mình Eva là vật thể có năng lực hoạt động. Nham thạch cùng thổ địa băng sương, không trung màu đen, sát thần thương như cỏ dại đầy mặt đất, đây là toàn bộ những gì hình thành nơi ước thúc trong truyền thuyết.
Eva kinh ngạc quay đầu lại, liền thấy được nam nhân khiến cô ta oán hận đến muốn hộc máu. Người kia không ngờ dám liều lĩnh xuyên qua khe không gian, đuổi theo cô ta chạy tới tận nơi này. Nghĩ đến đây Eva không khỏi muốn ngửa mặt lên trời bật cười lên điên cuồng, ở địa phương này không bị thiên lôi quấy nhiễu, cũng không có thân thể trói buộc, dù người kia có bố trí thêm bao nhiêu cạm bẫy cũng tuyệt đối sẽ biến thành bụi bặm trên mặt đất màu đen kia.
Minh Diệu cũng biết tình cảnh hiện tại của mình thật không xong, hoàn cảnh lạ lẫm, đối mặt lại là địch nhân cường đại. Tuy rằng kẻ địch thoạt nhìn đang bị thương, nhưng Minh Diệu cũng biết đối phương cũng không bị thương nặng bao nhiêu. Hơn nữa làm cho hắn phải đau đầu chính là trên tay đối phương còn đang nắm lấy át chủ bài đủ làm cho hắn băn khoăn.
Nhưng đứng ở nơi này nhìn chằm chằm đối phương, Minh Diệu cũng biết mình tuyệt đối còn chưa cường hãn tới mức có thể dùng ánh mắt để giết người, huống chi hắn phải đối mặt căn bản không phải là con người. Vì vậy hắn đem hết thảy băn khoăn ném ra sau đầu, tiến thẳng lên nghênh đón.
- Ta nên khen ngươi dũng cảm, hay cười nhạo ngươi ngu xuẩn?
Thanh âm bất nam bất nữ của Eva vang lên từ trên không trung.
- Lại có thể dựa vào thân hình nhân loại đi tới nơi ước thúc, từ trước tới nay ngươi là người thứ nhất, cho dù chết ngươi cũng nên vinh hạnh!
Theo khoảng cách càng ngày càng gần, Minh Diệu cũng dần dần thấy rõ gương mặt thật linh thể của Eva. Nửa thân trái là màu trắng, hình tượng của một nam nhân. Ánh mắt nam nhân kia nhắm chặt gắt gao, ngay lúc nói chuyện cũng nhắm chặt lại, nhìn qua không hề có ý thức. Tuy rằng chỉ gặp qua một lần nhưng Minh Diệu vẫn nhận ra người kia chính là Adam từng giao thủ với hắn tại Châu Âu.
Mà bên phải thân thể là màu đen, nhìn bộ ngực lõa lồ là có thể đoán được giới tính. Nếu như đặt ở bình thường có một nữ nhân để trần thân trên Minh Diệu nhất định cũng sẽ thưởng thức nhìn xem một chút. Nhưng nếu chỉ có một nửa thân thể, dù mê người thế nào Minh Diệu cũng không hề có chút hứng thú.
Hai loại màu sắc hoàn toàn trái ngược, hai phần thân thể hoàn toàn khác hẳn giới tính giống như bị người cắt thẳng từ giữa ráp lại, nhìn qua thật có chút ghê tởm. Trong đầu Minh Diệu đột nhiên xuất ra một ý tưởng thật kỳ quái, nếu như mình cùng Hoài Tố đem người kia trực tiếp chém đứt đôi ra, có lẽ còn đẹp hơn hiện tại không ít.
Chân trái giẫm lên chuôi sát thần thương, đem toàn bộ thân thương cong lại thành hình vòng cung, giống như một cây cung mạnh mẽ mà cường đại, Minh Diệu nương theo cỗ xung lượng bay lên không trung.
- Muốn chết!
Eva nhìn Minh Diệu bay tới, hai tay nhẹ nhàng vung lên trong hư không. Sát thần thương trên mặt đất giống như được Eva gọi về, bắt đầu lay động kịch liệt. Vài trường thương giãy thoát khỏi mặt đất bay lên không, vờn quanh bên người Eva, ngón tay cô ta khẽ động, trường thương liền nhắm ngay Minh Diệu giữa không trung đâm tới.
Minh Diệu đột nhiên tỉnh ngộ, chính mình tuy rằng đã dự đoán được sự cường hãn của đối phương, nhưng vẫn đánh giá thấp năng lực chiến đấu trên sân nhà của cô ta. Có thể tự do khống chế sát thần thương nằm đầy dưới mặt đất, hắn căn bản không khả năng là đối thủ của Eva.
Thân thể Minh Diệu bay trên không trung, đối diện hơn mười trường thương bắn tới cũng chỉ có thể nỗ lực điều chỉnh lại thân thể của chính mình, sau đó dùng tắm chắn trên tay tiến hành ngăn cản. Tấm chắn thủy ngân sắc bao vây trên tay bảo vệ yếu hại của Minh Diệu, đem trường thương đánh văng ra. Minh Diệu cảm giác trên đùi truyền tới đau đớn, hiện tại hắn mới hiểu được đối thủ công kích cũng không phải muốn lập tức giết chết chính mình, đối phương chỉ nhắm vào hai chân của hắn.
- A…
Từ không trung rơi xuống, Minh Diệu bị trường thương đinh trên mặt đất cũng không nhịn được đau đớn kêu lên. Ba trường thương đâm xuyên qua đùi phải của hắn, đem hắn trực tiếp ghim trên mặt đất.
- Hiện tại ngươi muốn chạy cũng không còn chạy được!
Eva từ không trung chậm rãi hạ xuống:
- Không nên gấp gáp, chúng ta có rất nhiều thời gian, có thể chậm rãi chơi…
- Chơi mẹ ngươi…
Minh Diệu nhịn đau rút ra trường thương, thật cố gắng mới có thể đứng vững. Nghe nói sát thần thương uy lực kinh người, cho dù có Kim Quyết bảo hộ nhưng Minh Diệu vẫn bị thương tổn không nhỏ. Cả đùi phải đau đớn làm cho hắn có cảm giác tê dại, Minh Diệu căn bản không thể tự do khống chế, hiện tại hắn chỉ có thể dựa vào một chân để đứng thẳng.
- Chân kia của ngươi không dùng được sao?
Nụ cười trên mặt Eva càng thêm sáng lạn:
- Không bằng chém rụng đi!
…
Dựa vào trên thân cây, ý thức của Alie đã bắt đầu mơ hồ. Nàng đột nhiên nghĩ tới nếu chết trong giấc mộng cũng là một phương pháp không tệ lắm. Tuy rằng nàng chán ghét huyết thống của mình, chán ghét tính mạng của mình, nhưng một khi thực sự phải đối diện với tử vong, nàng mới chính thức cảm nhận được mình khát vọng sống sót đến bao nhiêu.
- Cha, mẹ, những người bạn thời thơ ấu của ta, ta rốt cục có thể nhìn thấy được mọi người…
Alie không ngừng lảo đảo nhìn lên không trung:
- Tuy rằng ta đến muộn một chút, nhưng mọi người hẳn vẫn còn đang chờ đợi ta đi…
Phía dưới truyền tới tiếng la hét ồn ào của La Sát, loại thanh âm này Alie có cảm giác như bọn hắn đang rống lên chuẩn bị ăn cơm. Không trung bị mây đen bao phủ thổi qua một đoàn sương mù màu vàng, Alie cười tự giễu, hiện tại nàng mới biết khi Huyết tộc bị hao hết lực lượng lại nhìn thấy ảo giác như thế.
Nhưng đoàn sương mù kia lại chậm lại trên không trung, bay tới bên người Alie, dần dần biến ảo thành một lão nhân mặc áo bành tô có mái tóc màu đen.
- Đại nhân, trưởng lão đoàn nhận được mệnh lệnh của Lilith điện hạ, tiến đến cứu viện!
Lão nhân kia lấy ra một cái chai chứa đầy chất lỏng màu đỏ, mở ra nắp bình đưa tới bên miệng Alie.
Mùi máu tươi mới mẻ truyền tới làm tinh thần Alie không khỏi run rẩy lên. Hiện tại đã bất chấp lễ nghi quý tộc gì, nàng giống như lữ khách đã đi trong sa mạc không biết bao nhiêu ngày, ôm cái chai uống ừng ực không chút hình tượng lễ phép nào. Hương vị quen thuộc dần dần giúp thân thể nàng khôi phục lại lực lượng, làm Alie lần đầu tiên cảm giác được máu tươi lại ngon miệng đến như thế.
- Đại khái, chúng ta thật sự cần xong tại đây…
Ada cố sức giơ tay phải, lau máu tươi đang ngăn trở tầm mắt. Dựa theo bản đồ biểu hiện, bọn họ còn cách bìa rừng khoảng ba trăm thước đường đi, nhưng hiện tại đã không còn chút sức lực nào để đi tiếp.
Tiểu đội của bọn họ cũng chỉ còn lại ba người, a Trạch, Ada cùng Thiên Tướng, những người còn lại đều đã biến thành thực vật trong miệng đàn La Sát. A Trạch cùng Ada đã hoàn toàn mất đi năng lực chiến đấu, a Trạch thậm chí đã hôn mê, đang được Thiên Tướng cõng trên lưng. Ngay cả thực lực mạnh mẽ như Thiên Tướng cũng đầy vết thương trước ngực, nhìn qua thật ghê người.
Bên cạnh bọn họ là đàn La Sát vây kín. Thiên Tướng cõng a Trạch trên lưng, đem Ada hộ sau người, cảnh giác nhìn chằm chằm đàn La Sát đang tới gần.
- Alie chưa về, có lẽ cũng đã…
Ada thở dài, đại quân La Sát đã thời gian dài không xuất hiện hiện tượng thất thường, dường như Alie cũng đã không thể tiếp tục giết thêm nữ La Sát nào nữa.
- Sẽ không, tiểu Alie nhất định sẽ trở lại.
Thiên Tướng trấn định nói:
- Đại thúc ta xem qua dấu chỉ tay cho tiểu Alie, nàng tuyệt đối không phải là người đoản mệnh!
Ada cười khổ, không hề tranh luận lời gì. Alie đích xác không phải là người đoản mệnh, bởi vì nàng cũng đã sống hơn năm trăm tuổi!
Đàn La Sát đang vây bức tới đột nhiên xuất hiện vẻ xôn xao, điều này không tránh được ánh mắt của Thiên Tướng. Xa xa truyền đến thanh âm tiếng kêu thảm thiết của La Sát, rất nhiều La Sát buông tha hành động vây giết ba người bọn họ, bắt đầu hướng chỗ khác vọt qua.
- Hóa trang cuồng, còn sống không?
Xa xa truyền tới thanh âm tiếng gọi của Alie, Thiên Tướng ngẩng đầu nhìn lên, một đôi cánh dơi thật lớn đang nâng cao một thân thể nho nhỏ hướng chỗ ba người bọn họ bay tới!