Lúc này Diệp Tiểu Manh tựa hồ cũng phát giác mình không ổn, nhìn vào móng vuốt cùng lông xù của mình mà ngẩn người:
- Không thể nào, vẫn là liên hoàn mộng?
- Tôi cũng không hiểu rõ ràng…
Minh Diệu gãi đầu:
- Cho nên không cách nào giải thích rõ với cô, tóm lại bây giờ cô không phải đang nằm mơ là được rồi!
- Vậy thì…
Hai người còn chưa nói xong, hơn mười trường thương sắc bén lại từ phương xa bay tới.
- Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản, các ngươi đều phải chết, đều phải chết…
Eva mang theo dấu vết thiêu cháy trên mặt bay lên không trung, chiếc cánh màu đen sau lưng còn tản ra khói mờ, nhìn qua chật vật không chịu nổi.
- Lại lặp đi lặp lại đánh lén ta nhiều lần, ta muốn giết các ngươi. Thân thể tìm sau là được, nhưng các ngươi phải chết!
- Oa, quái vật ghê tởm kia là vật gì đó a, không ngờ còn thân thể trần truồng…
Diệp Tiểu Manh thét lên chói tai, giống như tiểu động vật bị kinh hách quay đầu đi, dùng móng vuốt lông xù bưng kín hai mắt của mình. Nhưng chín cái đuôi trắng tuyết phía sau lại giống như cánh quạt trực thăng, đem hơn mười trường thương bắn tới nhất nhất quét văng ra.
- Cái đuôi còn có thể dùng như vậy sao…
Minh Diệu trợn mắt há hốc mồm nhìn biểu diễn của Diệp Tiểu Manh:
- Cô…có đau hay không?
- Đau? Không đau nha!
Diệp Tiểu Manh quay đầu lại nhìn nhìn đuôi của mình, tựa hồ cũng có chút mê mang:
- Tôi cũng không biết sao làm được, chỉ muốn đem mấy thứ kia đánh văng đi, thế là cái đuôi liền chuyển lên…
- Vậy vừa rồi cô làm sao đánh văng người kia từ trên rơi xuống?
Minh Diệu ngạc nhiên hỏi.
- Tôi cũng không nhớ rõ ràng lắm, tôi chỉ nhớ mình nhìn thấy thứ gì đó ở trên trời thật đáng ghét…sau đó tôi sẽ…
Diệp Tiểu Manh chớp mắt nhớ lại tình hình trước đó, giống như tiếp thu lấy mệnh lệnh, chín cái đuôi phía sau chợt dựng thẳng lên, cuối mỗi đuôi đều dấy lên một đoàn ngọn lửa màu tím, quang mang diễm lệ nổi bật bên trong không trung tối đen nhìn thật đẹp mắt.
- Oa, cái đuôi của tôi sao lại cháy vậy?
Diệp Tiểu Manh tựa hồ cảm nhận được bản thân mình không ổn, quay đầu lại nhìn không khỏi cực kỳ hoảng sợ:
- Minh Diệu, dập tắt dùm tôi đi a…
- Này…
Minh Diệu đứng nguyên tại chỗ, ngây người nhìn ngọn lửa trên chín cái đuôi của Tiểu Manh đến xuất thần:
- Màu tím…lại còn cao hơn độ nóng của Ly Hỏa gấp đôi…
Tựa hồ cảm nhận được chủ nhân thân thể chán ghét, chín đoàn ngọn lửa màu tím bay vọt lên không trung, bắn thẳng tới Eva. Trên bầu trời nổ ra quang mang muôn màu, Eva không kịp tránh né lại bị đánh rớt, mang theo một đống bụi mù thêm lần nữa té ngã dưới đất.
- Ta kháo, lợi hại như vậy…
Minh Diệu nhìn Eva té trên mặt đất xa xa, lại nhìn vẻ mặt hoang mang của Tiểu Manh:
- Nếu nói như vậy, chẳng phải ngày sau tôi cũng không thể tiếp tục đánh lên đầu của cô, vạn nhất cô tức giận cho tôi một chiêu kiểu đó, tôi sẽ không chịu nổi…
- Đầu của tôi cũng không biết suy nghĩ những chuyện phức tạp như thế đâu…
Vẻ mặt Diệp Tiểu Manh thống khổ oa oa kêu to:
- Tóm lại tôi mặc kệ, anh mau ngắn gọn giải thích cho tôi nghe một chút, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
- Ân…đại khái mà nói là người kia đã bắt cóc cô đi, sau đó tôi tới cứu cô!
Minh Diệu cười khổ nói:
- Nhưng không nghĩ tới cuối cùng lại được cô cứu!
- Tôi bị bắt đi sao?
Trong đầu Diệp Tiểu Manh cẩn thận nhặt lấy trí nhớ mảnh vụn:
- Tôi giống như có chút ấn tượng, có một nữ nhân đột nhiên xuất hiện trong nhà…sau đó giống nhưu có đạo bạch quang đem Alie cùng a Trạch đánh bay, tiếp tục sau đó…tôi cũng không nhớ rõ…
- Tóm lại chúng ta là người tốt, hiện tại đang đánh người xấu, hiểu chưa?
Minh Diệu dùng một câu khái quát toàn bộ. Bởi vì hắn biết trong đầu của Tiểu Manh chỉ có thể tiếp nhận những chuyện đơn giản trực tiếp, những chuyện phức tạp chi tiết khác cũng không trọng yếu.
- Hiểu được rồi!
Diệp Tiểu Manh gật đầu. Cũng chỉ những người có ý nghĩ đơn giản như nàng mới có thể thừa nhận lời giải thích đơn giản như vậy, đương nhiên là còn lòng tín nhiệm tuyệt đối đối với Minh Diệu. Quanh năm sinh hoạt chung một nhà họ đã sống dựa vào nhau vô cùng ăn ý, đã quen đối phương, hiểu rõ đối phương, không hề giữ lại toàn tâm đi tin tưởng đối phương.
Chứng kiến Eva lại bay lên không, tuy rằng trên người bị cháy đen không ít nhưng rất rõ ràng công kích của Tiểu Manh cũng không tạo được thương tổn trí mạng gì cho Eva. Minh Diệu biết xem ra muốn chân chính giết chết đối thủ, chỉ sợ cũng nhờ vào Hoài Tố mới có thể làm được. Nhưng đáng tiếc đối phương bay lên không trung, cho dù dựa vào Tiểu Manh đánh rơi cô ta nhưng Minh Diệu cũng chỉ có một chân có thể di động cũng không thể trong nháy mắt vọt tới giết chết địch nhân. Tuy rằng cảm giác tê dại đã giảm bớt, nhưng nếu muốn tự do hoạt động cũng không được dễ dàng.
- Đúng rồi, cô có thể bay được không?
Minh Diệu nhìn qua Diệp Tiểu Manh, đột nhiên hai mắt tỏa sáng. Nếu Tiểu Manh đã lấy loại hình thái này xuất hiện trước mặt hắn, như vậy lực lượng của linh thú thượng cổ trong truyền thuyết tuyệt đối không chỉ đơn giản như thế.
- Bay? Tôi không biết!
Diệp Tiểu Manh lắc đầu:
- Nhưng tôi có thể thử xem!
- Không cần thử, tôi tin tưởng cô!
Minh Diệu kéo theo bên chân tê dại trực tiếp ngồi lên trên lưng Tiểu Manh:
- Nhìn thấy người kia sao? Tiến lên!
- Được!
Tiểu Manh lên tiếng, bắt đầu hướng chỗ Eva lao tới. Thân thể của nàng dần dần bay lên không, bốn chân đạp trong hư không, cũng chẳng khác gì giẫm lên trên mặt đất kiên cố.
- Chết chết chết chết…đều đi tìm chết đi…
Giống như oán phụ điên cuồng, gương mặt của Eva bởi vì phẫn nộ mà biến thành dữ tợn. Tứ chi múa may, vô số trường thương màu đen theo khống chế của nàng ta từ dưới đất bay vọt lên không trung, sau đó dùng tốc độ nhanh như chớp hướng chỗ Tiểu Manh bay đi.
- Tiểu Manh, gia tốc!
Minh Diệu nhắm hai mắt lại, khi mở ra thế giới trước mặt đã biến thành hai màu trắng đen. Hoài Tố trong tay lưu động, dần dần hóa thành một thanh trường đao dài ba thước, lưỡi đao lóe sáng quang mang rét lạnh lòng người.
Trường thương lướt qua bên người Minh Diệu, nhưng không hề tổn thương được hắn. Giống như có một tầng lá chắn vô hình bao phủ quanh thân Tiểu Manh, những trường thương bắn tới đều văng ra. Xuyên qua mưa trường thương, Tiểu Manh cõng Minh Diệu bay nhanh trong hư không, như một đạo bạch sắc tia chớp nháy mắt đã đi tới trước mặt Eva.
- Uống…
Minh Diệu nhấc lên trường đao, hét lớn một tiếng.
- Nhân mã nhất thể, nhất đao lưỡng đoạn…
- Aaaaaaa…
Đạo bạch sắc tia chớp xuyên qua thân thể Eva, thần tình Eva tràn ngập sợ hãi chỉ thấy được một tia hàn quang chợt lóe lên trước mặt, sau đó kêu lên thê thảm. Giống như một phong chocolate hàng rẻ bị xẻ thành hai nửa, trong linh thể đen trắng xuất hiện khe nứt, sau đó càng lúc càng lớn. Hai nửa linh thể bị mất đi liên hệ dần dần hóa thành bụi bặm, biến mất bên trong bầu trời đen nhánh…
- Thế gian này không có thứ gì mà ta chém không đứt…Oa, Tiểu Manh, cô làm gì thế, chúng ta sẽ té xuống đó a…
Minh Diệu vung lên trường đao trong tay, sắc mặt lạnh lùng. Nhưng diễn cảm kia còn chưa kéo dài được bao lâu, bởi vì hắn đột nhiên phát hiện mình cùng Tiểu Manh đang từ trên không trung rơi xuống…
- Tôi không khống chế được thôi…
Diệp Tiểu Manh ở trên không trung vô lực quơ quơ móng vuốt của nàng, muốn tiếp tục giẫm trong hư không như vừa rồi, lại phát hiện là vô dụng, hơn nữa lông tơ trên móng vuốt của nàng đang không ngừng biến mất…
- Oành…
Một tiếng nổ vang, hai thân ảnh từ trên không trung rơi xuống đất, bám theo một mảnh bụi mù.
- Ai nha, đau quá a…đau…Di? Như thế nào lại biến trở lại?
Minh Diệu ngồi dậy xoa mông kêu to. Cũng may độ cao khi đó cũng không cao lắm, cho nên cũng không hề bị thương tổn gì. Ở trên người Minh Diệu là một cô gái toàn thân trần trụi đang nằm sấp, Diệp Tiểu Manh nhắm mắt dựa vào trên ngực hắn không hề nhúc nhích.
- Nè Tiểu Manh, cô không sao chứ? Cô đừng làm tôi sợ nha…
- Mệt mỏi quá, cho tôi ngủ một chút đi.
Cô gái nhẹ nhàng nỉ non một câu, vùi đầu vào trong ngực Minh Diệu, tìm một vị trí thật thoải mái ngủ thiếp đi.
Tầng mây dày đặc trên không trung đã dần dần tiêu tán, mặt trời sáng rỡ chiếu xuống đại địa. Nhờ trưởng lão hội Huyết tộc giúp đỡ mấy người Ada cũng đã đột phá được vòng vây La Sát đàn thoát ra bìa rừng, nhìn thấy bên trong rừng rậm La Sát đàn đột nhiên như hoàn toàn vô lực té ngã trên mặt đất, dần dần hóa thành một bãi máu loãng. La Sát đàn vây công thành thị cũng bắt đầu mất đi lực lượng hành động, không nhúc nhích té xuống đất, biến thành người chết thực sự.
- Đã xong rồi sao?
Lưu Thiên Minh nhìn lên ánh mặt trời đang chiếu xuyên qua tầng mây sáng ngời, buông chén trà trong tay xuống:
- Xem ra lần này thật sự là đã xong…
- Có thể giúp ta một chuyện được chứ? Đông Phương bán thần?
Thanh âm một nữ nhân vang lên trong đầu Lưu Thiên Minh.
- Ta cần lực lượng của ngài, giúp ta đem hai tiểu tử kia đón trở về!
- Di? Mình còn ở trong mộng sao?
Đợi khi Diệp Tiểu Manh tỉnh lại, nàng phát hiện trên người mình đang đắp chiếc áo khoác của Minh Diệu, nằm trong lòng hắn. Trên đầu vẫn là không trung màu đen, ngay cả một ánh sao cũng không thể nhìn thấy.
- Không phải là đang nằm mộng đâu, cô ngốc!
Minh Diệu đưa bàn tay của mình giống như vuốt ve sủng vật nhu nhu mái tóc của Diệp Tiểu Manh.
- Hai người chúng ta đã bị vây khốn ở nơi này không thể quay về rồi!
- Bị vây khốn rồi sao? Cũng không sao!
Diệp Tiểu Manh nhìn khắp chung quanh một lần, là một mảnh thổ địa màu đen hoang vắng xơ xác, chỉ có hai người bọn họ. Nàng cười híp mắt nhìn lên Minh Diệu, mỉm cười ngọt ngào:
- Có anh ở đây thế nào cũng không sao cả!
- Có quan hệ!
Minh Diệu thở ra một vòng khói, thản nhiên nói:
- Nơi này không có gì cả, thật nhàm chán…
- Sẽ không đâu, có tôi ở cạnh anh làm sao anh thấy nhàm chán được.
Diệp Tiểu Manh ôm cổ Minh Diệu nói:
- Nếu như anh cảm thấy nơi này chỉ có hai chúng ta sẽ thật vô vị…hay là chúng ta sinh thêm một đứa bé?
- Ách…
Minh Diệu bị những lời nói này làm hoảng sợ tới mức thiếu chút nữa nuốt luôn điếu thuốc thơm vào bụng mình.
- Tại sao cô lại có thể có…ý nghĩ rộng mở đến thế…
- Uy, nếu như hai người các ngươi thật sự muốn ở vùng đất khô cằn sỏi đá này chế tạo ra một chủng tộc mới, ta sẽ về đi ngủ đây.
Thanh âm của Lilith đã lâu không nghe thấy đột nhiên vang lên trong hư không. Bên trong hư không tối đen xuất hiện hai đôi tay, đem không gian hư vô xé rách thành một khe hở nho nhỏ.
- Nên nhớ tôi còn chưa được ngủ đủ đâu, không nhiều kiên nhẫn chờ đợi hai người!
- Hai người tốt nhất nên quyết định nhanh lên một chút, hai chúng ta kiên trì không được bao lâu đâu!
Thanh âm của Lưu Thiên Minh ở một nơi khác truyền đến:
- Loại chuyện xé rách không gian kiểu này, rất tổn thương nguyên khí…
- Phải về nhà sao?
Minh Diệu cười híp mắt nhìn cô gái đang nằm trong lòng mình hỏi.
- Ân…hay là nên trở về đi!
Diệp Tiểu Manh ngẩng cao khuôn mặt nhỏ nhắn suy nghĩ nói:
- Nơi này không có thức ăn, cũng không có công viên Disneyland…chị Mị cũng sẽ thật lo lắng!
- Ha ha, tốt lắm, vậy chúng ta trở về!
Minh Diệu đứng lên khỏi mặt đất:
- Còn có khí lực đi đường không?
- Không có!
Diệp Tiểu Manh giống như đang làm nũng, lắc lắc đầu nhỏ, hướng Minh Diệu vươn ra đôi tay:
- Muốn anh ôm thôi!
- Hai người các ngươi làm tôi sợ muốn chết, tôi còn tưởng rằng hai người sẽ không trở lại nữa chứ!
Chứng kiến Minh Diệu khập khiễng ôm Diệp Tiểu Manh đi ra khe hở không gian, hai mắt của Mị không khỏi tuôn nước mắt mừng rỡ.
- Ha ha, làm sao có thể đây!
Minh Diệu nhìn Mị lộ ra nụ cười:
- Đừng quên, tôi là nam nhân từng tiến vào thân thể của cô, làm sao lại không trở lại?
- Hỗn đản, đừng nói chuyện kiểu như vậy thật dễ dàng làm cho người ta nghe được hiểu lầm!
Mị ném cho Minh Diệu một ánh mắt thật hung tợn, vội vàng giải thích với Diệp Tiểu Manh đang nằm trong lòng Minh Diệu:
- Em hãy nghe chị nói, không phải giống như em tưởng tượng đâu, khi đó chính là…
- Không sao cả, chị à!
Nằm trong lòng Minh Diệu, Diệp Tiểu Manh lại nhìn Mị cười ngọt ngào:
- Vừa khi nãy anh ấy cũng mới cưỡi lên người em đâu…
- Vương bát đản, ta tổng cộng chỉ có hai đứa con gái, ngươi lại không buông tha một đứa nào!
Hai mắt Diệp Trọng đỏ đậm vọt tới:
- Hôm nay ta không giết chết ngươi không được!
- Nè nè, ngươi hãy nghe ta nói chứ…
Minh Diệu tranh thủ đem Diệp Tiểu Manh ném vào trong lòng của Mị, lắc mình tránh thoát móng vuốt sắc bén của Diệp Trọng, kêu to:
- Hoàn toàn không giống như ngươi đã tưởng tượng đâu, nè, ngươi hãy bình tĩnh một chút nghe ta giải thích đi…
- Kỳ thật tôi cảm thấy được lúc ấy nên để cho hắn tiếp tục ở lại nơi ước thúc kia thì tốt hơn.
Lưu Thiên Minh đẩy cao gọng kính viền vàng của mình, quay đầu nhìn Lilith nói:
- Cô cảm thấy thế nào?
- Không liên quan gì tới tôi cả.
Lilith dùng bàn tay trắng muốt như ngọc che khuất miệng mình, ngáp dài một hơi:
- Giấc ngủ của phụ nữ không được đầy đủ sẽ rất nhanh già đi, tôi phải đi về tiếp tục ngủ…