Công chính đứng ở trong đại sảnh của sân bay đón máy bay, Niếp Thiểu Ưng một thân âu phục có nhãn hiệu nổi tiếng, tay đang cầm một bó hoa hồng nhập khẩu, hắn cao tận một mét tám, ở giữa đám đông đón máy bay thật sự là hạc trong bầy gà.
Lão tam mà chứng kiến được bộ dạng này của hắn chắc chắn sẽ cười đến chết, ngày đó ở trong tiệc tối nói chuyện với nhau thì rõ ràng bộ dạng của hắn là đánh chết cũng không làm, hắn sẽ không mang hoa đến sân bay đến đón người, nhưng mà giãy dụa hồi lâu, hắn vẫn đến đây.
Bởi vì hắn đã hỏi qua ý kiến của người có kinh nghiệm rồi, lại có thể bảo hắn mang hoa hồng tới đón người.
Hắn khuất phục, cho nên hắn mới đến đây, dùng đến một bộ dạng cũ kĩ.
Nhìn vào thời gian, 11h… Chuyến bay của nàng hẳn là đã hạ xuống rồi.
Đầu óc của hắn hiện lên thần thái tự tại của An Thải Trí trong đêm đó ở bên suối phun Niếp gia, còn có hai gò má đỏ ửng khi mà tình cảm trên giường mãnh liệt đi qua.
Đối với một nữ nhân đã lên giường cùng với hắn, hắn không thể không xem ra gì.
Hơn nữa nàng lại là An Thải Trí, nguyên bản là người phụ nữ trong lòng của hắn.
Điều này làm cho hắn cảm giác được, sau khi hai người có quan hệ thân mật chệch đường ray, nếu như đối với nàng không đủ thận trọng, hắn sẽ bị nàng cho thành một nam nhân không chịu trách nhiệm.
Bởi vậy tư tưởng liền được đả thông, hắn không nên bị động.
Còn nữa, hắn không thể phủ nhận cái cảm giác thỉnh thoảng hiện lên này, cái cảm giác muốn gặp nàng.
Còn nữa, hắn không thể phủ nhận cái cảm giác thỉnh thoảng hiện lên này, cái cảm giác muốn gặp nàng.
Nhưng mà hắn không hề nắm chắc, khi mà nàng nhìn thấy hắn thì sẽ có phản ứng gì đây?
Dù sao ngày đó sau khi hắn đi tắm rửa, nàng lại có thể cách ván cửa để nói tiếng chào qua loa với hắn rồi đi, làm hắn cảm giác giống như không thoải mái.
Cùng ngày hắn nguyện đi ăn trưa cùng với nàng, sau đó đưa nàng về công ty, hết thảy các kế hoạch đều bị nàng làm rối.
Ôn tồn qua đi, nàng cũng không muốn hắn sao?
Có phải chỉ có mỗi hắn đang muốn nàng không?
Trước mắt như thế, hắn còn không thể xác định, quan hệ của hai người bây giờ là một mình hắn đơn phương, hay là cả hai người đều có cảm giác với nhau… An Thải Trí mệt mệt mỏi mỏi đi ra khỏi đại sảnh của sân bay.
Nàng cùng Lý Tư đều tự xách hành lý của mình, đã hơn 11 giờ rồi, mặc dù đã ở trên máy bay ngủ mấy giờ rồi, nhưng mà bay đường dài vẫn làm nàng mệt chết.
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới sẽ có người tới đón nàng, hơn nữa người kia bây giờ đối với nàng mà nói, là một nhân vật mẫn cảm.
Trong lúc nàng nhìn thấy Niếp Thiểu Ưng nghiêm trang đứng ở chỗ lối ra thì trong một khoảng thời gian ngắn, nàng phản ứng không kịp, đi tới đi lại rồi cũng tạm dừng.
Trong lòng nàng rung động nhìn hắn.
Trong tay hắn đang cầm hoa hồng, thân hình cao lớn cơ hồ như lấp đầy lối ra, âu phục rất đẹp, là một kiểu dáng mà nàng mới xem qua trong một quyển tạp chí, cũng đúng lúc là phong cách mà nàng thích.
Hoa là muốn tặng cho nàng sao?
Đang suy nghĩ thì ánh mắt của Niếp Thiểu Ưng cùng với nàng giao nhau, hắn tươi cười với nàng, sự tươi cười này làm cho trái tim nàng nhảy thẳng lên.
Nàng không xác định mà đi về hướng của hắn, hồn nhiên đã quên mất Lý Tư vẫn tồn tại.
Nàng không biết được trong mắt mình có bao nhiêu nhiệt liệt, nếu như trước mặt nàng có gương, nàng xác định rằng mình chắc chắn sẽ bị giật mình.
Nàng từng tự nói với chính mình, không thể có cái quan niệm bảo thủ rỗng tuếch, chuyện mà bọn họ phát sinh trong lúc đó là ngươi tình ta nguyện, tất cả mọi người đều là người trưởng thành rồi, hẳn là có thể vì chính mình mà phụ trách.
Nhưng mà về phương diện khác, nàng lại vô pháp thuyết phục chính mình thật sự là không cần.
Nếu như hắn thực xem như chuyện đêm hôm đó thành chuyện tình một đêm, nàng sẽ cảm giác mình giống như một đứa ngốc, rồi lại phát sinh phản cảm đối với hắn.
Ngày đó nàng không chờ được hắn tắm rửa xong liền vội vàng rời đi, một mặt là công việc thật cấp, về phương diện khác là bởi vì nàng cảm thấy xấu hổ, nàng không biết phải đối mặt với hắn như thế nào.
Hai người không phải tình nhân, tình cảm mãnh liệt qua đi thì nên dùng thái độ nào để ở chung đây?
Trên công tác nàng là một nữ cường nhân, nhưng về sự việc tình một đêm này, nàng một chút kinh nghiệm đều không có, ngay cả bây giờ có nhìn thấy hắn, bọn họ còn có cảm giác ngượng ngùng.
Nàng đi về hướng Niếp Thiểu Ưng đang dùng ánh mắt nghênh đón nàng, dáng người cao gầy xinh đẹp đứng lặng ở trước người của hắn.
“Hoan nghênh em trở về.” Hắn đưa hoa hồng lên. “Công việc thuận lợi sao?”
“Cảm ơn, rất thuận lợi.”
Nàng đưa tay tiếp nhận bó hoa, nhẹ nhàng chuyển động con mắt nhìn hắn, có chút cảm giác say ngà ngà đang lên men ở trong cơ thể của nàng.
Đối với hoa, nàng cùng với những người con gái khác không khác nhau lắm, nhìn hoa hồng làm nàng lộ ra nụ cười, hoa hồng thường thường biểu đạt cho tình yêu.
Hắn tính muốn cùng nàng phát triển tình yêu nam nữ sao?
“Anh đưa em về.” Con mắt đen của hắn nhìn nàng chằm chằm, một khắc cũng không rời.
Nàng không hề nghĩ ngợi gì liền gật đầu, lúc này mới nhớ đến sự tồn tại của Lý Tư.
Nàng vừa quay người, nhìn thấy Lý Tư đang dấu diếm cảm xúc đứng ở cách đó không xa nhìn nàng, nàng cười một cách thản nhiên.
“Cậu đi trước đi.”
Nàng cũng không có thói quen nói với cấp dưới về việc tư.
Nhìn Niếp Thiểu Ưng đang hơi vuốt cằm, Lý Tư nhếch môi mỏng lên, không nói hai lời liền bỏ đi.
Ngoài cửa sổ màn đêm rủ xuống, trên đường cái xe vẫn như cũ êm ãi, trong xe vang lên bản nhạc lãng mạn “Seattleđêm chưa ngủ”.
Niếp Thiểu Ưng một tay lái xe, trong xe giờ phút này không có một tiếng động nào, hắn nắm lấy bàn tay của An Thải Trí, nàng thuận tiện dựa vào bờ vai của hắn, đôi môi đỏ mọng không tự giác mang theo mỉm cười, trong lòng dâng lên sự thỏa mãn vô hạn.
Nguyên lai là mấy ngày nay cảm giác thành tựu của nàng chiến đấu đều là giả, giờ khắc này, tâm trạng buồn bực của nàng mới có thể giải thích được.
Hắn đương nhiên không hề đưa nàng trở về nhà, mà là tới một gian phòng trong khách sạn sáu sao có bể bơi ở trong phòng.
Vừa vào cửa, hắn liền khẩn cấp ôn hôn nàng, cái miệng ướt át trằn trọc đặt ở trên môi nàng, đầu lưỡi ấm áp xông vào trong miệng nàng dây dưa.
Nàng nhiệt tình hưởng ứng ôm lấy cái cổ của hắn, cảm giác hết thảy cũng giống như là lần đầu tiên của bọn họ vậy, nàng ở trong lòng Niếp Thiểu ưng, nghe được hơi thở nam giới ở trên người hắn, liền có cảm giác mê loạn đến hôn mê.
Nhất định là cảm giác của nàng đã viết toàn bộ ở trên mặt rồi, cho nên hắn càng ôm nàng chặt hơn, quần áo của nàng ngay lập tức bị hắn cởi ra.
Trong một lúc sau, trong phòng trừ bỏ thở gấp cùng ngâm nga, không có một loại âm thanh nào khác.
Tình yêu của hắn phủ lên trên mệt mỏi đi đường của nàng, nàng đã quên đi cái gì được gọi là mệt, rong chơi ở dưới người của hắn, mặt của nàng đỏ lên, hô hấp của nàng dồn dập, lỗ chân lông trên toàn thân nàng đều nở ra.
Tay nàng vây quanh ở cổ của hắn, tùy ý hắn cứ tùy tiện đòi lấy, nàng đã hưởng thụ được khoái cảm tột đỉnh.
Sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi, nàng khỏa thân ở trong bể bơi hưởng thụ cuộc sống an nhàn.
Nàng thích bơi lội, đây là phương pháp tập thể hình của nàng, có thể không chảy mồ hôi mà có dáng người, còn có cái gì tốt hơn bơi lội đây?
Hắn đi qua chỗ nàng, ôn nhu ôm nàng từ phía sau, hơi thở nam giới nóng rực nhất thời phả về phía nàng.
Hắn hôn đôi môi xinh đẹp của nàng, cũng hôn cái tai xinh đẹp, nụ hôn của hắn trượt đến trên môi nàng, đầu lưỡi tham lam tiến vào trong môi nàng trộn lấy cái lưỡi của nàng.
Nàng ngẩng đầu lên tiếp nhận nụ hôn của hắn, trong lòng nổi lên một bộ dạng uể oải, mềm nhũn say ngà ngà.
Nụ hôn sâu thật dài đi qua, nàng dùng tay nâng người của nàng lên, thân thiết nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt bao hàm lên yêu đương sáng rọi.
“Em nguyện ý làm bạn gái anh không?
Nàng nhìn hắn, trong máy có che dấu một ý cười, nàng kéo đầu của hắn xuống, dùng nụ hôn để trả lời vấn đề của hắn, trong lòng đột nhiên hiện lên một câu thơ – nhân gian nơi chốn đều có thanh sơn.
Tuy rằng người yêu mà đang ở gần nhau đều giống nhau hết, nhưng những người đang chìm đắm trong bể tình cũng sẽ không nghĩ như vậy, phàm là xem phim, ăn cơm, chỉ cần có thể cùng đối phương ở chung một chỗ là tốt rồi.
“Phương thư kí, vào lấy văn kiện!”
Cả ngày, Niếp Thiểu Ưng đều dùng một ý chí nhẫn nại siêu việt để liều mình hoàn thành công việc, mục đích là đúng ra rời khỏi tập đoàn Mộc Thiên, hắn cùng An Thải Trí hẹn nhau cùng dùng bữa tối.
Chỉ có thể nói, thực tế nói chuyện yêu đương cùng với ý nghĩ trong đầu của hắn không giống như vậy.
Hắn đã yêu một nữ nhân vừa đáng yêu lại vừa chân thành, nhưng mà hắn không muốn biết cùng nàng đều liều mình làm việc thì có cái gì tốt, hắn muốn gặp nàng, từng giây từng phút đều muốn thấy nàng!
“Ưng Thiểu, hôm nay ngày lại muốn tan tầm đúng giờ sao?” Phương Huân Hà cầm lấy một tập văn kiện, đồng thời nâng cao âm cuối lên, trêu ghẹo nhìn lên người lãnh đạo trực tiếp.
“Hiện tại tôi lại muốn đi.”
Bàn tay to của hắn gẩy, đem vật phẩm riêng tư đưa vào trong ngăn kéo, đưa tay ấn mã khóa, bên trong tất cả đều là văn kiện cơ mật cùng ấn giám.
“Ngài cùng với An tổng tài giống như hẹn hò thuận lợi?”
Bọn hắn không e dè mà như hai người dính vào nhau, tình cảm lưu luyến thế kỷ, sớm đã trở thành đề tài của giới xã hội giao tiếp sốt dẻo.
“Đính chính ──” Niếp Thiểu Ưng đầu cũng không ngẩng, kéo cái áo khoác trên lưng ghế khoác vào. “Là cực kỳ thuận lời.”
“Xem ra Niếp công muốn ôm chắt có hi vọng rồi.” Phương Huân Hà cho một cái phê bình
Niếp Thiểu Ưng lại ngẩn ra.
Về điểm này, hắn lại không hề nắm chắc.
Một nữ cường nhân sự nghiệp nặng nề, nàng sẽ cam tâm vì hắn mà đi vào trong gia đình sao?
Trước kia, hắn cho rằng một người phụ nữ mạnh mẽ làm thê tử là một việc hoàn mỹ nhất, nàng sẽ không đem trọng tâm đặt ở trên người của hắn, hắn có thể đạt được một hiệu quả làm việc tuyệt vời, còn nữa, hai người cường hợp lại là có thể vô địch thiên hạ.
Nhưng mà càng cùng An Thải Trí ở chung, hắn lại càng lật đổ ý nghĩ như vậy.
Nàng xinh đẹp, nàng đáng yêu, nàng mê người, nàng nhiều tiền, nàng vĩ đại, nữ nhân như vậy nếu như mà trở thành vợ Niếp Thiểu Ưng hắn, như thế này làm sao có thể để cho nàng xuất đầu lộ diện ra ngoài đây?
Hắn muốn tự mình hưởng thụ nàng, nàng chỉ cần ở nhà thay hắn sinh con dưỡng dục là được rồi, đến nỗi chuyện làm ăn, hắn là nam nhân, vẫn là giao cho hắn là được rồi.
Bất quá đây chỉ là ý tưởng riêng của hắn, hắn đương nhiên hiểu được muốn nàng buông tha cho hết thảy để đi vào gia đình không phải là chuyện dễ dàng, nhưng nếu nàng yêu hắn, nàng sẽ nguyện ý vì hắn mà hi sinh cái này… 20’ sau, xe của hắn còn chưa tắt đứng ở trước lầu của tập đoàn An Thị.
Bóng đêm buông xuông, xuyên thấu qua cửa kính xe, hắn nhìn thấy An Thải Trí đang vội vàng đi ra khỏi cửa thủy tinh tự động.
Hai chân của nàng thon dài cân xứng, mông khéo léo tròn trịa, mặc vào quần bó là tốt nhất.
Ngực của nàng vểnh cao, mặc áo sơ mi có thể hiện ra toàn bộ đường cong.
Nàng là một nữ nhân nhà giàu có giá trị nhất, trong toàn bộ tập đoàn An Thị, nam viên chức mà có ý muốn kết hôn với nàng nhất định rất nhiều, hơn nữa những người đàn ông hoàng kim trên thương trường cũng không thiếu, nếu như là muốn hoàn toàn có được nàng, vậy chỉ có một phương pháp ── bảo nàng gả cho hắn.
“Đã chờ lâu rồi sao?”
An Thải Trí mở cửa xe, nhanh nhẹn lên ghế phụ, đối với người yêu cười thản nhiên.
Vì cuộc hẹn, bọn họ ít nhiều đều có chút hy sinh, đối với công việc không thể ra sức giống như khi độc thân vậy, ngay cả họp mà nghĩ đến đối phương thì cũng sẽ cảm thấy ngọt ngào.
Tuy rằng nói yêu thương thì sẽ có chút xem nhẹ công việc, nhưng sự thoải mái của tình yêu tiền tài không mua được, nàng hưởng thụ lấy ngọt ngào trước mắt, cùng với đối tượng của mình hẹn hò.
Nàng tin tưởng hắn cũng giống như nàng, bởi vì bọn họ ở trên giường còn có sự bùng nổ lớn, tuy rằng khi tình cảm mãnh liệt đi qua thì đều tự về nhà, nhưng trước khi bọn họ ngủ còn có thể tâm tình kéo dài.
Nàng sớm nên tìm nam nhân để nói lời yêu thương, để cho đoạn tình bị tổn thương kia mà phong bế lòng mình, thậm chí cả một bữa ăn dưới ánh nến đều cảm thấy lãng phí thời gian, thật sự là rất điên rồ a.
“Đang suy nghĩ gì vậy?” Niếp Thiểu Ưng nhìn chăm chú vào khuôn mặt cười xinh đẹp của người yêu mình, môi của nàng hiện lên một nụ cười thỏa mãn.
Nhân viên phục vụ nhà ăn đnag rót cho bọn họ một ítChampagne, đó là Champagne vào năm 1996, thích hợp nhất để những con người đang có tình yêu cuồng nhiệt uống.
Hẹn hò hai tháng, mỗi lần gặp mặt hắn đều muốn hôn nàng, hắn đều muốn cùng nàng trên giường. >”<
Hắn biết cảm giác của mình với nàng không chỉ là tình một đêm, tình hai đêm, hắn muốn cùng nàng thiên trường địa cửu.
“Tuần sau ta lại tiếp tục một chuyến đi Las Vegas.” Nàng uống ngụm Champagne, trong miệng lập tức phát ra mùi quả đào.
“Muốn đi bao lâu?” Con ngươi đen của hắn phút chốc tối đen.
Mới nghĩ đến muốn cùng nàng thiên trường địa cửu, nàng đã muốn bay xa khỏi tầm mắt của hắn như vậy.
“Nửa tháng.”
Đều do buôn bán của khách sạn bên Las Vegas của An Thị đều tốt, tổng giám đốc xinh đẹp kia không thể xử lý quá nhiều lượng khách, kia chẳng khác gì là không có cách nào kiếm được tiền cả, nàng phải tự mình đến đó mới có thể hiểu được một chút tình huống.
Hắn nhíu mi xuống. “Chúng ta có thể nửa tháng không gặp mặt.”
“Chúng ta có thể dùng mạng để gặp mặt a.” nàng ra vẻ thoải mái nói: “Văn phòng của em có trang thiết bị tiên tiến nhất, trang thiết bị gì, em đều có hết.”
Hắn lại không cho là như vậy. “Mạng có thể nhìn được em, mà lại không được tiếp xúc với em, nếu vào buổi tối mà anh muốn em thì làm sao bây giờ?”
Khuôn mặt của nàng đỏ lên, lời tâm tình tuy rằng rõ ràng, nhưng đối với nàng lại có vẻ rất hưởng thụ, đều này tỏ vẻ rằng hắn không muốn nàng rời đi lâu như vậy, dục vọng tra tấn sẽ làm người ta phát điên.
“Em sẽ tận lực về sớm một chút.” Hắn cũng biết, nàng còn không muốn rời đi hơn hắn. An Thải Trí trước khi lên máy bay, đều không gặp được người mà nàng muốn gặp.
Vừa mới rồi ở chỗ đăng ký cuối cùng thì có điện thoại, Niếp Thiểu Ưng nói cho nàng biết, hắn bề bộn nhiều việc, không thể đích thân đến đưa nàng đi được, muốn nàng bảo trọng, về sớm một chút.
Uổng phí nàng bảo Lý Tư không cần đưa nàng đến đây, vì nàng muốn có thể trước khi đăng ký cùng nói chuyện với hắn một lúc, thế mà hắn lại không hề tới.
Nàng cũng là một người làm việc đến điên cuồng, đương nhiên hiểu được tình cảnh của hắn, nàng không trách hắn không tới đưa tiễn nàng, chỉ là có chút mất mát mà thôi.
Nguyên tưởng rằng tối hôm qua hắn ở trên giường dường như yêu nàng không đủ, không nghĩ tới ngay cả hẹn hò của hai người đều hủy bỏ, chỉ vì đúng lúc hắn có công việc trọng yếu cần phải xử lý.
Nàng có chút lo lắng, nàng đi vắng nửa tháng này, hắn có thể ở bên ngoài… hay không?
Nàng bây giờ, thân thể chỉ thân cận với một người là hắn, đương nhiên hi vọng hắn cũng giống như nàng, chẳng nhưng tâm linh thuộc về nhau, mà còn phải tuyệt đối trung thành cả về thân thể.
Nữ nhân thật dễ dàng làm được điểm này, ít nhất nàng cũng làm được.
Nhưng nam nhân thì sao đây?
Nàng cũng không có tuyệt đối nắm chắc.
Thân là tổng tài của tập đoàn Mộc Thiên, lượng xã giao của hắn tuyệt đối sẽ không ít hơn nàng, hơn nữa nếu có thể suy nghĩ là biết, nơi đó đều là thanh sắc khắp nơi.
Nếu như hắn yêu nàng, hẳn là sẽ dành ra chút thời gian để đến tiễn nàng mới đúng chứ… Mặc dù biết loại ý nghĩ này thật bá đạo lại quá quắt, nhưng biểu hiện của hắn làm cho nàng sản sinh ra nghi vấn.
Hắn có phải không yêu nàng mới không coi trọng nàng không, cho nên không đem việc nàng phải đi xa này đặt ở trong lúc.
Không nghĩ tới hành trình đến Las Vegas lúc này, tâm tình của nàng giống như lần trước, đều bởi vì hắn mà dao động không thôi.
Lần trước sau khi cùng hắn phát sinh ra quan hệ ngoài ý muốn, hành trình đến Las Vegas của nàng như là trốn tránh, mà lần này bọn họ đã là tình nhân, lòng của nàng vẫn tràn gập ràng buộc.
“Không cần suy nghĩ nữa, mình là nữ trung hào kiệt, công việc so với nam nhân đáng yêu hơn, không có gì làm khó được mình!”
Mặc dù đã tự nhủ với mình như vậy, nhưng đến khi cô độc kéo hành lý ra khỏi sân bay của Las Vegas, lòng của nàng lại không bình tĩnh.
Đây là sân bay quốc tế đẹp thứ tám, có thể suy nghĩ là biết, mỗi ngày hành khách ra vào có bao nhiêu người, bây giờ là tháng 10, nhiệt độ của Las Vegas mát mẻ, đúng là thu đông là mùa du lịch thịnh vượng.
“Tổng tài!”
Đợi nàng là một chiếc xe limousine màu đen, lái xe chịu khó mở cốp xe ra cho nàng, để hành lý của nàng vào trong đó.
“Mời lên xe, tổng tài!” Người lái xe da đen đưa tay thành một thế mời.
Tổng tài Đông phương xinh đẹp là nhân vật chủ chốt của khách sạn An thị ở Las Vegas, ánh của nàng được phóng đại treo trong phòng của tổng tài, làm những người may mắn đi vào có thể ngưỡng mộ nàng xinh đẹp không gì sánh được.
“Cảm ơn.” An Thải trí vẻ mặt mệt mỏi ngồi ở chỗ phía sau.
Nàng lập tức nhắm mắt lại, thoải mái dựa lưng vào ghế nghỉ ngơi, cửa xe ở bên kia bỗng nhiên bị mở ra.
“Không được xằng bậy!” Người lái xe da đen khẩn trưởng nhảy xuống khỏi ghế lại, nhanh chóng lấy súng ra để bảo vệ tổng tài.
Nhưng vào lúc nàng mở mắt ra, lại trợn tròn mắt.
“Đừng nổ súng.” Niếp Thiểu Ưng dùng tiếng anh lưu loát nói với lái xe: “Tôi là nam nhân mà tổng tài các ngươi yêu, nếu tôi bị thương, nàng sẽ giết ông đó.”
Lái xe sửng sốt. Không biết là người Đông phương này nói thật hay là hù dọa hắn đây?
“Sao anh lại đến?” An Thải Trí hít một hơi thật sâu, ánh mắt của nàng không thể dời khỏi trên người của Niếp Thiểu Ưng.
Bọn họ thật sự chỉ mới tách ra không đến 48 giờ sao?
Vì sao nàng nhìn thấy hắn thì lại vui mừng như vậy đây?
Cùng hắn ở chung, nàng cũng biết hắn không phải là một nam nhân tinh tế, không nghĩ tới hắn sẽ cho nàng kinh hỉ như vậy, cũng không nghĩ tới một người cuồng công việc này sẽ nguyện ý hi sinh công tác vì nàng.
“Đến buổi tối anh muốn em đến phát điên.” Niếp Thiểu Ưng khom người ngồi vào trong xe, vững chắc ngồi xuống bên người nàng, nắm lấy bàn tay của nàng, bao trong lòng bàn tay hắn.
Nàng không để ý đến lái xe ở đây, hí hửng xoài lên trên người hắn.
Người lái xe da đen nhún vai.
Xem ra nơi này không cần hắn bảo hộ rồi, mở cửa xe rồi ngồi vào.
Hắn biết điều chỉnh cài khóa, ghế trước cùng với chỗ ngồi phía sau nháy mắt bị ngăn cách bằng một bảng đen.
“Em rất nhớ anh!” Nàng nhìn mặt Niếp Thiểu Ưng, ánh mắt mang theo ánh sáng, dùng ngôn ngữ trắng trợn thổ lộ với hắn.
“Anh cũng vậy! Bảo bối!” hắn ôm lấy cái lưng áo của nắng, hai đôi môi triền miên hôn cùng một chỗ.
Ban đêm làm sao mà còn không mau tới đây? Hắn khẩn cấp mốn cùng nàng ở chung ở Las Vegas rồi.