Một cơn đau nhức bỗng vụt ngang qua tim của Sát Tinh Vệ, khiến nàng đang ngủ liền bật dậy cắn răng ôm lấy ngực trái.
"Thật là..."
Một giọng nói quen thuộc nhưng vẫn đậm chất bá đạo truyền bên tai. Sát Tinh Vệ nhìn Tôn Đồng một chút, sau đó cũng lấy lại bình tĩnh, khẽ xoa dịu nơi đau âm ĩ của mình.
Vừa rồi, nàng nằm mơ một giấc mơ vô cùng khó hiểu, ở trên giường là Nhược Y đã chết, nàng chỉ vội nắm lấy bàn tay mà cố gắng gọi tên Nhược Y thật lớn. Nhưng sau đó một cơn đau như gió thoảng vụt ngang đánh thức nàng.
Tại sao lại kỳ lạ như vậy?
Đầu óc Tinh Vệ hiện giờ vô cùng bề bộn, nó có thật hay không?
Nếu thật sự có chuyện thì nàng sẽ tuyệt đối không tha thứ cho bản thân mình.
Nhưng mãi mê suy nghĩ, Sát Tinh Vệ không biết người trước mặt mình đang chăm chú quan sát với đường nét lạnh băng, còn pha lẫn với sự giận dỗi:
"Chiều rồi, còn không mau thay đồ đến buổi tiệc đi?"
"Chiều rồi sao?"
Nghe câu trả lời ngây ngô, Tôn Đồng bực mình không nhịn nỗi:
"Ngươi ngươi ngươi! Chỉ lo ngủ rồi gọi tên một nữ nhân nào đó nên lú lẫn cũng phải."
Bỗng nhận ra mình thật vô lý, gọi tên ai là việc của Tinh Vệ, nàng có trách cũng không cần nói đến, biết mình lỡ lời, Tôn Đồng thở dài ngại ngùng:
"Váy của ngươi, cầm lấy."
Giờ đây gương mặt của Sát Tinh Vệ đáng thương vô cùng. Nàng vì dậy sớm mà mệt mỏi, cả ngày cùng Tôn Đồng đi rất nhiều nơi, mới ngủ một chút đã bị cáu gắt. Thật là không hiểu nổi:
"Kỳ lạ. Nhưng cũng không ảnh hưởng gì tại sao lại cáu gắt?"
Tôn Đồng trong tâm nổi cơn thịnh nộ tuyệt đỉnh, nàng cười còn không được, chửi cũng không xong.
"Oa? Tên ngốc lăng này, ngươi đang ở chung nhà với ta, ngủ trên giường của ta, lại dám gọi tên nữ nhân khác? Còn dám hỏi ngược lại, thật là không biết điều."
Dòng suy nghĩ làm Tôn Đồng tức uất lên, tức một cách vô lý, mà lần này bản thân nàng không nhận ra.
Chiếc Porsche Panamera tấp vào sân nhà, Tôn Đồng mở cửa xe tự thân vào một mình, xem Sát Tinh Vệ như người tàng hình. Tinh Vệ còn rất buồn ngủ, ngủ trên xe không hề ngon giấc, vì trong lúc ngủ, nàng cảm giác Tôn Đồng chạy như bay, đôi chỗ còn vấp ổ gà, chắc là cố ý.
Trời tối rất nhanh, buổi tiệc công ty bắt đầu từ bảy giờ tối nhưng vì sửa soạn quá lâu mà đến tận tám giờ cả hai còn chưa tới. Nào là làm tóc, trang điểm, lựa giày phù hợp, khỏi phải nói, chính là Tôn Đồng câu giờ.
Khi Sát Tinh Vệ bước ra, rất xinh, xinh một cách hiếm thấy, vì đơn giản chưa bao giờ nàng làm những thứ này.
Tôn Đồng chỉ nhìn lướt nhẹ, sau đó ho vài tiếng rồi gọi cho A Kiên đến lái xe. Nữ nhân kia nàng muốn nhìn nhiều, nhưng sợ nhìn lâu quá sẽ bị hỏi vớ vẩn.
Xe dừng lại trước một căn nhà lớn, đầu tư vào khoảng sân, có thể nói là biệt thự mini. Còn có cả hồi bơi, hồ cá, chiếc cầu trong suốt bắt qua tầng hai của căn nhà. Nhìn vào rất tiện lợi, nhưng trong nhà chỉ vỏn vẹn một phòng ngủ, toàn bộ trống không. Gió lùa vào rất mát, như đã nói trước, Tôn Hủy Hào mua căn nhà này chủ yếu để tiếp khách công ty và ngủ qua đêm.
Cả hai bước xuống, bên ngoài có vệ sĩ đón khách, chống mất trật tự. Còn có cả những quý tử của nhiều đổng sự trưởng khác nhau, có thể nói một số thì giỏi giang thừa kế, số còn lại chỉ ăn chơi kiêu hãnh là chính.
Cho dù có bao nhiêu loại người, thì bây giờ vẫn một hành động, đó là nhìn Tôn Đồng và Sát Tinh Vệ.
Nếu không muốn nói quá, thì hai người quá nổi bật và khác biệt.
Tôn Đồng đã quá quen với sự trung tâm chú ý, nhưng người bên cạnh thì khác. Nàng khá ngượng ngùng, không tự nhiên, còn ác cảm với những ánh mắt đổ dồn đến.
Nói đẹp là đẹp, nhưng chẳng nam nhân nào dám lại gần hai nàng mà bắt chuyện. Tôn Đồng thì quá rõ, nàng nổi tiếng xinh đẹp nhưng ngang ngược, còn có biệt danh là Tôn sư tử, Tôn cọp cái, Tôn vẽ xấu.
Còn Sát Tinh Vệ, không có bất cứ tin đồn thất thiệt nào, nhưng thần khí nàng nói lên tất cả. Không hòa nhập.
Phía trước, một nam nhân đứng tuổi mặc ves xanh đang cụng ly với người đàn ông khác, chính là Tôn Hủy Hào. Tôn Đồng bước đến, tự tin ôm lấy ông:
"Con gái baba đến rồi đây."
Tôn Hủy Hào đang tiếp khách dở, liền gật đầu thông cảm với người kia rồi kéo nàng qua một bên:
"Nha đầu này, có biết baba chuẩn bị tận năm giờ để đợi các đổng sự trưởng lớn hay không? Ngươi xem, bây giờ là mấy giờ rồi?"
Nữ nhân kia dở thói nũng nịu, nàng lay lay cánh tay ông:
"Người ta là con gái, baba phải để làm đẹp thật nhiều thứ mới tự tin. Còn Tĩnh Ngạn với thư ký Lâm mà?"
Tôn Hủy Hào chỉ lắc đầu thở dài, kiểu này làm sao để thừa kế tập đoàn hai mươi năm của ông đây?
Nàng còn quá vô tư và ham chơi.
Định nói thêm gì đó, nhưng Tôn Đồng khựng lại khi thấy Sát Tinh Vệ hoang mang đứng phòng thủ một mình ở đó nhìn nàng. Xin phép đi nơi khác, Tôn Đồng bước về, nàng cười thật tươi sau đó gọi phục vụ lấy hai ly Champagne (Sâm-panh) đưa đến tay người kia:
"Đông vui chứ? Vui thì phải uống rượu."
Rượu thì Sát Tinh Vệ không hứng thú lắm, nhưng muốn thử mùi vị ở hiện đại thế nào, nên cũng cầm lấy, nàng chưa uống, chỉ nhìn quanh:
"Thì ra đây là tiệc ở tương lai sao?"
Tôn Đồng cảm thấy khá mất hứng vì tên nhạt nhẽo trước mặt, chỉ gạc qua:
"Ha.. không thích cũng đúng vì ngươi chỉ thích xe ngựa thôi. Đứng đây uống nó đi, hoặc là ăn gì đó sau lưng ngươi. Ta đi một chút sẽ trở lại."
Tôn Đồng quay lưng đi ngay, không phải nàng hậm hực, chỉ là muốn đi sớm về sớm, quả thật để người này một mình nàng không an tâm.
Nhưng một bàn tay níu lấy thật bất ngờ và nhanh chóng, Tinh Vệ vô thức níu lại:
"Ta.. không quen biết ai, ngươi để ta một mình rất mất tự nhiên."
Cánh tay bị giữ chặt, chỉ là phản xạ nhưng chạy qua tim Tôn Đồng một cảm giác hồi hộp lạ lùng. Nàng ngại ngùng tránh né thật nhanh:
"Tĩnh Ngạn đang đến, hoặc là bắt chuyện với một ai đó, ngươi nghĩ thế nào?"
Sát Tinh Vệ ầm ừ rất nhỏ, rồi thả tay ra, Tôn Đồng hụt hẫng một chút, nhưng vẫn đi ngay. Thân một mình một chốn đông người, Sát Tinh Vệ nhấp một ngụm rượu, vị lạ lan tỏa khắp miệng khiến nàng khẽ thư giãn. Trước đây vẫn thường hay uống Nữ nhi hồng cùng Lã Tần Uy, mặc dù sâm-panh không ngon bằng, nhưng lại đem đến mùi vị sảng khoái.
Và hiện tại vẫn không biết nó tên gì.
Uống thêm một lần nửa, cảm giác thích thú vô cùng, chỉ thầm cười ngây ngô sau đó uống cạn ly trong tay. Đang trong giai đoạn bay bổng thì một nam nhân chừng ba mươi lăm tuổi, gương mặt dễ nhìn, chắc chắn từ nhỏ đã là thiếu gia. Mặc dù không còn trẻ, nhưng nhìn hắn cực kỳ sát gái. Nhưng thật lầm, lần này mục tiêu đã sai người.
Sát Tinh Vệ lần đầu nhìn đã không thiện cảm, nhưng vì lịch sự nên chỉ gật đầu chào, không nói gì thêm. Nàng khí chất lạnh nhạt, nhưng vẫn không lung lay chí của hắn:
"Thật xin lỗi, chẳng qua thấy tiểu thư rất xinh đẹp nên mạn phép làm quen. Không ngờ thần khí thật lạnh lùng. Tiểu thư tên gì?"
Tên kia mặt dày hỏi, vẻ mặt hắn vô cùng ý đồ, Tinh Vệ thầm chán ghét, nàng làm ngơ hắn, chỉ nhìn về phía Tôn Đồng, mong nàng quay lại để đuổi tên này đi.
Thấy không hồi đáp, nam nhân bắt đầu dở trò, lộ rõ bộ mặt thật. Hắn cực ghét nữ nhân kiêu ngạo từ chối hắn, nhưng càng từ chối, hắn càng muốn tiến tới, huống gì nàng lộng lẫy như vậy:
"Được rồi vào vấn đề, ta thấy tiểu thư thật sự rất đẹp. Hay là cùng vui vẻ với nhau một đêm đi, sau đó muốn gì Lý Huân ta đều đáp ứng. Sao hả?"
Hay lắm! Dám mở miệng nói những lời dơ bẩn đó với nàng. Sát Tinh Vệ cảm thấy mình bị coi như gái lầu xanh, thật sự tâm muốn giết hắn chết bao lần cũng không đủ.
Nếu đây là cổ đại, thì tên Huân họ Lý này sẽ không còn mạng mà trở về.
Nay là bữa tiệc, nàng phải cắn răng chịu đựng, không muốn đem đến rắc rối cho Tôn Đồng thêm một lần nào nữa. Nhưng nếu hắn còn mặt dày, có ra sao thì ra, nàng sẽ thẳng tay bóp chết hắn.
Vừa kịp lúc, một nữ nhân quyến rũ vô cùng đến như một vị cứu tinh trong đời. Nàng ta đứng trước mặt Lý Huân, sau đó thẳng tay đổ rượu xuống mái tóc ươn ướt của hắn:
"Những lời Lý tổng đây nói, ta đã thu âm lại, còn thu âm khi người nói với bạn của ta. Nếu không đi, bằng chứng này sẽ thưa tội quấy rối."
Sau khi mùi rượu nồng khắp mặt, hắn nhìn nữ nhân trước mặt căm hận, bất lực bỏ đi. Để lại sự ngạc nhiên còn chưa tiêu tan của Sát Tinh Vệ.
Người bên cạnh vô cùng quyến rũ, nghĩa đen lẫn nghĩa trắng, nàng cũng mang một chiếc váy màu đỏ ôm sát cơ thể. Gương mặt khả ái khó đoán cùng mái tóc xoăn màu nâu.
Nàng ta gọi phục vụ tới, lấy hai ly Sâm-panh rồi đưa đến: