Tử Ly – người này thật là kỳ quái. Càng ngày Nhược Nhất càng cảm thấy được hắn không phải là người thường, hắn không tu tiên, cũng không phải yêu, thế nhưng hắn lại có thể dễ dàng châm lửa cho củi trên mặt đất. Từ khi bọn họ cùng đồng hành, trên dọc đường đi vẫn chưa thấy được chợ hoặc là thôn xóm để có thể mua bán đồ vật này nọ. Nhược Nhất hái một ít dược thảo ven đường để đắp lên vết thương cho Thiên Tố. Mỗi khi vết thương của Thiên Tố lại tái phát, cho dù là nôn ra máu hay là phát sốt, Tử Ly luôn có thể lấy ra linh đan diệu dược để áp chế. Hắn luôn nói nàng chớ có gây sự ầm ĩ, nhưng mà cứ mỗi lần Nhược Nhất nhìn thấy cái gì đó ngạc nhiên, thì vẫn cứ lôi kéo hắn nói chuyện trên trời dưới đất, mà hắn cũng không từ chối nàng.Trên đường đồng hành cùng hắn, mặc dù mỗi đêm Nhược Nhất không có chăn, cũng không cảm thấy ban đêm lạnh, mỗi đêm đều có thể ngủ thật sự an ổn —— Nhược Nhất đương nhiên sẽ không cho rằng thể chất của nàng có sự đột phá.Cách giải thích duy nhất đó là ban đêm có người chống lạnh thay nàng. Người này không còn là ai khác, chính là Tử Ly.
Việc này, tuy rằng vụn vặt, nhưng hắn không rên một tiếng, lại sẽ làm cho nàng có một cảm giác được nuông chiều. Nhược Nhất rất hoang mang, rõ ràng là người không quen biết. . . . . . Chẳng lẽ là hắn được người nào phái tới hộ tống nàng? Là Tử Đàn phái tới ? Hay chính Thương Tiêu phái tới ? Mấy ngày trước đó, cái tên nam tử đeo mặt nạ thần bí kia là ai? Hắn có cách ăn mặc cùng với Tử Ly này cực kỳ tương tự, có lẽ nào bọn họ có quan hệ? Nhược Nhất âm thầm phỏng đoán . Chợt nghe phía trước có những âm thanh vang lên, nàng ngẩng đầu lên nhìn, xa xa trên trời dâng lên một cỗ khói bếp lượn lờ, có phải là có một ngôi nhà? Nhược Nhất trong lòng vui mừng, mấy hôm nay đêm nào nàng cũng đều phải ở ngoài trời mà ngủ, nàng cảm thấy được cả người mình đều bốc mùi, nếu đêm nay có thể xin trọ lại qua đêm, tắm rửa thoải mái, ngâm mình vào làn nước ấm thì thực sự là hoàn mỹ lắm. Lập tức liền ôm lại tâm tư, nhanh hơn nện bước hướng về phía trước đi đến, đi qua thêm một đoạn eo núi, rốt cục có thể thấy phía trước có nhà, treo cao ở trên mái nhà có chữ “Sạn”. Chính là một khách điếm! Nhược Nhất vui sướng , quay đầu lại kêu : “Tử Ly, nhanh lên một chút, phía trước có cái khách điếm, chúng ta đêm nay rốt cục không cần phải qua đêm ở ngoài trời rồi.!” Tử Ly đem cái khách điếm xa xa nhìn một điểm, nhất thời khẽ nhíu mày nói: “Sắc trời xem ra vẫn còn sớm, hôm nay còn có thể đi thêm nhiều một chút.” “Thế nhưng. . . . . .” Nhược Nhất thần sắc có chút không cam tâm nói: “Thật vất vả lắm chúng ta mới có thể kiếm được một cái khách điếm.” Tử Ly im lặng không nói gì, Nhược Nhất lại thấp giọng cẩn thận nói thêm: “Ngày mai chúng ta có thể lên đường sớm hơn một chút!” “. . . . . . Hảo.” Thấy được sự đồng ý, Nhược Nhất vui sướng thẳng hướng khách điếm mà chạy, tất nhiên là không chú ý tới Tử Ly đang càng nhíu chặt mày kiếm. Chủ của khách điếm chính là một đôi vợ chồng trung niên, gọi là Thường thẩm, Thường bá. Bọn họ có một đứa con 16 tuổi, nhưng đứa con trai này lại bị bệnh tật hành hạ, luôn nằm triền miên trên giường bệnh,chân không thể đi được, mắt cũng không nhìn thấy, miệng không thể nói,không khác gì một người đã chết, mỗi ngày đều phải dựa vào cha mẹ cho hắn một chút thức ăn, nước uống mà sống, nhìn hắn nhợt nhạt và mỏng manh tựa hồ rất dễ dàng bị phá vỡ. Nhược Nhất khẽ thở dài, trong lòng cảm thán hai vị Thường thẩm, Thường bá này, nếu là nàng mà nói thì cũng sẽ thấy bất lực mất. Thường thẩm, Thường bá cả hai đãi khách rất nhiệt tình, vừa trông thấy Nhược Nhất phong trần mệt mỏi bước vào điếm, liền bật người ngồi dậy đi tiếp đón, Thường thẩm tiếp đón nàng, dẫn lên lầu xem phòng, Thường bá thì liền đưa cho nàng chén nước và làm thức ăn. Nàng đem theo hành lý cùng Thiên Tố sắp xếp đặt phòng ở xong rồi cũng xuống lầu ăn cơm. Tử Ly lúc này mới từ từ chậm rãi đi đến. ” Tử Ly vừa rồi đi đâu thế?” Dựa vào tính nết thường ngày của hắn nhất định là sẽ không trả lời nàng, nhưng hôm nay Tử Ly lại có thái độ khác thường đem kiếm đặt lên trên bàn, nói: “Lau kiếm.” Nhìn thấy hành động đằng đằng sát khí của Tử Ly, khiến Thường thẩm đang bưng thức ăn tới phải rùng mình một cái. Nhược Nhất xấu hổ cười cười: “Ách, tính tình hắn có chút lạnh lùng, nhưng lại là người có tâm địa tốt.” Tử Ly thản nhiên liếc mắt quét nhìn nàng một cái, cũng không có mở miệng. Nhược Nhất như nhớ được gì, liền quay đầu lại nói với hắn: “Vừa rồi ta giúp ngươi chọn một phòng, ngay tại đối diện với phòng ta, ngươi thử đi lên nhìn xem sao, nếu không thích thì liền đổi.” “Không thích.” Tử Ly lập tức nói, “Ta với ngươi phải ở cùng 1 phòng.” “Được rồi, vậy thì chúng ta đổi lại.” Nhược Nhất không để ý lắm. Tử Ly lập tức nhíu mi, lại nói: “Phải ở cùng 1 phòng.” Nhược Nhất khóe miệng run run, hắn hôm nay làm sao vậy, hắn có cái gì bất mãn với khách điếm hay sao. . . . . . Thường thẩm buông đồ ăn xuống, vui tươi hớn hở nở nụ cười: “Vợ chồng son với nhau ở cùng phòng tất nhiên là điều bình thường, cùng là thân nữ tử, thành thân rồi thì những việc này không có điểm gì không tốt.” Nghe được lời này khiến Nhược Nhất mặt đỏ lên, vội vàng giải thích nói: “Ách, không đúng không đúng. . . . . . Hắn, hắn là đệ đệ ta.” “Đệ đệ”! Hắn liếc mắt quét nhanh qua Nhược Nhất một cái, ánh mắt sắc bén mang đầy vẻ sát khí khiến nàng đột nhiên lạnh hết cả sống lưng.Thường thẩm lại cười nói:“Là huynh muội, chỉ là trước đây thôi, hiện giờ lớn lên ,chú ý một chút mới tốt.” Tử Ly mặt mày lạnh lùng: “Có quan hệ gì đến ngươi?” Thường thẩm bị ánh mắt này của hắn làm sợ tới mức tay phải run, cười gượng rồi trốn đi ra phía sau phòng bếp. Nhược Nhất muốn nói lời công đạo, lại cảm thấy được chính mình với hắn quan hệ nửa đời cũng không quen, mở miệng cũng không tốt. Chỉ im lặng thở dài rồi tiếp tục vùi đầu ăn cơm. Về phần ngủ một gian, Nhược Nhất toàn bộ nghĩ rằng hắn là vì khó chịu trong người nên mới nói như thế. Ban đêm. Nhược Nhất sau khi tắm rửa xong, mặc vào y phục ngủ mà Thường thẩm chuẩn bị cho nàng. Rồi đến bên Thiên Tố xem xét vết thương —không hổ danh là yêu quái, miệng vết thương khép lại thật mau, hơn nữa lại có Tử Ly đem dược đến điều trị giúp, nếu không có gì bất thường xảy ra thì Thiên Tố có thể năm ngày sau hóa về hình người. Nhưng mà vì sao nàng đến bây giờ vẫn còn chưa có tỉnh lại? Nhược Nhất lo lắng đưa tay lên đầu Thiên Tố, kiểm tra xem có phải đụng vào cái gì hay không. Đúc vào lúc này, cửa phòng bị đẩy ra kêu lên một tiếng, Tử Ly không nói một tiếng nào, tiêu sái tiến vào. Nhược Nhất theo dõi hành động kỳ quái của hắn nói: “Đã trễ thế này, có việc gì thế?” Tử Ly xem xét nàng rồi liếc mắt một cái, nói: “Tất nhiên là đến nghỉ tạm .” Nhược Nhất sửng sốt chớp mắt một cái,vô lực nói: “Tuy rằng thật không nên, nhưng mà ta vẫn nhịn không được muốn hỏi, hôm nay ngươi trong người bị làm sao vậy?” Tử Ly không nói. Nhược Nhất hạ giọng châm chước lại nói: “Nếu ngươi thật sự vì phải trụ lại khách điếm mà khó chịu như vậy, kỳ thật ngươi có thể cùng ta nói một tiếng, ta sẽ không miễn cưỡng ngươi. Ngươi có thể một mình cắm trại ngủ ở bên ngoài, sáng mai chúng ta hẹn gặp ở một chỗ nào đó, hoặc là, ngươi trực tiếp cùng ta mỗi người đi một ngả. . . . . . Ta lại không thể ngăn trở ngươi. Làm gì lại khiến cho người khác xấu hổ như vậy?” “Nói xong chưa ?” “Ách. . . . . . Ngô, ân.” “Ngủ đi.” Nhược Nhất kinh ngạc nhìn thấy Tử Ly để nguyên quần áo ngồi ở phía sau cửa, nhắm mắt mà ngủ. Nàng nhất thời có chút mờ mịt . Tử Ly nếu là có tâm tư gì với nàng, cho nên mới chấp nhất cùng với nàng ngủ chung một gian phòng như vậy ,nếu là lí do đó Nhược Nhất có thể hiểu được,nhưng mà người này vốn không hề có ý tưởng như vậy, lại còn muốn ở chỗ này ngủ sàn nhà lạnh như băng. . . . . . Chẳng lẽ, hắn có khuynh hướng không bị ngược không chịu được? Ngủ thẳng đến nửa đêm, Nhược Nhất chợt thấy lưng phát lạnh, nhất thời làm nàng tỉnh dậy. Đêm ở Cửu Châu thập phần lạnh, Nhược Nhất đã sớm biết, thế nhưng từ khi cùng Tử Ly lên đường, mặc dù là ở vùng ngoại ô, không có thảm lông chống lạnh, Nhược Nhất lại mỗi đêm vẫn ngủ rất thoải mái. Hôm nay rõ ràng ngủ ở trong khách điếm, giường lại có đệm dày,thế nào lại lạnh như vậy? Nàng mơ mơ màng màng mở mắt, cảm giác bên cạnh có người, nàng lập tức làm bộ muốn hét lên, người nọ lại lập tức che miệng mũi của nàng lại, nhẹ nhàng một tiếng nói: “Im lặng.” Nhược Nhất nghe ra là thanh âm của Tử Ly, trong lòng có một chút an tâm. Ngoan ngoãn gật gật đầu, ý bảo chính mình đã biết muốn hắn buông tay ra. Thế nhưng Tử Ly vẫn che chặt miệng của nàng như trước, Nhược Nhất nghĩ hắn không hiểu ý mình, lại đưa tay vỗ nhẹ lên lưng hắn. Nhưng mà Tử Ly vẫn trầm mặc đem nàng hướng vào trong lòng mình đè ép vào. Được rồi. Nhược Nhất nghĩ muốn ôm thì cứ ôm đi. Thế nhưng dù sao cũng phải nói cho nàng biết là vì cái gì chứ. Nàng hướng mắt về phía trước nhìn, có thể thấy rõ được đường cong trên khuôn mặt của Tử Ly, trong đêm đen ánh mắt hắn lóe lên ánh sáng, nhìn chằm chằm vào cửa, tựa như một kẻ đi săn đang rình mồi. Trong nháy mắt, Nhược Nhất không khỏi ngây một chút, trong đầu lại lóe ra hình ảnh của Thương Tiêu. Loại ánh mắt này cùng hắn sao mà giống nhau. Chóp mũi như có chút vô tình lại ngửi thấy một mùi hương,như hương vị của thanh tuyền(nước suối) lạnh thấu xương. Nhược Nhất cả người run lên, đây không phải là mùi hương trên người Thương Tiêu sao! Ngày ấy, hắn từ trên thành lâu đến cứu nàng, nàng ở trên lưng hắn nghe thấy chính là mùi hương này! Nàng vội vàng muốn tách khỏi Tử Ly, nghĩ muốn chất vấn hắn, hắn cùng với Thương Tiêu là quan hệ gì, mấy ngày trước đây, nàng bị người đầu hổ thân yêu quái kia đuổi giết, lúc đó có phải là hắn cứu nàng không. Bỗng nhiên, một âm thanh nhỏ vụn “Cùm cụp” vang lên. Như là cái gì đập cửa phòng. Nhược Nhất tinh thần căng thẳng, nhìn ra phía cửa. Ánh sáng mờ nhạt trong hành lang xuyên thấu qua các lỗ thông hơi trên cửa tràn vào phòng, nàng nhìn thấy một cái ống hà hơi(*) chậm rãi được đưa vào từ dưới cánh cửa. Sau đó là một làn sương khói từ ống hà hơi phả ra. Mê dược! Hắc điếm! Nhược Nhất nhất thời có chút phản ứng. Có phải vì thế nên chính là Tử Ly mới không muốn để nàng một mình trụ một gian? Cho nên hắn mới kiên trì muốn cùng nàng một gian phòng như vậy sao? Nhược Nhất nhất thời không biết chính mình nên lộ ra dạng biểu tình gì. Nhưng mà, hắn làm thế nào mà biết được khách điếm này không được bình thường? Quên đi, hiện tại cũng không phải là nên nghĩ đến những chuyện này. Nhược Nhất nghĩ hay là chờ nơi đây sự tình có chút rõ ràng một chút rồi thì hãy hỏi hắn. Ở bên ngoài phòng thoáng có một chút im lặng, cửa phòng sớm đã hơi bị đẩy ra, rồi rất nhanh lại đóng lại, Nhược Nhất nghe thấy Thường thẩm nói: “Chờ một chút, ta thấy rằng cái tên nam nhân kia không phải dễ đối phó gì, chúng ta vẫn là nên làm việc cẩn thận một chút” “Sợ cái gì.” Thường bá nói, ” Chỉ là hai tên nhân loại, có bổn sự thông thiên sao, có thể làm gì ta với ngươi nào. Ta còn hy vọng hai người bọn họ cường tráng một ít, càng cường tráng, thịt càng dai! Tê. . . . . .” Nói xong miệng liền nuốt nước miếng. Nghe giống tiếng xà phun tử tín(**), thanh âm nghe được khiến cho Nhược Nhất trong lòng càng sợ hãi. Tử Ly đem môi để sát vào tai của Nhược Nhất khí thanh nói: “Nín thở.” Nhược Nhất lập tức đình chỉ hô hấp. “Két….” Một tiếng, cửa bị chậm rãi đẩy ra. Tử Ly căng thẳng cầm kiếm thủ sẵn. Thường bá một chân bước vào bên trong cánh cửa. Trong tích tắc, Nhược Nhất cảm thấy trước mắt chợt loé lên một hàn quang, khiến nàng theo bản năng liền nheo mắt lại, rồi lại trợn mắt khi thấy Thường bá hai mắt trợn ngược, cần cổ máu tươi tuôn ra, quỳ rạp xuống đất, không có tiếng động. Yêu quái. . . . . . Yêu quái mà lại bị giết quá dễ dàng? “Lão công!” Ngoài cửa Thường thẩm bỗng nhiên gào lên một tiếng, hai mắt màu đỏ, Nhược Nhất kinh hô: “Cẩn thận! Nàng đang hiện thân!” Thường thẩm tóc rối tung xuống, bỗng nhiên bay lên trời, lao qua trần rồi trực tiếp bay ngoài khách điếm. Tử Ly cũng liền tức tốc nhảy lên, đuổi theo bà ta tìm cách giết chết. Nhược Nhất vội chạy tới bên cửa sổ quan sát hai người. Chỉ thấy Thường thẩm thân hình càng lúc càng lớn, dần dần kéo dài. Nàng thực sự chính là xà tinh! Nàng cả người đen thui, thân thể ước chừng so với cái khách điếm này cao gấp hai lần! Thắt lưng to như một cây đại thụ trăm năm. Hai con mắt giống như hai cái đèn lồng lớn. “Tê!” Nàng đối với Tử Ly liên tục thè lưỡi ra, liên tục há mồm hướng về hắn muốn nuốt chửng. Tử Ly nhảy tránh trong gang tấc. Nhược Nhất một trận kinh hãi, với đại yêu quái như thế, đao kiếm nhân loại đối với nó căn bản là không có tác dụng. Cách duy nhất có thể chế phục nó đó là mệnh môn, chỉ có nó mới có thể khiến xà yêu này bước vào chỗ chết. Thế nhưng, xà yêu mệnh môn rốt cuộc ở đâu! Nhược Nhất cảm thấy lo lắng, hoàn toàn không biết được phía sau nguy hiểm cũng đang chậm rãi tới gần. “Bang!” Một tiếng ghế ngã xuống đất vang lên khiến nàng cả kinh, Nhược Nhất cảnh giác quay đầu lại liếc về phía sau, nàng cái gì cũng đều chưa kịp thấy rõ thì đã thấy ở trên cổ có một lực mạnh đánh úp lại, nàng đã bị người đó nhanh chóng nắm chặt lấy cổ. Mặt nàng lúc này đỏ bừng, nương ánh trăng ngoài cửa sổ có thể thấy rõ được cảnh tượng ở trong phòng. Lúc này có thể thấy được Thiên Tố bị thương nặng đang thập phần thống khổ quỳ rạp trên mặt đất, bên cạnh có một cái ghế ngã, mới vừa rồi tiếng vang kia đúng là nàng đem ghế đẩy ngã phát ra . Xà yêu Thường bá kia bị giết chết vẫn như trước nằm cứng ngắc trên mặt đất, mà người đánh lén nàng lại chính là đứa con ốm đau ở trên giường của đôi vợ chồng kia. Lúc này trên khuôn mặt bệnh tái nhợt của hắn đỏ ửng lên, nhìn thấy Nhược Nhất chậm rãi hít thở không thông tựa hồ làm cho hắn thực hưng phấn, hô hấp dồn dập mà lớn tiếng. Tử Ly còn đang cùng Thường thẩm đã yêu hóa dây dưa, lúc này sẽ không có ai đến cứu nàng, nàng phải tự cứu lấy mình. Nhược Nhất ra sức giãy dụa, tay chân loạn xạ, bất đắc dĩ người này cánh tay lại dài kì lạ, làm Nhược Nhất múa may tay chân thế nào cũng không đánh được đến hắn một chút. Thiếu dưỡng khí làm cho Nhược Nhất trước mắt càng ngày càng mờ, nàng trong lòng đã sợ hãi lại còn phẫn nộ —— con mẹ nó yêu quái, vì cái gì luôn gây khó dễ cái cổ của nàng. Nhân loại liền thật sự dễ bị khi dễ như thế sao! Trong lòng tức giận đến nảy lửa, Nhược Nhất lúc này trong lòng tựa hồ mãnh liệt, nhất thời cảm thấy được trong miệng có rất nhiều nước miếng, ngay lập tức cái gì cũng không thể nghĩ tới, liền một ngụm nước miếng phun thẳng vào mặt tên yêu kia. Lúc đầu yêu quái cũng không có phản ứng gì, mãi khi nước miếng trên trán chậm rãi chảy vào mắt hắn, hắn đột nhiên hô lên một tiếng đau, trực tiếp đem Nhược Nhất ném ra ngoài cửa sổ. Ngay thời điểm bị văng ra, Nhược Nhất thấy xa xa, một thân hắc xà to lớn cũng đột nhiên ngửa mặt lên trời rống dài, giống như bị trúng liền một đòn nghiêm trọng, sau đó thống khổ đau đớn cuộn tròn mình lại. Lại quay đầu lại, trong phòng lúc này yêu quái cũng đã không còn thấy bóng dáng. Là nó ! Nói như vậy, hắc xà này nhược điểm chính là ở đôi mắt! Mệnh môn của nó đó là đôi mắt! Nhược Nhất nghĩ muốn rống lớn để có thể báo cho Tử Ly biết, đột nhiên lại phát hiện đầu mình lập tức sẽ đụng đến trên mặt đất. Mặc dù chỉ có hai lầu, nhưng nếu như là đầu chấm đất thì kết cục lúc này thì óc vẫn sẽ là vỡ toang ra mất. Nàng. . . . . . Sẽ chết! Không, nàng còn không muốn chết, ai tới cứu nàng a. . . . . . Cứu mạng! “Thương Tiêu!”
(*) ống hà hơi: ống làm bằng sắt hay tre rỗng ruột như cái ống hút để thổi khí qua (thường là thuốc mê cái này hay thấy trong mấy phim cổ trang kiếm hiệp ấy ^^)