Trần Mộc dẫn Khương Âm và Bảo Nhi ra khỏi khách điếm, đi tới phường hội võ giả.
Đây là nơi chuyên bán nhiều loại hàng hóa khác nhau cho. các võ giả, mở cửa kể cả vào ban đêm
Nhìn một vòng xung quanh, trong phường hội lớn cỡ quảng trường người người tấp nập, có khá nhiều tầm mắt nhìn chằm chằm về phía Trần Mộc lúc hắn mới đi vào.
Đương nhiên, người mà bọn họ xem không phải là Trần Mộc, mà là Khương Âm bên cạnh Trần Mộc.
Tính trong cả Ninh Quốc, sắc đẹp của Khương Âm tuyệt đối tính hàng đầu. Dù là khuôn mặt lạnh lùng xinh đẹp, hay là thân thể mềm mại đường cong lả lướt kia, đều mang đến cho người ta khát vọng chinh phục mãnh liệt. Huống chỉ trên người nàng còn toát ra một mùi thơm thoang thoảng say mê, do linh linh căn đặc thù của nàng gây ra.
Loại mùi thơm cơ thể này lại càng thêm mang đến sự quyến rũ chết người cho đàn ông.
Không ít đàn ông nhìn về phía nàng bằng ánh mắt tham lam nóng rực. Bọn họ liếm môi, khát vọng chinh phục mãnh liệt lan tràn trong lòng.
Có điều, dù động tâm trước loại xinh đẹp tuyệt trần thế này, nhưng lại không ai dám đi lên gây chuyện. Bởi vì bọn họ có thể thấy được trên người người phụ nữ này đang dao động một luồng linh lực rất mạnh. Loại dao động này đã tới mức cảnh giới Hóa Tượng.
Đừng nói là trấn Man Sơn, cho dù là Viêm Thành, thì cảnh giới Hóa Tượng đều tính là cao thủ đứng đầu. Mà tầm khoảng hai mươi tuổi đạt cảnh giới Hóa Tượng, không khó đoán được. nàng không chỉ có thiên phú cao, mà thế lực phía sau cũng sâu không lường được.
Trước đây, Khương Âm rất khó chịu với ánh mắt nóng rực của đàn ông. Nhưng hôm nay, nàng lại có chút thích thú loại ánh mắt này.
Hai ngày qua nàng vẫn luôn bị Trần Mộc sai bảo này kia, làm nàng cũng có chút nghỉ ngờ sự quyến rũ của mình. Hiện giờ xem ra sức hấp dẫn của mình với đàn ông vẫn còn tồn tại. Ngược lại là Trần Mộc, nhìn sao cũng không thấy dáng vẻ đàn ông.
Trần Mộc nhằm mắt làm ngơ trước ánh mắt của những người xung quanh. Vừa vào phường hội, hắn đã đi thẳng đến nơi buôn bán bảo khí lớn nhất là Linh Bảo Các.
Mà Linh Bảo Các cũng là nơi buôn bán bảo khí lớn nhất trấn Man Sơn.
Vừa bước vào trong tiệm đã nghe một giọng nói chanh chua truyền đến.
“Ta còn tưởng là ai tới, hóa ra là một con chó bị đuổi ra khỏi nhà họ Trần ta đây! Hiện giờ không thèm trốn trốn tránh tránh, cũng dám nghênh ngang đi tới phường hội võ giả nữa cơ đấy!"
Trần Mộc quay người lại, thấy một lão già mặc áo bào xanh đang đi lại phía mình với vẻ mặt u ám.
“Không ngờ lại là ông. Trùng hợp quá đi!”
Trần Mộc cười cười, không ngờ mới ra khỏi khách điếm đã gặp được kẻ thù cũ.
Người này chẳng phải ai xa lạ, chính là đại trưởng lão nhà họ Trần, Trần Hồng Sinh.
“Ông già kia, ta khuyên ông giữ mồm giữ miệng một chút. Ta đoán chắc là ông không muốn bị tát nữa đâu nhỉ?” Trần Mộc giơ tay lên, mỉm cười nói.
Nghe vậy, Trần Hồng Sinh tức giận đến xanh mặt.
Ngươi mẹ nó mở miệng là kêu ta ông già kia, còn bảo ta giữ mồm giữ miệng. “Tên súc sinh này, sớm muộn gì cũng có ngày ta băm nát
ngươi!" Trần Hồng Sinh nghiến răng nghiến lợi nói.
Mà Trần Mộc và Trần Hồng Sinh đối chọi gay gắt cũng dẫn tới sự chú ý của mọi người trong Linh Bảo Các.
“Hắn chính là tên ngốc Trần Mộc nhà họ Trần kia hả? Nghe nói mấy ngày trước hẳn bị sét đánh, tính tình đột nhiên thay đổi, một kiếm chém chết Trần Tu và Trần Tuyết nhà họ Trần!"
“Hiện giờ Trần Thiên Lang đã thức tỉnh kiếm hồn, vậy mà hẳn còn dám nghênh ngang xuất hiện, thật đúng là tìm đường chết!”
“Không biết rốt cuộc Khương tiểu thư bị hắn mê hoặc cái gì, đến bây giờ còn đi theo bảo vệ hắn nữa kìa!”
Trần Mộc không quan tâm đến mấy lời bàn tán khe khế như trên.
Linh Bảo Các bọn họ chưa từng tham dự tranh đấu của bất cứ thế lực nào. Cứ hễ là người đi vào Linh Bảo Các thì đều sẽ là khách hàng của bọn họ.
“Danh kiếm, còn phải là danh kiếm tốt nhất cửa hàng các. ông mới được!" Trần Mộc nói.
“Chưởng quầy, cho ta một thanh danh kiếm, ta muốn danh kiếm tốt nhất trong cửa hàng ông, giá cả không thành vấn đề!”
Đại trưởng lão Trần Hồng Sinh cũng đi lên nói với giọng điệu rộng rãi.
Lần này ông ta tới Linh Bảo Các để chọn mua một thanh danh kiếm tốt nhất tặng cho cháu trai Trần Thiên Lang.
“Hai vị xem như tới đúng chỗ rồi. Ta vừa khéo mua được. ba thanh danh kiếm trong mấy tháng qua”
Chưởng quầy cười nhạt đi vào trong tiệm. Không bao lâu sau, ông ấy lấy ba chiếc rương gỗ long não đi ra. Mở chiếc rương gỗ thứ nhất, một thanh kiếm dài chừng năm thước lộ ra.
Lưỡi kiếm dài khoảng năm thước, sắc bén lập lòe lạnh thấu xương từ mũi kiếm trượt xuống, mặt trên phủ đầy những đường vân như vảy cá, có vẻ cắt sắt như bùn.
“Thanh kiếm này tên là Linh Ngư, mất bảy ngày mới luyện chế thành, được làm băng đá Thanh Cương, cực kỳ cứng rằn, có thể cắt đứt tóc, đã đạt đến Linh cấp Hạ phẩm”
Chưởng quầy thuận tay bứt một sợi tóc, để nó từ từ bay xuống. Lúc sợi tóc rơi xuống lưỡi kiếm, nó lặng lẽ đứt ra làm đôi.
Thấy vậy, trong mắt Khương Âm không kiềm nén được vẻ ngạc nhiên. Mặc dù nàng không phải là kiếm tu, nhưng nàng cũng có thể nhìn ra được thanh kiếm này thật sự là một danh kiếm hiếm thấy.
Bảo khí cũng có phân cấp bậc.
Thiên, Địa, Linh, Phàm!
Bốn cấp, mỗi cấp lại chia làm ba loại Thượng, Trung, Hạ.
Tuy rằng thanh kiếm này là Linh cấp Hạ phẩm, nhưng mà nó đã đột phá khỏi Phàm cấp, có thể coi như là danh kiếm quý hiếm khó được.
Trần Hồng Sinh hai mắt sáng lên, thanh kiếm này khá tốt!
Trần Mộc läc đầu, mặc dù thanh kiếm này có vẻ không tệ, nhưng hắn vẫn còn chưa hài lòng, nên nói: “Đổi thanh khác!”
Trần Hồng Sinh sắc mặt âm trầm. Hắn đương nhiên sẽ không muốn thanh kiếm mà tên súc sinh này không cần, cũng nói: “Đổi thanh khác!”
Chưởng quầy hơi nhíu mày, rồi mở ra chiếc rương tiếp theo, một thanh kiếm màu đen tuyền hiện ra trước mắt mọi người.
Lưỡi kiếm dài khoảng bốn thước rưỡi, một màu đen như mực, ngay cả sắc bén cũng như bị giấu đi. So với thanh kiếm Linh Ngư trước đó, thanh kiếm này có hơi giấu bớt mũi nhọn.
“Thanh kiếm này tên là Hắc Viêm Kiếm, được tạo từ Hắc Thạch nổi tiếng cứng rắn. Bên trong Hắc Thạch được rót vào một lượng lớn hỏa tinh, một khi dùng linh lực khống chế, nó có thể phóng ra ngọn lửa dày đặc.”
Nói xong, chưởng quầy búng tay một cái, một luồng linh lực bắn vào thanh kiếm, cả thanh kiếm đen chợt bốc cháy, phóng ra viêm lực nóng rực.
“Thanh kiếm này cũng là Linh cấp Hạ phẩm. Điểm khác nhau là trong thanh kiếm này chứa một lượng lớn hỏa tỉnh, chắc chắn là sẽ mạnh hơn khi đối đầu với kẻ địch” Chưởng quầy nói.
Trần Mộc nhìn Hắc Viêm Kiếm mấy lần, rồi vẫn lắc đầu nói: “Đổi đi. Còn nữa không?”
Nhìn thấy Trần Mộc kén chọn như vậy, chưởng quầy cũng không tức giận, trực tiếp mở chiếc rương cuối cùng ra.
Trong phút chốc, ánh sáng vàng rực rỡ lóe lên, sau đó dần thu lại hóa thành một vệt sáng mạ vàng lướt dọc theo lưỡi kiếm. Chuôi kiếm được tạo hình khá độc đáo, trông như chim nhạn giương cánh.
Chưởng quầy lộ vẻ tự hào khi nhìn thanh kiếm này. Đây là danh kiếm tốt nhất trong bộ sưu tập của ông ấy.
“Thanh kiếm này tên là Kinh Nhạn, được tạo từ Ám Kim đồng, còn được rót vào thiên lôi chi lực, kiếm ra sấm dậy, đã đạt tới Linh cấp Trung phẩm” Chưởng quầy cười nói.
Dứt lời, ông ấy bản ra một luồng linh lực vào thân kiếm. Trong phút chốc, một tia sét ánh vàng chói mắt bùng lên. So với Häc Viên Kiếm trước đó, thanh kiếm này càng mạnh hơn nữa.
Nhưng mà Trần Mộc vẫn chưa đủ hài lòng. “Còn nữa không?” Trần Mộc hỏi. Chưởng quầy nhíu mày, có chút không vui: “Khách nhân, đây đã là ba thanh kiếm tốt nhất trong tiệm của ta, vậy mà ngươi còn chướng mắt?”
“Mặc dù mấy thanh kiếm này tốt thật, nhưng... vẫn còn thiếu chút gì đó.”
Kiếm hàng thật giá thật là cực kì nguyên bản, không hoa hòe lòe loẹt nhiều như vậy, mà lại có thể bộc phát ra lực lượng ban sơ mạnh nhất.
“Giả thần giả quỷ, một tên ngốc như ngươi mà hiểu kiếm cái gì?” Trần Hồng Sinh khinh thường cười nhạo.
Ông ta cầm thanh Kinh Nhạn từ trong rương gỗ long não. lên múa may mấy chiêu rồi gật đầu hài lòng.
Đây là bảo kiếm loại tốt!
“Ta còn một thanh kiếm, chỉ là sợ các ngươi không dám lấy!”
“Lấy ra cho ta xeml” Trân Mộc nói.
Chưởng quầy không nói gì nữa, đi vài bước tới bên tường, rồi chợt ấn bàn tay lên trên nút màu đen.
Vách tường lập tức tách ra hai bên, để lộ một phòng bí mật.
“Nơi này thế mà lại còn giấu cơ quan! Ông chủ, ông hay lảm!" Trong cửa hàng có người không nén được hô lên.
Chưởng quầy cười khổ, người không biết chân tướng nào ngờ được đây chỉ là một hành động bất đắc dĩ.
Bên trong phòng bí mật là một đại sảnh lớn trưng bày hơn một nghìn thanh kiếm. Nói không quá khi cho rằng phòng bí mật là Kiếm Trủng.
Mà ở cuối Kiếm Trủng có một thanh huyết kiếm khắc vô số phù văn hắc ám treo lơ lửng.
Khác với những thanh kiếm khác, thanh kiếm này treo lơ lửng trên không trung mà không cần bất cứ thứ gì treo lên. Xung quanh thân kiếm quanh quẩn luồng sát khí đỏ tươi, nhìn qua có vẻ giống như ma kiếm lây dính vô số máu tươi.
Trần Mộc trực tiếp xem nhẹ những thanh kiếm khác trong Kiếm Trủng, chỉ nghiêm túc nhìn thanh huyết kiếm này.
Dường như trong thanh kiếm này còn có một loại sinh cơ nào đó. Trong vòng trăm mét, kiếm nào cũng không đến gần nó, còn hận không thể cách xa hơn nữa.
Kiếm linh? Thế mà là kiếm linh?
Trần Mộc ngạc nhiên. Tại đại lục Thiên Võ xa xôi này, lại xuất hiện một thanh kiếm mang theo kiếm linh!
Chẳng qua hiện giờ kiếm linh trong thanh kiếm dường như đang ở trạng thái bị phong ấn.
“Đây là một thanh kiếm từng bị nguyền rủa. Trước đây có tổng cộng năm vị khách hàng mua nó. Có điều, sau khi mua thanh kiếm, cả năm vị khách hàng đều đột ngột qua đời trong vòng chưa đầy một tháng.”
“Mà lần nào sau khi chủ nhân chết, nó đều sẽ tự động bay trở về, rơi vào trong Kiếm Trủng. Đúng là bởi vì thanh kiếm quá quỷ dị, cho nên ta mới xây dựng một phòng bí mật ở đây để nhốt nó vào.”
“Nếu ngươi có can đảm thì cứ mua nó. Có điều ta nói trước, ta sẽ không chịu trách nhiệm về bất cứ hậu quả nào sau khi ngươi mua nó.”
Chưởng quầy nghiêm túc nói.
Ông ấy một lòng muốn tặng thanh kiếm đi, nhưng mà không ai dám nhận lấy!
“Ta từng kiểm tra rồi, thanh kiếm này là một thanh yêu kiếm, không có phân cấp, tên Thiên Tùng Vân”
“Đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi, năm vị khách hàng trước đây đều là kiếm tu, thực lực đạt tới cảnh giới Hóa Tượng, nhưng quỷ dị chính là bọn họ đều chết đột ngột!”
“Bởi vậy, các ngươi hãy suy nghĩ thật kỹ trước khi mual”