Hắn khẽ gật đầu, vô lực mà mắt về. Nàng dìu hắn một lần nữa nằm xuống, kéo kéo góc chăn, chống lên trán hắn nhẹ nói:
"Tam ca, ngày mai muội sẽ đến thăm huynh, có được không?"
Hắn không đáp lời nàng, chỉ là nhẹ nhàng cong lên khóe miệng.
****
Đông đi xuân tới, vạn vật đổi mới, trong cung rực rỡ sắc thái đùa đến Cẩn Nhi cười khanh khách không ngừng. Tiểu Bạch cũng ở một bên nhìn này mẫu tử hai người, hé mắt, khóe miệng hơi hơi giơ lên.
"Tiểu muội, trời đông đã qua."
Hắn liếc nhìn trong tay mấy phong sơ tấu, có một ít không kiên nhẫn.
"Muội sợ trận chiến này đường xá xa xôi, huống chi thân thể Tam ca vẫn chưa khỏe hẳn. Thêm nửa, Trọng Nhĩ cùng thái y đã khuyên huynh đừng quá lao tâm, mới có thể dưỡng tốt thân thể, nên huynh..."
"Ta biết."
Hắn ôm trụ vai Văn Khương, đem nàng chậm rãi ôm vào trong ngực, "Nếu như này trận chiến này ta không đi, chỉ sợ ngày sau cùng Sơn Nhung giao chiến sẽ trở thành chúng ta. Yến Tề hai nước giáp ranh giới, Sơn Nhung cùng Bắc Nhung nối thành một mảnh, đã có xu hướng lật đổ Trung Nguyên ta. Sau Bắc hạnh hội minh, chư quốc lấy Tề vi tôn cho nên ta không thể không đi."
Văn Khương không nói gì nữa, chỉ đem đầu hơi hơi tựa ở trong ngực hắn, thân thể co ro, cảm thụ được nhiệt độ cơ thể hắn, hai mắt hơi hơi khép lại, như là tại suy nghĩ cái gì, hoặc như là cùng hắn quyến luyến không thể phân biệt.
==============
Việc trong Tề Quốc toàn bộ giao cho Quản Trọng toàn quyền xử lý.
Quản Trọng mỗi ngày sẽ tới Câu Dặc cung ngồi một hồi, cùng Văn Khương nói một chút chính sự, sự tình riêng lẻ cân nhắc không được hắn sẽ cùng Văn Khương tranh chấp một phen.
Quản Trọng cười bảo Văn Khương không nên sinh ra làm nữ nhân, nếu như là nam tử hắn nguyện phò trợ nàng xưng bá chư quốc.
Nhưng mà thừa tướng liên tiếp xuất hiện ở nội cung, rất nhanh đã có đủ loại thị phi.
Mới đầu, Văn Khương cũng không hiểu biết, cho đến một ngày, Tiểu Đào răn dạy mấy thị nữ bị nàng nhìn thấy, nàng mới từ miệng các nàng nghe được những cái tin tức khó nghe kia.
Văn Khương tự nhiên biết mấy từ ngữ này lưu ngôn phỉ ngữ đến từ chỗ nào, có người không phục một phu nhân như nàn làm vượt triều chính, đồng thời Quản Trọng là một người tàu giỏi nắm trọng quyền nên từ lâu có không ít người ghi hận tại tâm.
Từ việc này về sau, Văn Khương cáo ốm, trừ thái y không cho tiếp bất kì ai.
================
Đèn rực rỡ ngại tháng.
Câu Dặc cung, Tiểu Đào cùng Tang Du tại gian ngoài thu thập hành lý, Văn Khương tại ngăn tủ lục soát một lần, tìm ra mấy đôi thoi vàng nén bạc, lặng lẽ tàng tại trong hộp. lúc ôm ra nội thất nhìn thấy vợ chồng bọn họ hai người còn tại hướng tới rương hòm điền y phục đồ trang sức.
"Thứ đó đều không cần, chúng ta là đi Bắc Yến cũng không phải đi du sơn ngoạn thủy, mang ít y phục là được, có thể chịu bẩn chống lạnh.
Xe nhỏ đơn giản từ cửa nhỏ bên hông rời bỏ Câu Dặc cung, một đường thông suốt, có lẽ các nơi đều do Quản Trọng phân phó.
Bỗng nhiên quay đầu, không thấy cung đài chằng chịt, chỉ có vị nước Lâm Truy, khói nhạt Ly Sơn.
===========
Xe đi hơn nửa đêm, chưa tới tảng sáng thì dừng lại. Văn Khương ngủ không được, ngược lại Cẩn Nhi lại ngủ an tâm cực kì. Nàng buông con gái xuống vén rèm lên nhìn qua, chỉ thấy Tang Du cùng vài tên thiếp thân thị vệ xuống ngựa, xa xa nàng trông thấy Trọng Nhĩ cũng dẫn mấy người hướng bên này đi tới.
Tang Du ước chừng là nghĩ vì trên đường đi của bọn họ phải nhất trọng bảo đảm, Văn Khương xuống xe, Trọng Nhĩ mang theo phía sau mấy người vội vàng tiến lên.
"Vị này là Tiên Chẩn, đây là Giới Tử Thôi."
Văn Khương chấn động.
"Giới công tử?"
"Công chúa đã lâu khác gặp." Giới Tử Thôi nheo mắt lại đánh giá nàng.
"Thì ra Giới công tử cùng Phu nhân có quen biết?"
Văn Khương gật gật đầu, lại cùng Tiên Chẩn đáp lễ.
"Tiên chẩn cùng Giới công tử cùng chúng ta cùng nhau đi đến Khoan Dung sơn." Trọng Nhĩ lại bổ sung một câu.
"Làm phiền Tiên Chẩn công tử cùng Giới công tử."
Mười mấy người trên dọc đường yên ổn với nhau, thẳng đến khi tiến vào cảnh nội Yến quốc, thời tiết trở nên giá lạnh, Tiên Chẩn cùng Giới Tử Thôi một đoàn người về Tấn Quốc trước, chỉ còn nhóm người Văn Khương.
Trên dọc đường Yến quốc đều là dân đói, thành quách hoang vắng, trước mắt Kinh Trăn, lưu dân tứ tán, lũ lụt khắp nơi...
Tiến nhập Yến quốc một lúc bọn họ cùng Tiên Chẩn đổi xe ngựa, mặt dù chỉ là xe ngựa đơn giản, thêm có mấy thớt ngựa đi theo, dù là như vậy, cũng trong chiến loạn Yến quốc hoàn toàn xa lạ.
Vui vẻ lắc lư lại đi mấy ngày, thẳng đến đoàn xe dừng lại đã lâu, Văn Khương buông ra Cẩn nhi, vén màng tìm kiếm Trọng Nhĩ cùng Tang Du
Chỉ thấy quan ải phập phồng, liên miên núi non trùng điệp.
Văn Khương hỏi:
"Chúng ta trên đường đi qua nơi nào, vì sao dừng lại không đi nữa?"
Tang Du nói:
"Nơi này tên gọi Đường Sơn, đã là biên cảnh Yến quốc, đi qua núi này, liền tiếp cận chiến trường. Sơn đạo ngăn dài, phía trước bánh xe hãm sâu, sợ sẽ trì hoãn nửa ngày. Phu nhân, xe bị đè nén, có muốn ra ngoài đi một chút?"
Văn Khương gật đầu, nhờ Tiểu Đào dìu đỡ. Ngửa độ cao sơn, mắt không thấy thành. nàng nhịn không được thấp giọng ngâm xướng.
"Nam sơn có đài, Bắc Sơn có lai.
Vui chỉ quân tử, bang gia chi cơ.
Vui chỉ quân tử, vạn thọ không tới. Nam sơn có tang, Bắc Sơn có dương. Vui chỉ quân tử, bang gia ánh quang. Vui chỉ quân tử, sống lâu muôn tuổi...."
Nàng hỏi Tiểu Đào:
"Còn nhớ đến thủ khúc này sao?"
Tiểu Đào gật gật đầu, khúc này là Tiểu Bạch từng tại yên tiệc mừng cập kê của nàng ngâm xướng, trước mắt Đường Sơn nguy nga, nàng trong lòng không khỏi có một ít cảm khái.
Xa xa có một con hồ ly không biết có phải hay không nghe thấy được hơi người, muốn tới đây sưởi ấm, đứng xa xa nhìn bọn hắn, cũng không tới gần.
Văn Khương đang nướng thịt bên đống lửa, nhìn nghĩ có nên ném cho nó một miếng thịt?!