Anh khép cây quạt lại rồi hướng ra phía ngoài la lớn: "Hồng Hồng, tiến vào châm hương."
"Cần phải châm hương sao......."
"Ân, tôi giúp cô nhìn xem." Dư Lạc nhìn Hồng Sanh tiến vào. Chú ý tới tầm mắt cô ta vẫn luôn đặt trên người Giang Tiểu Âm đang cúi đầu, khóe miệng anh nhếch lên một nụ cười quỷ dị: "Cô cũng biết, tôi tuy rằng hiểu nhiều, nhưng cũng sẽ cho người ta nhìn thân thể."
Nghe anh nói, tay cầm hương của Hồng Sanh vô ý thức siết chặt, dây hương yếu ớt trong tay Hồng Sanh lập tức biến thành mảnh vỡ.
"Hồng Hồng, cô nên để ý một chút, loại hương này rất quý a."
"Thực xin lỗi thiếu gia, em lập tức đi ra ngoài lấy cái mới."
"Chạy nhanh đi, cũng không nên làm hỏng nữa."
"Anh không thể đối xử với Hồng Sanh tốt một chút sao?" Giang Tiểu Âm quay đầu nhìn thoáng qua bóng dáng Hồng Sanh rồi có chút bất đắc dĩ nói: "Cô ấy thích anh phải không? Nếu không thì tại sao mỗi lần tôi đến cô ấy đều không thích tôi."
"Mị lực của gia không người nào có thể chống cự được." Dư Lạc tự luyến mà vuốt ve cằm mình rồi sau đó lại nhìn Giang Tiểu Âm và nói: "Chỉ có điều là cho dù cô ấy có thích tôi đến mức nào đi nữa thì người tôi thích vẫn là cô a."
"Chính bởi vì lời nói này của anh nên tôi mới bị cô ấy chán ghét a!"
"Thiếu gia, hương đã chuẩn bị xong."
Không biết từ khi nào, Hồng Sanh đã tiến vào lần nữa và châm xong hương mà Dư Lạc muốn cô ấy châm.
"Được rồi, cô đi ra ngoài đi." Người đàn ông lần này cũng không cho Hồng Sanh dù chỉ một cái liếc mắt, mà chỉ vào giường nệm trong phòng cười nói với Giang Tiểu Âm: "Cô đến nằm nơi này đi. Nghe gia hát một khúc nhạc cho em, chờ nghe xong khúc nhạc thì chắc cũng liền kết thúc."
Bởi vì Dư Lạc đã cứu mạng cô, thế cho nên Giang Tiểu Âm vẫn thực tín nhiệm người đàn ông trước mắt này, giống như cô vô điều kiện mà tín nhiệm Tô Nghi Tu.
"Lần này hát bài gì?"
Cô nằm trên giường nệm, ngửi mùi hương có tác dụng an thần kia, thực mau, cô liền có cảm giác hôn hôn trầm trầm muốn ngủ.
"Hát Xuân khuê mộng đi."
Thấy không rõ biểu tình của người đàn ông ngồi trên ghế kéo hồ cầm.
"Đáng thương phụ nỏ sung trước trận, trải qua phong sương vạn khổ. Cơ hàn no ấm không người hỏi, một mình ăn ngủ một mình đi."
Thanh âm người đàn ông theo hồ cầm vang lên biến thành âm tiết trong trẻo thuần hậu, tiếng động triền miên nhu mạn uyển chuyển làm cho ý thức của Giang Tiểu Âm bị anh lôi kéo, thực nhanh liền chìm vào giấc ngủ.
"Thật thoải mái...... Gia làm nô tỳ thật thoải mái......"
Trong mơ mơ màng màng, Giang Tiểu Âm nghe được bên tai truyền đến thanh âm khác. Thanh âm kiều suyễn rên rỉ kia, quen thuộc làm cô nhắm chặt mắt cũng đỏ lên.
"A a....... Nô gia phải bị làm chết......."
Không đúng, tại sao lại giống như tiếng nữ nhân rên rỉ và còn không ngừng gọi một người.
Cô mạnh mẽ mở to mắt, ánh vào mi mắt lại không phải nội thất quen thuộc của tiệm đồ cổ kia. Nếu có điểm gì khác thì chắc là giống kỹ viện cổ đại trên TV. Còn về phần vì sao cô lại một mực chắc chắn đây là kỹ viện thì bởi vì nơi ánh mắt cô có thể nhìn được, tất cả đều là trai gái lẫn lộn trần truồng giao hoan.
"Dư Lạc!"
"Tìm gia làm gì?"
Thanh âm của Dư Lạc đột nhiên từ phía sau cô truyền tới, cô vừa quay đầu lại thì thấy nam nhân mặc Hán phục màu hồng nhạt từ phía sau ôm lấy mình.
"Dư Lạc, anh làm gì vậy?!"
"Gia còn có thể làm cái gì? Em kêu gia còn không phải là kêu gia tới làm em sao?" Nam nhân cười tủm tỉm nói rồi duỗi tay túm lấy hai cái vú của cô: "Vú thật lớn, gia thích."
"Dư Lạc, anh tên xấu xa này, nhanh buông tôi ra." Vú bị túm lấy, Giang Tiểu Âm dùng sức giãy giụa lên.
Nhưng cô thực mau liền nghe được nam nhân tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: "Em nếu còn giãy giụa thì gia liền ném em qua cho nam nhân bên kia."
Anh nhéo cằm Giang Tiểu Âm, cho cô nhìn cảnh tượng trong đại sảnh, tất cả đều là mấy nam nhân vây quanh một nữ nhân tàn nhẫn đâm thọc.
"Không."
Giang Tiểu Âm lắc lắc đầu, co rúm bên người Dư Lạc: "Dư Lạc, chỗ này rốt cuộc là nơi nào?"
"Đương nhiên là nơi để làm nữ nhân."
Dư Lạc nói xong liền kéo quần áo của Giang Tiểu Âm xuống. Thẳng đến lúc này, Giang Tiểu Âm mới phát hiện quần áo trên người cô không biết từ khi nào đã biến thành một bộ sa mỏng cơ hồ không thể che khuất thân thể.
Nữ nhân trần trụi thực mau đã bị nam nhân khác trong đại sảnh chú ý tới, ánh mắt bọn họ sáng quắc mà nhìn chằm chằm thân thể nữ nhân trắng nõn đầy đặn.
"Không được nhìn!" Giang Tiểu Âm che ngực lại muốn xoay người trốn đi.
"Đôi vú xinh đẹp như vậy giấu đi thì rất đáng tiếc." Dư Lạc kéo tay Giang Tiểu Âm xuống khiến cho toàn bộ thân thể cô đều không hề ngăn cản mà bại lộ cho các nam nhân khác xem xét. "Em xem núm vú của em đều cứng lên, rõ ràng là thích bị nhiều người nhìn."
"Không cần, Dư Lạc, anh buông tôi ra được không?"
Cô hoàn toàn không biết rõ tình huống hiện tại, cô rõ ràng là ngủ ở trong tiệm Dư Lạc, sao bây giờ lại.......
Đúng rồi, cô ngủ!
Bây giờ cô đang nằm mơ sao?
"Đây là mộng, mình chỉ cần lập tức tỉnh lại là được."
Giang Tiểu Âm nỗ lực làm bản thân bình tĩnh lại, nhưng không đợi cô thôi miên chính mình tỉnh lại thì liền nhìn đến Tô Nghi Tu cùng Khúc Cẩn không biết từ nơi nào đi tới.
"Quả nhiên là mộng, tỉnh lại, nhanh tỉnh lại a!"
"Mộng? Ngươi cảm thấy đây là mộng sao?" Dư Lạc cười đem đẩy cô vào trong lòng ngực Tô Nghi Tu: "Nghi Tu, cô ấy cư nhiên cho rằng đây là một giấc mộng."
"Chị Tiểu Âm."
Tô Nghi Tu ôm chặt Giang Tiểu Âm vào trong lòng ngực mình rồi cúi đầu ngậm lấy vành tai cô: "Nếu đây là ở trong mộng thì chị Tiểu Âm, có phải em muốn làm chị thì cũng có thể làm phải không?"
Ai? Cái logic gì kì vậy?
Không đợi Giang Tiểu Âm phản ứng lại, Khúc Cẩn cũng đã đến phía sau cô, cùng Tô Nghi Tu một trước một sau ngăn chặn tất cả đường lui của cô.
"Nghi Tu, không cần...... Giúp chị tỉnh lại được không......"
"Không thể được, em còn chưa có làm chị Tiểu Âm a, sao có thể để chị tỉnh lại." Tô Nghi Tu giống chú chó nhỏ gặm xương, không nề hà phiền toái mà một lần lại một lần liếm môi cùng vành tai của Giang Tiểu Âm.
"Cậu rốt cuộc có làm hay không?" Khúc Cẩn lạnh mặt sờ lên vú Giang Tiểu Âm từ phía sau. "Không được thì nói, nhường Tiểu Âm cho tôi làm."
"Không được, chờ tôi làm đủ rồi lại cho anh."
Tô Nghi Tu ba bước cũng hóa làm hai bước liền cởi sạch quần áo để lộ cơ bắp rắn chắc cùng côn thịt thô to dữ tợn của mình ra.
"Chị Tiểu Âm, em muốn đâm côn thịt vào trong tiểu huyệt của chị." Cậu vừa nói vừa nhắm côn thịt ngay huyệt khẩu của Giang Tiểu Âm, sau đó cắm nó vào bên trong. "Thật chặt...... Còn nói không muốn, tao huyệt của chị Tiểu Âm rõ ràng đều đã ướt đẫm."
Côn thịt thô dài dính sát vào vách tường thịt, toàn bộ tiểu huyệt đều bị cậu lấp đầy, biến thành bộ dáng đại dương vật.
"A A ——"
Bị Khúc Cẩn che miệng lại từ phía sau, Giang Tiểu Âm liều mạng lắc lắc đầu.
Cảm giác tiểu huyệt bị lấp đầy thật sự rất thoải mái, nhưng rốt cuộc là tại sao cô lại có thể mơ thấy giấc mộng chân thật đến như vậy.
————————
Cùng chào đón bạn editor mới của bộ này nhen mọi người ahihi <3