Dư Lạc ngừng tay đang kéo hồ cầm, cúi đầu mỉm cười nhìn về phía người đàn ông đang nửa quỳ trên mặt đất.
Dư Lạc mặc một bộ đồ dài màu xám kì quái vừa rồi còn kéo hồ cầm thoạt nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng người đàn ông quỳ trên mặt đất một chút cảm giác nhẹ nhàng cũng không có. Hắn cúi đầu, kinh sợ mà trả lời: "Thưa thiếu gia, đều đã làm tốt. Nô tài chính mắt nhìn thấy kẻ lưu lạc kia cứu Giang Tiểu Âm lên, vẫn luôn đi theo sau xe cứu thương rồi mới trở về."
"Được rồi, anh đi xuống đi."
"Vâng, nô tài cáo lui."
Chờ người đàn ông có diện mạo thoạt nhìn bình thường đến nỗi khiến người không nhớ được mặt lui xuống, Dư Lạc đưa hồ cầm cho Hồng Sanh đang chờ ở một bên, cầm lấy quạt xếp trên bàn vừa phe phẩy vừa cười tủm tỉm mà nói: "Hồng Sanh, có phải rất tò mò gia rốt cuộc đã làm cái gì không?"
"Nô tỳ không dám."
"Lòng hiếu kỳ ai cũng có, gia sẽ không trách cô."
Dư Lạc dùng quạt xếp gõ gõ lên mặt bàn, nhìn xấp ảnh chụp Giang Tiểu Âm khi còn nhỏ cùng một cô gái nhẹ giọng hỏi: "Hồng Sanh, cô có biết tính hấp dẫn di truyền cùng hiệu ứng cầu treo không?"
——————
Bệnh viện.
Trương Sư Lễ đang nhìn Giang Tiểu Âm bị đẩy vào phòng cấp cứu, cho dù biết rõ cô không có vấn đề gì lớn, nhưng vẫn có chút nôn nóng mà đi qua đi lại ở hành lang.
"Sao lại có ăn mày ở bệnh viện?"
Người qua đường tới tới lui lui lặng lẽ nhìn anh, vây quanh anh, làm Trương Sư Lễ ý thức được bộ dáng bây giờ của mình rốt cuộc có bao nhiêu không ổn.
Đã đần độn nhiều năm như vậy, mặc kệ người khác ghét bỏ ra sao anh cũng chưa bao giờ để ý qua, nhưng đây lại là lần đầu tiên anh hối hận. Hối hận vì bộ dạng dơ bẩn của mình, còn dùng bộ dạng không ổn này xuất hiện trước mặt Giang Tiểu Âm, thiếu chút nữa còn hại cô chết đuối.
"Cô y tá, cô gái lúc nãy được xe cứu thương đẩy tới nằm ở phòng bệnh nào?"
Thoạt nhìn người đàn ông trẻ tuổi dương quang soái khí cách đó không xa đang giữ chặt y tá nôn nóng truy vấn, anh nhìn ra được người đàn ông này thật sự rất rất để ý đến cô gái kia.
Trương Sư Lễ cúi đầu nhìn thoáng qua đôi tay dơ bẩn của mình và bộ quần áo rách tung toé, còn tản ra mùi hôi tanh tưởi, thần sắc ảm đạm mà lướt qua người đàn ông trẻ tuổi.
Anh không thể dùng cái bộ dạng này xuất hiện ở trước mặt cô.
Quay đầu lại nhìn thoáng qua cửa phòng cấp cứu, Trương Sư Lễ cúi đầu bước nhanh ra khỏi bệnh viện.
Anh muốn sạch sẽ, dùng bộ dáng soái khí nhất xuất hiện ở trước mặt cô, sau đó nói cho cô biết, anh thích cô.
Bây giờ Tô Nghi Tu thật sự cảm thấy trái tim mình đã sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Anh và Khúc Cẩn trở lại văn phòng đợi cả một buổi trưa cũng không thấy Giang Tiểu Âm về, di động gắn định vị GPS vẫn luôn ở một chỗ không có di chuyển, sợ cô xảy ra chuyện nên anh cũng không rảnh lo nghĩ việc, sẽ bị chán ghét nếu cô phát hiện anh gắn thiết bị theo dõi cô, kết quả người nghe điện thoại lại là một người đàn ông trung niên.
Cô gái không sợ chết này cư nhiên dám nhảy xuống dòng sông bên cạnh Chúc Kiều để cứu người.
Vội vã đi tìm chết như vậy là muốn đầu thai thoát khỏi anh sao?
"Cũng là em sai." Tô Nghi Tu đấm một quyền lên tường lẩm bẩm, "Em nên đi theo chị, vì sao lần nào em cũng không giữ được chị mà cứ để chị đi tìm đường chết vậy?!"
Khúc Cẩn một bên thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng nắm tay đã nắm chặt của anh vẫn lộ ra sự bất an.
"Cậu không có khả năng lúc nào cũng theo sát bên cô ấy."
"Tôi biết!"
Tô Nghi Tu hét lớn một tiếng, cắn răng ngồi trên ghế bên cạnh phòng cấp cứu.
"Hiện tại tôi không chỉ cần lo lắng cho chị ấy vì kiếm tiền mà đi tìm đường chết, mà còn phải lo lắng cho chị ấy vì cứu người mà đi tìm chết." Phẫn nộ qua đi Tô Nghi Tu tự giễu mà cười một chút, "Sao tôi lại thích một người con gái như vậy......"
"Nếu cô ấy là loại người, thấy người khác gặp nguy hiểm nhưng lại làm như không thấy gì, cậu vẫn sẽ yêu cô ấy sao?"
Cho tới bây giờ Khúc Cẩn còn cảm thấy chính mình là người ngoài cuộc cúi đầu nhìn anh, lạnh giọng nhắc nhở một câu.
"Nói cũng đúng." Tô Nghi Tu thở dài một hơi, "Đêm qua tôi nên làm chị ấy đến khi chị ấy không thể xuống giường hôm nay mới đúng."
"Ngày hôm qua anh không nên ngăn tôi."
Khúc Cẩn mặt vô biểu tình mà nhìn Tô Nghi Tu nói: "Nếu đổi thành tôi, tôi nhất định có thể làm cho cô ấy hôm nay không thể xuống giường, sau đó không thể nào từ trên cầu nhảy xuống cứu người."
Còn may Giang Tiểu Âm hiện tại đã ngủ, nếu cô nghe thấy cuộc đối thoại giữa hai người, phỏng chừng có thể tức giận đến có thể nhảy từ trên cầu xuống thêm lần nữa.
Không bao lâu sau, Giang Tiểu Âm đã được chuyển đến phòng bệnh bình thường.
Chờ lúc cô từ từ tỉnh lại, người đầu tiên cô nhìn thấy là Tô Nghi Tu ngồi ở đầu giường, không chút nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cô.
"Nghi Tu."
Thanh âm cô gái khô khốc có chút khó nghe, nhưng Tô Nghi Tu giống như là nghe thấy được tiếng trời, mà kích động cười cầm tay cô: "Tiểu Âm, rốt cuộc chị cũng tỉnh."
"Thực xin lỗi......"
"Em không trách chị."
Anh ôn nhu nắm tay Giang Tiểu Âm áp lên má mình.
"Chỉ cần chị Tiểu Âm không có sao, cái khác đều không quan trọng nữa."
"Thực xin lỗi."
"Chỉ nói thực xin lỗi thì có ích lợi gì." Không biết Khúc Cẩn đã đến bên mép giường cô khi nào, anh lạnh lẽo nhìn xuống nói, "Lần sau gặp loại chuyện như vậy, trước tiên nhìn xem cái thân thể bé nhỏ của cô có thể làm được hay không, rồi hẳn hăng hái làm việc chính nghĩa."
Lời người đàn ông nói tuy rằng không xuôi tai, nhưng Giang Tiểu Âm biết anh đang lo lắng cho mình.
"Tôi đã biết."
"Hừ."
Khúc Cẩn hừ lạnh làm Giang Tiểu Âm mạc danh có chút buồn cười. Cô mới phát hiện người đàn ông cấm dục này thật ra rất dâm đãng, cư nhiên còn có tính cách kiêu ngạo.
"Xin hỏi......"
Cửa phòng bệnh khép hờ bị đẩy ra, đang định lặp lại câu "thực xin lỗi" với Tô Nghi Tu, Giang Tiểu Âm quay đầu liền thấy một người đàn ông thành thục soái khí tay cầm một bó hoa hồng đỏ đi đến.
Anh mặc một thân âu phục màu xám khéo léo trầm ổn, tóc còn có chút dài đang búi đăng sau đầu, bên khoé miệng có miệng vết thương rất nhỏ, có chút giống với lúc cạo râu không cẩn thận cắt phải.
Khiến cho người khác khắc sâu ấn tượng chính là cặp mắt kia, thâm thúy lại mê người, bên trong tràn đầy hồi ức nói không nên lời.
"Anh là?"
Giang Tiểu Âm cảm thấy người đàn ông này hình như có chút quen mắt, nhưng chỉ trong chốc lát cô không nhớ được.
"Là tôi." Trương Sư Lễ cười đến bên mép giường Giang Tiểu Âm, trong giọng nói rất dễ dàng nhận thấy được sự khẩn trương và ngượng ngùng, "Không nhớ sao? Chiều nay ở Chúc Kiều em đã cứu tôi."
"A! Là anh a!" Giang Tiểu Âm bất ngờ và vui sướng nhìn anh.
Anh vừa nói xong kỳ thật Giang Tiểu Âm cũng đã nghĩ tới, giọng nói kia đã kéo cô thoát khỏi cái chết sao cô có thể không nhớ rõ.
"Đúng đúng đúng, là tôi!"
Trương Sư Lễ trịnh trọng sửa sang lại quần áo, sau đó đột nhiên giơ hoa hồng, quỳ một gối trước giường Giang Tiểu Âm.
"Tôi thích em, có thể cho tôi một cơ hội để theo đuổi em không?"
Vốn dĩ rất khó chịu vì người đàn ông này đã hại Giang Tiểu Âm thiếu chút nữa chìm chết, cộng với sau khi anh ta lại cư nhiên quỳ một gối xuống đất thông báo, Tô Nghi Tu đã muốn trực tiếp đi lên đánh anh một trận.
"Không được!" Anh lôi kéo tay Giang Tiểu Âm, dùng ánh mắt tràn ngập địch ý nhìn Trương Sư Lễ, từng câu từng chữ mà nói, "Tiểu Âm là bạn gái của tôi, mà trong tương lai, cô ấy cũng nhất định sẽ trở thành bà xã của tôi."
"Là vậy sao?"
Người đàn ông nghe Tô Nghi Tu nói xong, biểu tình thoạt nhìn đáng thương như chú chó nhỏ bị chủ nhân vứt bỏ.
Trong tâm Giang Tiểu Âm có chút không đành lòng mà thở dài một hơi, nhưng cũng không có phủ nhận lời Tô Nghi Tu nói. Mặc kệ là sau này cô có yêu đương, kết hôn với Tô Nghi Tu hay không, thì lấy tình huống hiện tại của cô khẳng định cô cũng không có khả năng đến với những người khác.
"Là vậy sao......."
Trương Sư Lễ không nghĩ tới cô gái mình thích cư nhiên đã có bạn trai, anh che trái tim đang phát đau của mình lại, yên lặng mà đem hoa hồng đặt ở đầu giường Giang Tiểu Âm.
"Tuy rằng không thể ở bên nhau, nhưng tôi hy vọng có thể biết tên của em." Anh chua xót cười nói, "Tự giới thiệu một chút, tôi tên là Trương Sư Lễ."
"Trương Sư Lễ?!"
Trương Sư Lễ không biết vì sao sau khi nghe tên của mình, biểu tình Giang Tiểu Âm sẽ trở nên như vậy...... Kỳ quái. Đó là hỗn tạp của không muốn tin tưởng và cực độ kinh ngạc, thậm chí còn mang chút biểu tình chán ghét.
"Tên của tôi có vấn đề gì sao?" Anh thật cẩn thận hỏi.
Giang Tiểu Âm không muốn nhìn người đàn ông đang có biểu tình rất cẩn thận lại tràn ngập ái mộ, cũng không muốn nhìn ánh mắt lo lắng của Tô Nghi Tu. Cô nhắm mắt lại, cắn răng hỏi: "Ở Mao Sơn có người thứ hai tên Trương Sư Lễ không?"
"Không có." Nói xong anh mới kinh ngạc phát hiện Giang Tiểu Âm cư nhiên biết mình từ đâu tới, "Sao em lại biết......"
"Tại tôi sao biết."
Giang Tiểu Âm xoay người, đưa lưng về phía anh, cô dùng giọng nói nghe không ra hỉ nộ ái ố chậm rãi nói: "Bởi vì mẹ tôi tên là Trương Sư Nhã, cậu nhỏ à."