Về nhà, người đầy phòng đều rơi vào trạng thái im lặng. Ân Thần Bắc sa sầm ngồi sau bàn, Lương Nhiễm bị vài người áp đứng trước mặt y, trên mặt mồ hôi ròng ròng.
Rõ ràng nó đang căng thẳng, từng đợt hít sâu e dè mà dồn dập, không khí trong phòng làm nó như thấy tim đang bị ai bóp chặt. Cuối cùng, Ân Thần Bắc từ tốn lên tiếng trước.
“A Tiến, với oắt con không tuân thủ quy củ chừng mực, phải làm sao để nó tiến bộ?”
“Cho nó chịu một ít đau khổ, cần thiết thì có thể chặt ngón tay, ngón chân.” Tô Tiến trả lời.
Lương Nhiễm bị lời nói của hắn làm cho run cầm cập.
Ân Thần Bắc khinh miệt nhìn nó.
“Tưởng gan to lắm mà. Cũng lâu rồi tôi chưa được xem tiết mục thú vị vậy.” Y phẩy tay, “Tôi ghét nghe mấy tiếng khóc lóc lu loa sốt ruột, lôi nó ra xa chút.”
“Vâng.” Tô Tiến dõng dạc đáp, lập tức có mấy người lên kẹp Lương Nhiễm ra ngoài. “Chờ đã.” Đang đứng ở cửa, Diệp Vân Sắc chợt gọi.
Y nghiêng đầu nhìn cậu, lộ ra nụ cười chừng như là lạnh nhạt, “Sao thế? Đau lòng à?”
Cậu ôn hòa nói, “Anh Thần đừng so đo với một thằng bé, nó còn nhỏ, giáo huấn đôi câu là được.”
“Nó không biết?” Y khùng khục cười, “Nó không biết mà cũng biết dụ dỗ em lên máy bay. Tự em đi mà hỏi nó, nó không biết cái gì?”
Cậu cũng cười, đáp thản nhiên, “Nó vẫn chỉ coi như chơi trò chơi thôi, bằng không nói thế nào cũng chỉ là đứa bé.” Cậu nhìn y, mỉm cười, “Thả nó đi.”
Y lẳng lặng nhìn cậu, không nói một câu. Mà cậu cũng không dài dòng, chỉ yên lặng chờ đợi. Sau một lúc lâu, y mới gõ tay xuống mặt bàn, chậm rãi nói, “Anh thả nó thì được lợi gì?”
“Ừm… Uống rượu đi.” Y ngả lưng vào ghế, xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón tay, rất lấy làm ung dung, “Em thừa biết anh luôn chấp niệm chuyện em không uống được rượu. Nên hôm nay, em chịu uống rượu, anh sẽ tha nó.”
Cậu còn chưa đáp, Lương Nhiễm đã vùng dậy muốn thoát khỏi người đang giữ vai nó, “Anh Tiểu Diệp… Đừng đồng ý…”
Ân Thần Bắc chẳng buồn nhìn nó nửa cái, “Sao?”
“Đương nhiên là được.” Cậu đồng thuận.
Rất nhanh sau đó có người mang rượu đến, Ân Thần Bắc ra hiệu rót rượu xong, cũng cầm một ly, “Anh uống cùng em, được không?”
“Vinh hạnh cho em.” Cậu mỉm cười.
Vì thế Ân Thần Bắc nâng ly uống trước. Y nhìn Diệp Vân Sắc, chờ cậu nâng ly, ngửa cằm, ly kề đến môi… thì đột nhiên Lương Nhiễm không biết lấy sức lực ở đâu ra, đẩy tay kẻ đang đứng cạnh, hò hét, “Anh Tiểu Diệp đừng uống…” Câu tiếp theo của nó đã bị cái vả vang dội chặn lại.
Diệp Vân Sắc ngừng tay, nhíu mày, “Anh Thần…” Còn chưa nói tiếp, Lương Nhiễm đã phản kích. Nó chộp tay người nọ mà cắn, người nọ “a” lên, dộng thẳng một đấm giữa ngực nó, đang toan vung tay đánh tiếp thì bị ai giữ lại.
“Anh Thần, anh nói sẽ tha nó.”
“Nhưng em đã uống rượu đâu.” Ân Thần Bắc khoanh tay, ra chiều nhàn nhã. Y không ra lệnh ngừng lại, hoặc có lẽ trong lòng y vốn muốn cho Lương Nhiễm chịu giáo huấn.
Nhưng Diệp Vân Sắc thì chắc chắn sẽ can ngăn. Cậu nhìn khóe môi rỉ máu của Lương Nhiễm, điềm nhiên nói, “Em đưa nó ra ngoài trước, về sẽ uống ly rượu này sau.”
Cậu nhẹ nhàng đặt cái ly đang cầm trong tay xuống cái kệ cổ điển, xoay đi nâng Lương Nhiễm.
Ân Thần Bắc thản nhiên nói sau lưng cậu, “Em làm vậy có vẻ không hợp quy tắc trò chơi lắm thì phải.” Lời mới đến đây, đã có một số bàn tay vươn đến định cản cậu.
Cậu kéo Lương Nhiễm xoay một vòng, một mực đứng che trước nó. Một trong số họ tỏ vẻ bất đắc dĩ, “Tiểu Diệp, cậu thế này, các anh em rất khó xử.” Vừa nói, vừa đưa tay chộp vai cậu.
Ngón tay hắn vừa chạm vào vải áo, Diệp Vân Sắc bất thình lình nghiêng người, tung cú đá trúng đùi hắn, một đòn khiến hắn văng ra ngoài. Lại một người khác xông lên, cậu tóm cổ tay hắn, vặn ngược, khuỷu tay huých đòn áp đảo hắn xuống đất. Đồng thời, cậu đẩy Lương Nhiễm ra cửa, quát khẽ, “Đi nhanh.”
Lương Nhiễm bối rối bị cậu đẩy ra, lại thấy cậu bị hơn hai mươi người bao vây, gần như là toàn bộ số lượng vệ sĩ trong phòng, nó giật mình kêu, “Nguy h…”, chữ “hiểm” còn chưa nói xong, đám người kia đã nhận được ám hiệu cho phép động thủ, tức khắc tấn công Diệp Vân Sắc.
Họ đều là vệ sĩ đã qua huấn luyện, đòn nào đòn nấy hung hiểm mà bài bản, Diệp Vân Sắc liên tục đỡ đòn, số người bao vây đằng sau đã chặn mất đường lui của cậu. Cậu thở dài, đánh trúng hông một người đang xông lên, người kia va phải lọ hoa làm nó rơi xuống. Nhác thấy hắn sẽ làm lọ hoa vỡ mà hắn cũng sẽ bị thương, cậu sáng suốt vặn người, bắt được lọ hoa trước khi nó chạm đất, chỉ cảm thấy xương cốt như lệch lạc hết. Cùng lúc này, cậu lại đá trúng hàm dưới của tên khác, hắn ngã văng đi.
Phần lớn trong số họ đều đã từng lĩnh giáo chiêu đòn của cậu, hiện tại mỗi một nước tấn công đều dè chừng từng li từng tí một. Họ cũng biết mối quan hệ giữa cậu và Ân Thần Bắc, không dám ra tay hết sức lực, cho nên trận đấu đã diễn ra hơn mười phút này, song phương đều chỉ như vờn đùa lẫn nhau, thỉnh thoảng bị Diệp Vân Sắc đánh trúng, họ cũng chỉ hét lên vì đau rồi lui đi.
Ân Thần Bắc lạnh lùng xem tình cảnh trước mắt, tự hiểu được những người này chỉ đang đối phó với cậu chứ không mảy may có ý làm cậu bị thương. Y hừ một tiếng, đây dường như là dấu hiệu y đã nổi khùng, đám vệ sĩ cả kinh, không dám quơ quào linh tinh nữa, bắt đầu động thủ tàn nhẫn hơn. Lúc trước Diệp Vân Sắc còn có thể đấu lần lượt từng người, nay vòng vây mỗi lúc một nhỏ dần khiến cậu chỉ có thể liều mạng đỡ chiêu.
Tiếp tục một hồi đấu, vệ sĩ chiến đấu trong phòng lần lượt ngã xuống sáu người, rồi bảy người, Ân Thần Bắc bỗng nhếch mép cười, chậm rãi đứng dậy, cởi áo khoác, rút cà vạt ném xuống đất. Diệp Vân Sắc bắt gặp động tác y liền biết chuyện hôm nay không nhỏ nữa rồi, quả nhiên thấy y đi lên hai bước, tung cú đấm về phía mình.
Nháng cái, cậu lách mình sang bên cạnh, tay trái tiếp được một đấm đánh úp từ đằng sau, thuận thế đẩy mạnh người nọ về đằng trước, “binh” một tiếng, nắm đấm của Ân Thần Bắc rơi trúng mặt hắn. Nghe tiếng động là đủ hiểu Ân Thần Bắc ra tay không hề nương tình, cậu thầm than thở, không dám đối chọi với y, chỉ có thể tận lực lùi về phía cửa.
Cậu nghĩ như vậy, Ân Thần Bắc lại dự đoán trước một bước. Thế tấn công của y biến đổi, đóng mở chặt chẽ, sức nặng lực mạnh, có mấy lần Diệp Vân Sắc lao ra cửa đều bị y bức trở về, hơn nữa giữa họ còn tồn tại một sự khác biệt quan trọng, cậu không dám nặng tay với y, còn mỗi chiêu đòn của y thì đều nhằm thẳng vào nơi hiểm yếu của cậu.
Diệp Vân Sắc lúc này, thể lực sụt giảm thấy rõ, tốc độ tấn công và né tránh không còn như ban đầu. Ân Thần Bắc chớp thời cơ, tung đòn vào ngực cậu. Nhận thấy nếu đòn này đánh trúng cậu, thể nào cậu cũng bị ngã bay đi, thì cậu lại đột ngột quay đầu, túm chặt cổ tay y, nửa thân nhún lên nhảy qua đầu y, mũi chân khi nhảy qua đồng thời đá về hướng đỉnh đầu.
Đòn này quá nhanh, Lương Nhiễm không nhìn rõ lắm nhưng mấy tay vệ sĩ thì hô loạn lên. Ân Thần Bắc không kịp nghiêng đầu, nhưng khi bàn chân kia đột nhiên lùi lại, Diệp Vân Sắc đã đáp xuống cạnh người Lương Nhiễm. Vị trí các cậu vừa vặn ngay bệ cửa, chỉ cần xoay mình là ra, người mai phục bên ngoài cũng không thể ngăn cậu. Đúng ngay tại thời khắc này, Ân Thần Bắc bỗng nhiên rút súng, chỉ thẳng đầu cậu.
“Quay lại.” Y gần như là nghiến răng mà rít. Cậu hơi khựng chút, mới chầm chậm quay lại. Vừa mới xoay về, Ân Thần Bắc đã thụi đấm ngay bụng cậu.
Diệp Vân Sắc lập tức bị đau mà gục xuống.
Y hừ một tiếng, chuẩn bị bổ thêm một đấm nữa, tay phải cậu duỗi ra bắt lấy cổ tay y, đoạt khẩu súng lại. Y tung cước, đá trúng cậu, cậu lảo đảo thụt lùi ra sau, lưng đụng phải quầy rượu. “Choang” một tiếng, quầy rượu lung lay, toàn bộ rượu rớt xuống, đổ hết trên người cậu.
Lương Nhiễm sợ hãi thét lên, đám vệ sĩ giữ chặt, không cho nó chạy đi.
Máu đỏ thấm ra quần áo cậu, bị hòa vào rượu. Ân Thần Bắc bước lên túm tóc cậu, cậu gắng gượng nhìn y, cố chịu đựng cơn đau khắp thân mình. Y cười lạnh, “Em giỏi lắm. Nhưng anh không để em thoát dễ thế đâu.”
Cậu khép mắt, hờ hững y. Y sai người lấy cái ly của cậu, rượu đầy ly trên đường mang đến đã sánh ra một nửa. Đám vệ sĩ trong phòng không bị thương thì cũng bị tật, không ai là lành lặn. Ân Thần Bắc gí ly bên miệng cậu, gằn từng chữ từng chữ, “Uống hết.” Cậu không thèm nhìn y, gắt gao bặm chặt môi.
Liên tiếp bị chống đối, Ân Thần Bắc như sắp nổ tung tới nơi. Y hét lớn, “Lôi cậu ta dậy.” Có vài người kéo cậu tựa vào tường, cần cổ suy yếu của cậu rũ xuống, khắp tóc và người dính đầy mảnh vụn thủy tinh. Ân Thần Bắc nắm cằm cậu bắt cậu ngẩng lên. Lần này là nửa chai Vodka. Y lạnh lùng phun một chữ, “Uống.”
Cậu bỗng ho khan dồn dập.
Bả vai gầy yếu rung lên, sắc mặt dần dần đỏ lựng, màu môi bợt bạt không sức sống. Ân Thần Bắc biết, cậu bình thường thì đời nào chịu tỏ ra yếu đuối trước mặt người khác, hiện tại khổ sở như này có nghĩa cậu thật sự không chống đỡ được nữa. Tâm y mềm đi, đã ngầm hạ quyết định chắc chắn tha cậu, mồm lại nói, “Đừng quên giao dịch giữa chúng ta. Em uống đi, anh sẽ tha…”
Bất chợt, cậu cố hết sức ngước đầu, phóng mắt nhìn hướng của Lương Nhiễm. Nó đang khóc lóc um sùm, “Thả anh Tiểu Diệp đi… Thả đi…” Cậu thều thào nói, “Đừng gây khó dễ nó…” Trong tai Ân Thần Bắc nổ uỳnh, chỉ cảm thấy cơn giận xộc lên bén lửa, tay bóp chặt hàm cậu, đổ thẳng chai rượu xuống.
“Đừng màààààà!!!” Lương Nhiễm nghẹn ngào ré lên.
Diệp Vân Sắc vừa ho sặc, vừa bị ép nuốt xuống. Nhưng cậu căn bản không chịu được loại rượu mạnh cay rát này. Rượu chưa uống hết mà mặt cậu đã đỏ bừng, mồ hôi ướt nhoẹt mái tóc cậu. “Anh Tiểu Diệp… Anh Tiểu Diệp…” Lương Nhiễm gọi run run, nhưng cậu không còn khí lực trả lời nó nữa, từ bị Ân Thần Bắc túm, cậu từ từ mềm oặt dưới đất.
“Biết sao không? Trong những cách hạ gục Diệp Vân Sắc, có một cách còn hiệu quả hơn dùng thuốc.”
Ở một nơi khác, Toudou Kei đang một tay thoa son bên bàn trang điểm, một tay cầm di động trò chuyện. Sau câu hỏi “Là gì?” từ đối phương, cô mới cười, “Đương nhiên là lợi dụng cái tâm ghen ghét và ý đồ độc chiếm của Ân Thần Bắc… Mượn dao giết người… Ba nói phương pháp này được không?”
“Hay lắm, không hổ là con gái ba.” Đầu dây bên kia đáp trả cô.
Cô bật cười, “Bây giờ chắc y đang hận Tiểu Diệp và thằng oắt ngu ngốc kia muốn chết đây. Không chừng còn đang tra tấn họ cho bõ tức ấy chứ. Mỗi tội, kịch hay con lại không được xem.”
“Ừ, bỏ lỡ kịch hay này, ba cũng tiếc quá.” Toudou Tadahito đẩy gọng kính, tầm mắt dừng trên trang báo, “Nhưng ba nghĩ, liệu có ngày nào đó con sẽ mềm lòng ân hận vì cậu Tiểu Diệp kia hay không? Còn nhớ trước đây con từng báo cho ba là con thích cậu ta, muốn có được cậu ta cơ mà.”
“Nhưng cậu ấy vĩnh viễn không thích con đâu.” Trang điểm xong xuôi, cô hài lòng ngắm mình trong gương, người phụ nữ xinh đẹp trong đó cũng đang mỉa mai nhìn lại cô, “Đã không có được, chẳng thà hủy đi…” Đoạn, cô vung tay, thỏi son đắt tiền vẽ một đường cong bay vào sọt rác.
Toudou Tadahito khẽ thở dài thườn thượt, “Kei-chan, xem ra con vẫn chưa hiểu tình yêu.”
“Ân Thần Bắc thì hiểu sao?” Cô cười trào phúng, “Người đàn ông đó, cũng tàn tật về tình cảm giống con thôi.” Cô hơi dừng, “Nhưng y cũng là niềm hy vọng mà bên ba đang bồi dưỡng… Không phải ư?” Cô khép điện thoại, “cạch” một tiếng.
Màn hình chờ của điện thoại hiện ra ảnh Diệp Vân Sắc đang mỉm cười, đường nét thanh tú, ngũ quan xuất sắc. Toudou Kei thẫn thờ nhìn nó, đến nỗi cả cô cũng không biết mình thẫn thờ bao nhiêu lâu, đến tận khi ánh sáng điện thoại tắt tối.
Cô bèn thở hắt, lào thào với chiếc điện thoại di động, “Có điều, loại quái vật như chị và Thần Bắc, tốt nhất em cứ đừng yêu thì hơn.”
Lương Nhiễm bị nhốt tại một căn phòng lầu dưới, bài trí xa hoa nhưng rất kỳ dị. Thí dụ như, không có cửa sổ. Chỉ có một lỗ hổng hình vuông độ 1/3 mét mở ra trên cánh cửa. Đồ đạc trong phòng cũng không có vật rắn, thứ nào cũng mềm; vạc giường, bàn, đều là góc tròn. Cửa cũng cực kỳ nghiêm ngặt, khóa ngồn ngộn, bên ngoài còn cả đống người đứng canh. Sau hơn nửa tiếng bị giám thị, nó tuyệt vọng phát hiện đây là phòng phạt Ân Thần Bắc chuyên dùng để giam giữ các đối tượng quan trọng.
Đối tượng quan trọng? Nó nghĩ, nếu như mình cũng được tính là một trong số đó.
Từ giây phút Diệp Vân Sắc hôn mê đã bị Ân Thần Bắc bế đi, hình như y đi gọi bác sĩ, chi tiết này nó không rõ, nó thật lo kẻ như bạo quân kia không biết sẽ đối xử với Diệp Vân Sắc đã mê man thần trí ra sao.
Sẽ lại vũ nhục lần nữa? Hay tiếp tục đánh anh ấy? Bị chính suy nghĩ của mình gây sợ, nó nhào đến cửa đập rầm rầm, thế nhưng không một ai đáp lại nó.
Trái lại, người đứng coi nó trong phòng tạm giam chỉ châm chọc, “Đừng phí sức nữa, ngoan ngoãn ở đây chờ chết đi.”
Nó làm bộ kiêu căng nhìn hắn chằm chặp, rồi không khống chế được nỗi khiếp đảm trong thâm tâm, nó buột miệng hỏi, “Anh Tiểu Diệp đâu? Các người định làm gì anh ấy?!”
“Cậu ta á?” Dăm ba người liếc nhau, cười hình hịch, “Còn thế nào nữa, dĩ nhiên là đang cùng đại ca…” Đến đây bắt đầu cười cợt bỉ ổi. Lương Nhiễm nghe chúng đàm tiếu về cậu bằng những ngôn từ ô uế hạ lưu, lòng đau như cắt. Anh ấy không như các người nghĩ đâu, các người mới bẩn…! Nhưng nó chỉ có thể chảy nước mắt, co quắp mình lại.
Lại qua một lúc lâu nữa, có người vào gọi, “Anh A Tiến bảo thằng ranh này chả có cái vẹo gì xài được, nhốt đây uổng phòng, chúng mày vứt nó xuống tầng hầm đi.” Thế là mấy người kia dùng dây thừng trói chặt nó, mồm cũng bị bịt, bị đẩy thô bạo ra ngoài. Nó thất thểu đi theo chúng, ngang qua dãy hành lang dài, cuối dãy có một gian phòng. Nó nhận ra đó là phòng Diệp Vân Sắc, cửa đang hé một khe, tựa hồ có ánh sáng hắt ra từ trong phòng.
Nó thình lình nhào qua.
Mấy tay vệ sĩ chẳng may bị nó chạy thoát tới cửa, nhưng rất nhanh, nó bị đè mạnh lên tường. Nó cố sức ngoái mặt về phía căn phòng, thế rồi, ngơ ra.
Nó nhìn thấy minh bạch Diệp Vân Sắc và Ân Thần Bắc trong phòng, đúng như lời người ta nói, đang nằm cùng một giường, thực cuồng nhiệt và triền miên.
Áo quần Diệp Vân Sắc nhàu nhĩ, vai có băng gạc, nhưng vai bên kia không bị thương, lộ ra làn da hồng hào tựa gấm. Vẻ ửng đỏ bởi say rượu vẫn chưa phai trên mặt cậu. Hai mắt cậu nhắm nghiền, hàng mi rung rung như là đang cố gắng mở mắt mà lại vô lực, ngón tay cậu bám chặt cánh tay Ân Thần Bắc, nỗi thống khổ toát ra đủ đầy từ ngôn ngữ tứ chi nhỏ bé và thân thể mong manh đang run rẩy của cậu. Nhưng lúc này đây, cậu không còn vô tri vô giác, thậm chí chốc chốc còn nghe được tiếng thở dốc dật ra.
Lương Nhiễm đỏ mặt, và con tim như bị xé toạc một mảng. Nước mặt nó rơi trong im lặng, rỏ trên tấm thảm dày, rồi thoắt chốc tiêu tan.
Ân Thần Bắc bỗng ngẩng đầu, thẳng tắp nhìn về hướng nó đứng.
Ánh mắt kia mang theo ngạo nghễ mà lạnh lùng, mang theo sự đắc chí vì thành công mà khắc nghiệt rét buốt dồn người vào đường chết. Lần này Lương Nhiễm không lảng tránh, nó đón lấy cái nhìn của y. Mọi nỗi đau ứ lên thành một màu đỏ trong mắt nó. Nếu có thể… Nếu có thể, nó muốn xông lên tự tay giết chết con người kia! Nó chưa từng hận ai như vậy, chưa từng khát vọng có thể dùng chính hai tay mình kết liễu y như vậy… Nhưng nó không có cơ hội. Mấy tay vệ sĩ phát giác đại ca đang nhìn chúng, thế là vội tha lôi Lương Nhiễm xuống tầng hầm.
Trong phòng, hơi thở nhục dục đam mê vẫn đang rực cháy mê mải, vấn vít khôn nguôi.