Thư phòng Ân Thần Bắc đang sáng đèn, y ngồi nói chuyện trong phòng cùng Tô Tiến. Diệp Vân Sắc gõ cửa tiến vào, y chỉ ghế sô pha bên cạnh ngụ ý bảo cậu ngồi xuống, “Nói tiếp đi.” Đoạn, giục Tô Tiến.
“Vâng.” Tô Tiến hơi khom người, ngữ khí có phần lo sợ, “Các anh em vẫn không tìm được người kia, mời cả cao thủ internet tìm nguồn xuất phát đã đăng tải tấm ảnh, phát hiện đối phương đã che đậy địa chỉ, không tìm ra được tấm ảnh đã được upload từ máy tính nào.”
Ân Thần Bắc nhìn hắn cứ nhấp nhổm, cười mắng, “Vô dụng. Rõ là mất mặt chưa.”
Tô Tiến nào dám cãi lại, đành ủ ê đáp, “Dạ.”
“Thật ra tôi có chút đầu mối.” Ân Thần Bắc ngồi đỉnh đương trên chiếc ghế lưng cao, rút một điếu thuốc tới châm lửa, “Nói đầu mối giờ vẫn còn hơi sớm, nhưng mà tôi cũng đoán được đại khái tấm ảnh đó từ đâu mà có rồi.”
Đường nhìn của y chuyển thẳng vào con ngươi Diệp Vân Sắc, đôi ngươi nọ đen láy như ngọc và sâu tưởng chừng không chạm đáy, “Còn về phần bức ảnh, chắc không cần thiết tôi phải nói ra đâu đúng không?”
Mắt Tô Tiến rực sáng, Diệp Vân Sắc mỉm cười nhìn y.
Ân Thần Bắc vẫn chỉ tủm tỉm.
“A Tiến, nếu là anh, anh sẽ lắp máy quay chỗ nào?” Y rít một hơi thuốc, “Cứ giả dụ địa điểm là WC đi.”
Tô Tiến đã theo Ân Thần Bắc lê la khắp thế giới ngầm từ năm mười tuổi, coi như cũng từng trải và giàu kinh nghiệm, nghĩ một thôi một hồi rồi đoán, “Tay vặn cửa? Gương? Góc tường… Đằng nào một không gian rộng thế, có muốn lắp lén một cái máy quay cũng dễ ợt mà.”
“Đúng là rất dễ, thế nhưng anh định tháo nó ra như nào? Vòng trở lại để lấy hay sao?”
“Vấn đề này…” Tô Tiến ngần ngừ, “Sợ là khó đấy. Cùng một nơi mà đi đi về về hai lần thì lộ liễu quá.”
“Thế mới nói anh còn suy nghĩ câu nệ lắm.” Ân Thần Bắc phủi khói thuốc, ý cười trên miệng càng đậm hình, hỏi sang Diệp Vân Sắc, “Nếu là em thì sao?”
Cậu mỉm cười, “Anh Thần có đáp án rồi thì cứ nói thẳng cho chúng em nghe đi.”
Y xoay vòng ghế, đổi một tư thế thoải mái hơn, lại nhận định, “Thế nên phải làm sao để thỏa mãn cùng lúc hai điều kiện, vừa dễ đi vào, cũng như dễ để lấy ra…”
Tô Tiến bèn bật thốt, “Thùng rác!” Ân Thần Bắc liền lạnh lùng liếc hắn một cái, còn Diệp Vân Sắc bên cạnh cười nói, “Em đoán là chỗ xà phòng rửa tay.”
Trong mắt Ân Thần Bắc chớp lên một tia sáng, “Đoán giỏi.”
“Gài ở nơi lộ liễu quá sẽ dễ bị phát hiện hơn, lúc trở về lấy cũng dễ bại lộ thân phận. Thế nhưng, nếu gài máy quay chỗ xà phòng rửa tay, góc máy sẽ vừa hay quay về hướng đi vệ sinh…”
Tô Tiến vỗ tay bộp bộp, “Mà đi vệ sinh chỗ nào chả như chỗ nào, có nghĩ bể đầu cũng sao biết máy quay quay buồng WC của ai! Quá siêu, chiêu này cả tôi cũng không đoán ra…”
Diệp Vân Sắc tiếp lời, “Hơn nữa, xà phòng dùng xong sẽ có người thay mới, vậy là có thể thần không biết quỷ không hay mà lấy được bình cũ.” Cậu mỉm cười, “Quả nhiên, không hổ danh anh Thần.”
Mắt Ân Thần Bắc lóe sáng, “Dĩ nhiên, nhưng đây mới chỉ là một phần thôi. Phần còn lại tôi nghĩ, màn này do hai người cùng sắp đặt, một người vào trước gài máy, người kia vào sau lấy, phối hợp ăn ý, Chúa mới phát hiện ra.”
“Anh Thần, anh biết thủ phạm là ai rồi sao?!” Tô Tiến la to.
Đến đây thì Ân Thần Bắc ngừng lời.
Y hít một hơi khói dài thật dài, không nói thêm câu nào, lặng như xuất thần mà cũng như đang suy tính. Thư phòng im tới nỗi chỉ còn quanh quẩn tiếng thở đều đều mà dài lâu của người trong phòng, mà mãi một lúc lâu sau, Ân Thần Bắc mới điềm nhiên bảo, “Tiểu Diệp, mở chai rượu giúp anh.”
Cậu vâng lời y đứng dậy, trước tủ rượu lóng lánh, la liệt, cậu hỏi, “Anh Thần uống chai nào đây?”
Y trầm ngâm nhìn nửa mặt của cậu, màu rượu có cam, có đỏ nhạt, có hổ phách, hắt lại trên gương mặt ấy, hai mắt sáng ngời của cậu cũng phủ thêm một lớp mông lung nhàn nhạt… Cậu lúc này, là Diệp Vân Sắc ôn hòa và vô hại… Đưa tay giụi tàn thuốc, y nói, “Brandy cũng được. Tô Tiến cũng làm một ly đi.”
Tô Tiến tưởng đây là báo hiệu của thắng lợi, thế là lơn tơn đi ngay đến. Ân Thần Bắc cầm chiếc ly chân cao, rót đầy rượu cho hắn, đồng thời rót đầy cho ly của mình. Y nâng ly lên ngang lông mày, thản nhiên mà rằng, “Ly này, là kính cho kẻ địch dũng cảm của chúng ta.”
“Cái gì…?” Tô Tiến còn ngỡ mình nghe nhầm ấy chứ.
“Tôi nào biết thủ phạm là ai.” Giọng nói trầm khàn mà quyến rũ của Ân Thần Bắc thoáng cao lên, thể hiện sự tán thưởng lần đầu tiên y có, kèm một nụ cười mờ nhạt, “Tôi cũng không có chứng cớ. Kẻ này làm việc gọn gàng sạch sẽ, cao minh vượt cả sức tưởng tượng của tôi.”
“Cho nên, tôi kính hắn.”
Y ngửa đầu uống cạn ly rượu, Diệp Vân Sắc đứng bên lại chỉ mỉm cười suốt khi xem cảnh này.
Đòn đánh trả của Toudou Kei vừa nhanh lại vừa quyết liệt. Ban đầu, chỉ trong một đêm, cô đã tìm ra một số nhân chứng chứng minh được cậu con trai da trắng kia là MB quán bar, kế đó lại lôi đâu ra được tờ xét nghiệm DNA không thua gì làm ảo thuật, chứng minh cậu ta chẳng có tí tẹo liên quan huyết thống nào với chủ tịch Vihenry sất. Thành thử, vụ án của Toudou Tadahito từ scandal giao dịch *** đã lập tức được hạ xuống thành thiên hướng *** và cuộc sống đời tư buông thả của Cục trưởng Toudou. Cả tập đoàn Vihenry lẫn Toudou Tadahito đều bị điều tra rành rọt từng ngóc ngách một, Toudou tức khắc trở thành người bị hại, bởi ông ta chỉ là lúc hứng lên thì tìm một cậu trai bao mà cũng không nhận một cắc nào Vihenry đút cho ông ta hết, hơn nữa ông ta còn công bố cậu thiếu niên da trắng kia vu khống ông ta, bởi lẽ ông ta trả tiền cho cậu ta, cho nên có đòi hỏi xác thịt với cậu ta là lẽ tất nhiên.
Truyền thông không dự đoán được sự tình lại thành hài kịch như thế, bắt đầu chuyển hướng khai thác sang Toudou Kei. Cô cũng bình thản, công khai với phóng viên rằng cô đã sớm biết giới tính của cha cô, mà ở cái đất Mỹ tràn lan mấy công việc bán hoa này, cô không cho rằng đi kiếm trai bao có gì gọi là vi phạm luật hình sự cả, bí lắm thì bị phạt tiền là cùng. Đồng thời, cô giao ra danh mục tài khoản bao năm qua của gia tộc Toudou, công khai nhận điều tra tư pháp nhằm chứng minh Cục trưởng Toudou không hề tham ô, còn Toudou Tadahito trong lần thẩm vấn thứ hai, đã vặn lại toàn bộ lời khai.
Cuối cùng ông ta được xử chỉ phạt tiền và giao cho ông ta tự động đệ đơn xin từ chức tới Quốc hội.
Sau khi có tin, Ân Thần Bắc liền mở tiệc chiêu đãi Toudou Kei, cô lại lần nữa xuất hiện bên cạnh Ân Thần Bắc với tư thái kiêu ngạo và phấn khởi, thậm chí còn chủ động mời rượu Diệp Vân Sắc trong bữa tiệc. Ân Thần Bắc cản rượu thay cậu, nhưng cô cũng tỏ tường nói cho cậu hay, bài tuy chỉ có một bộ, nhưng mỗi người chơi là một cách chơi bất đồng, một khi đã xuất được tiền vốn mới là người chiến thắng cuối cùng. Cậu sau trước vẫn chỉ mỉm cười thân thiện, trong mắt không mảy may dao động một tia, cũng không đáp trả gì cô. Thế nhưng lúc gần đi, cô đưa lưng về hướng Ân Thần Bắc, khiêu khích quẳng cho cậu một nụ cười lạnh, cậu vẫn mỉm cười hiền lành.
Lương Nhiễm nhập học Học viện mỹ thuật đã được một tháng, hàng ngày cứ lơ mơ, đầu óc trên mây.
Nguyên nhân gây nên cảm xúc này cho nó chỉ có một: Diệp Vân Sắc.
Trong tầm mắt nó luôn chớp nhoáng hình ảnh khuôn mặt cậu, Diệp Vân Sắc mỉm cười, Diệp Vân Sắc bao dung, Diệp Vân Sắc người đầu tiên nó nhìn thấy sau khi tỉnh ngủ từ ghế sô pha…
Có thế nào nó cũng không sao quên được vẻ mặt Diệp Vân Sắc, khi mình phun ra ba chữ “bẩn chết được”.
Như là vùng vẫy, như là nhẫn nhịn, như là bất lực, mà lại muôn vàn đớn đau… Tuy tất cả chúng đều bị Diệp Vân Sắc cất giấu, nhưng nó có thể cảm thụ, thứ đang được cậu chôn vùi rất sâu trong tâm can là nỗi thống khổ chồng chất không ai biết đến.
Nó hận mình đã làm cậu tổn thương.
“Tin tin”, còi xe vang lên bừng tỉnh nó. Nó ngơ ngác nhìn con Ferrari đỏ rực như lửa đỗ trước mặt mình. Cửa xe mở ra, Toudou Kei mặc bộ áo lông thú trắng như tuyết lộng lẫy bước xuống, đến cạnh nó, cười trêu, “Này cậu hấp, lạnh như này đứng cổng trường làm gì hở?”
“Uầy, tôi còn tưởng cậu không biết tôi chứ.” Cô cười cười, tự nhiên quàng tay nó, làm thành tư thế nó đang dắt cô, sau đó bảo, “Đi ăn, tôi mời.” Lương Nhiễm mấp máy, “Chị…” Tiếp theo câu nói đã không được thốt ra, Toudou đẩy nó lên con Limousine nọ.
Nó tựa một thằng ngốc, theo chân cô vào khách sạn đắt đỏ, kêu nó gọi đồ ăn nó không gọi, hỏi nó uống gì nó cũng im re. Toudou vỗ bàn, tỏ ra gắt gỏng, “Tưởng cậu là thú dữ kia mà, mắng nhiếc Tiểu Diệp thậm tệ, sao giờ lại thành câm điếc?!”
Lương Nhiễm thiếu điều nhảy dựng lên, lắp ba lắp bắp, “Chị… Chị…”
Cô liếc mắt coi thường, “Chị gì mà chị. Muốn hỏi tôi làm sao biết à? Hứ.” Cô khịt mũi, “Mỗi chuyện nhỏ như con thỏ này mà giếm được bổn tiểu thư chắc? Mà đâu chỉ có tôi, Ân Thần Bắc cũng biết nữa. Cậu tưởng bọn tôi là gà mờ à?”
Nói đoạn, cô rút điếu thuốc, tự mình châm lửa rồi thổi ra một vòng khói, “Thế nên mới nói, nhóc con như cậu chống đỡ được đến giờ vẫn chưa có ai sinh sự với cậu, phân nửa là nhờ công Tiểu Diệp đùm bọc. Nhìn gì mà nhìn? Tôi nói cậu không tin chứ gì?”
Nó vội vã cúi đầu, nhỏ giọng, “Không… Em tin…” Tim cũng bức bối khủng khiếp, hốc mắt nó cay sè.
Toudou thấy thế cũng không làm khó nó nữa, bỏ điếu thuốc ra, khuỷu tay đặt ngang mặt bàn, thân mình thoáng nhoài tới, “Lương Nhiễm, cho cậu một cơ hội, đoán thử hôm nay tôi tìm cậu làm gì?”
Lương Nhiễm lắc đầu, bàn về đầu óc sao nó có thể đuổi kịp ý nghĩ của Toudou. Nhìn nó lơ ngơ như bò đeo nơ mà Toudou cười khanh khách, “Cái thằng này, làm sao Tiểu Diệp đưa cậu về được nhỉ?” Một tay cầm thuốc lá, một tay cô nâng ly uống rượu, “Tôi muốn kể chuyện cũ cho cậu nghe, cậu muốn ăn gì thì ăn, uống gì thì uống, tùy, miễn là chịu nghe trọn chuyện tôi kể là được.”
Nụ cười nơi cô tản mác tà khí khiến Lương Nhiễm mất tự nhiên, nó ngần ngại đứng dậy, rụt rè mà rằng, “Tiểu thư Toudou, xin… xin lỗi, em còn có tiết học, em… về trước đây…” Sau đó liền cầm cặp mở cửa phòng ăn. Toudou chả buồn động mắt, vệ sĩ ngoài cửa đã dùng một cái lườm nanh nọc dọa nó quay về.
Toudou hờ hững hút thuốc, làm như không thấy hành động ban nãy của nó, bình thản nói, “Tôi nghe bảo, cậu rất thích Diệp Vân Sắc, nhưng cậu có biết Diệp Vân Sắc mà cậu thích là ai không?”
Lương Nhiễm nghe cô nhắc đến cậu, tim như bị chọc, má nóng bừng bừng. Toudou nở nụ cười trêu tức, nói rành mạch từng chữ, “Diệp Vân Sắc, là cảnh sát của tiểu đội phòng chống ma túy số 1, thuộc đại đội biên giới.”
“Bộp” một tiếng, chiếc cặp trong tay nó rớt xuống đất.
Toudou ngả lưng ra ghế, cười đến rung người, gần như vừa thở dốc vừa kể, “Sao hả, bị dọa rồi hả… A ha ha ha ha… Biết ngay cậu sẽ phản ứng thế này mà… Thằng quỷ con… Tí tẹo mặt mũi cũng không có…”
Lương Nhiễm, phần là bởi vẫn chưa hoàn hồn khỏi nỗi khiếp sợ, phần là để kệ cô cười đến rợn gáy, cố ép thân mình dính chặt vào tường. Cô cũng không đoái hoài, chờ cho cười đủ mới thở sâu, nâng ly uống một hớp, lại chầm chậm nói.
“Cậu thấy khó hiểu lắm phải không? Trên thực tế, trò đùa của số phận luôn tồn tại rất nhiều nhân tố không thể hiểu được, bằng không đâu còn gọi là số phận. Chuyện xảy ra đã gần ba năm, khi đó Ân Thần Bắc làm vụ buôn bán bên Đông Nam Á, tôi có giúp đỡ mấy chuyến thuyền, có một thời, không biết làm sao dính tới cảnh sát đại lục.”
“Ngày ấy, phá bỏ đường dây buôn lậu ma túy của đại lục không thể nói là không nghiêm, song họ lại thiếu thốn nhân tài, rặt một đám lẻ tẻ chỉ biết làm bừa theo lệnh. Thần Bắc ra tay nhanh gọn, lại âm hiểm, mấy vụ liền ở đại lục đều trót lọt, dần dần cũng thôi cảnh giác hơn. Thế mà có lần, người y mang theo ở phía Nam bị tóm gọn, toàn bộ hàng hóa trị giá bốn triệu bị diệt sạch.”
“Cái hồi ấy thì tổn thấy chừng đó không lớn cũng không nhỏ, Ân Thần Bắc thân chinh từ Mỹ qua, vừa dịp tôi đang rảnh rỗi nên cũng đi cùng. Sang đó, y bận rộn bố trí bố cục, đường dây suốt, tôi không hỏi cũng biết lần này y đã đụng trúng đối thủ khó xơi. Quả nhiên, lần thứ hai giao chiến, song phương tổn thất 3:7, Thần Bắc mất hàng, phe kia chết vài người.”
“Thần Bắc nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, quyết định lôi người đứng sau màn kia ra. Chúng tôi đã đau đầu khổ não nghĩ rất nhiều cách để con cá lớn mắc câu, sau đó…” Nói đến hai chữ này, cô hơi tạm dừng, ngón tay kẹp điếu thuốc vẽ nhạt một vòng cung trong không trung, khói bụi mù mịt… “Sau đó, chắc tôi không nói cậu cũng đoán được, chúng tôi gặp Tiểu Diệp.”
Lương Nhiễm há miệng muốn nói, rốt cuộc vẫn ngậm miệng.
“Tiểu Diệp năm ấy vừa tròn hai mươi, cậu ấy là hạt giống được Sở cảnh sát tỉnh trực tiếp điều xuống, là nhân vật sau khi được trui rèn hai năm ở cơ sở sẽ được trung ương nhận. Nghe đâu Sở tỉnh căn bản không chịu vuột mất cậu, là tự cậu ấy tìm Chủ tịch tỉnh nói sẽ làm cảnh sát phòng chống ma túy tuyến đầu. Nghe đâu cậu ấy còn trẻ mà đã thông thạo vài ngoại ngữ, vừa là chuyên gia súng đạn vừa là chuyên gia máy tính, còn là chiến sĩ đấu tay đôi không có đối thủ ở đại đội… Đương nhiên, những thông tin này đều là do chúng tôi điều tra, mà khi chúng tôi gặp cậu ấy, Thần Bắc chỉ coi cậu ấy là một thằng bé đơn thuần.”
“Cậu ấy đích thực vô cùng đơn thuần, kiểu tóc sơ sài, quân trang giặt phai cả màu, kỹ thuật bắn súng thực chuẩn, sáu người chúng tôi phái đi bị cậu ấy bắn chết năm, kẻ kia là vì cậu ấy cố tình chừa cho sống sót. Thời điểm ấy, Thần Bắc đích thân ra trận.”
Trái tim Lương Nhiễm đập bang bang, áp lực trong bầu không khí từ từ đặc quánh, Toudou tựa hồ muốn dẫn dắt nó đi từng bước, từng bước một vào câu chuyện một thuở kinh tâm động phách này. Dù rằng nó sợ hãi tột độ, song vẫn không thể từ chối tiếp cận.
“Tôi núp ở boong ke, quan sát bằng ống nhòm. Khi tôi chạm tới ánh mắt Thần Bắc, tôi chỉ biết thế là đã xong. Ánh mắt ấy, cả đời Thần Bắc chỉ từng biểu lộ dành cho mỗi mối tình đầu của mình, mà y lúc đó, rõ ràng còn nồng cháy hơn, và cũng nhiệt liệt hơn cả ngày xưa nhiều lắm.”
Vành môi đỏ chót của cô vẽ ra ý cười thê lương, “Ngay cả tôi còn chưa được y nhìn bằng ánh mắt tương tự bao giờ, vậy mà lần đầu tiên gặp Tiểu Diệp, y không hề giữ nó lại, trao cả cho cậu ấy.”
“Tiểu Diệp đáng thương nào có nhận ra. Cậu ấy ôn hòa, khách khí đề nghị Thần Bắc nộp súng đầu hàng, bởi lẽ cậu ấy nói đã bao vây xung quanh đông nghịt rồi. Cậu nghe xem, đứa nhỏ ấy ngốc cỡ nào. Cậu ấy tưởng đã khiến trùm buôn ma túy rơi vào tấm lưới của mình, mà không ngờ trùm buôn ma túy bị cậu ấy bắt ấy lại chỉ muốn mạng của cậu ấy, thân của cậu ấy… Hai bên rất nhanh giáp lá cà, Tiểu Diệp quả thực là đối thủ cân xứng của Thần Bắc, không ai nhường ai, trận chiến ấy vô cùng máu lửa suốt bốn tiếng đồng hồ, sau là do cậu ấy không chờ được cứu viện mà phải rút lui, ngay trong tình huống ấy, cậu ấy vẫn có thể dẫn các đồng nghiệp thoát ra ngoài mà không tổn hao gì.”
“Sau chuyện lần đó, Thần Bắc chạy đến phòng tôi, nổi khùng lên mà quyết tâm, y phải có Tiểu Diệp bằng được, gì đi chăng nữa cũng phải có cậu ấy cho kỳ được. Tôi nói với y rằng tôi đã sớm biết rồi. Từ khi anh đối mặt với cậu ta, anh không muốn cậu ta mới là lạ ấy. Giờ ngẫm lại, cũng thiệt nực cười. Một người đàn ông chạy đến chỗ vợ chưa cưới của mình nói rằng mình thích một người khác, muốn sở hữu người đó, đã thế người mà y thích lại không phải là nữ, còn là một cảnh sát trời sinh là bắt bớ những tay buôn ma túy. Cậu nói xem, có nực cười không? Có phải…?”
Cô lại bật cười, cười ngả tới ngả lui như là bắt gặp được câu chuyện khôi hài nhất trần đời. Vươn tay ra uống rượu, dòng rượu chảy tuột xuống cổ họng làm cô ho húng hắng, cô vẫn vừa uống vừa ho, vừa uống, vừa kể…
“Chúng tôi bắt đầu lập kế hoạch, trước hết là định cướp người nhưng không được, thân thủ của Tiểu Diệp làm chúng tôi phủ định phương án này lập tức, sau lại định lập mưu, định bắt cóc, tóm lại đã nghĩ vô số biện pháp, không biện pháp nào dùng được. Sau đó… Sau đó…”
Cô lại dừng, đường nhìn rơi trên đầu mẩu thuốc lá đang cháy, thoáng thẫn thờ. Lương Nhiễm tìm được giọng nói của mình, kiềm không được mà hỏi, “Sau đó thì sao…”
Phải rất lâu sau, Toudou mới thu hồi tầm mắt, chậm rãi nói, “Sau đó… Sau đó tôi nghĩ ra một cách, liền nói cho Thần Bắc nghe, người Trung Quốc có một quyển sách tên Tam Quốc Diễn Nghĩa, trong đó có ghi rất nhiều mưu kế hành quân, đánh giặc, có một kế gọi là, kế phản gián.”
“Kế phản gián từ khi được sử dụng trong Tam Quốc Diễn Nghĩa hình như có lúc không thành công, tôi kể hết mọi chi tiết cho y nghe, mọi người đều bảo, cách này vẫn khả thi hơn cả. Vì thế chúng tôi quyết định dùng nó.”
“Thần Bắc sắp người tìm một số tấm ảnh của Tiểu Diệp, chỉnh sửa trên máy tính rồi phát tán trong đại đội phòng chống ma túy. Số ảnh ấy, toàn bộ đều thể hiện Tiểu Diệp là một tên đồng tính trần truồng, ghép cơ thể, ghép tư thế… Đòn này chả mấy chốc nhận được phản ứng từ đại đội, ánh mắt họ nhìn Tiểu Diệp bắt đầu thay đổi, ban lãnh đạo thường xuyên tìm cậu ấy nói chuyện, những nam đồng nghiệp làm việc cùng còn chủ động xin dọn khỏi văn phòng Tiểu Diệp. Cậu ấy đi trên đường, luôn có người vụng trộm thậm thụt sau lưng. Nhưng vẫn chưa đủ, Thần Bắc còn sai người gửi ảnh đến nhà Tiểu Diệp, bố mẹ cậu ấy không chấp nhận con mình là biến thái, chống ba toong chạy hơn hai nghìn dặm đến, vừa gặp đã đánh ngã Tiểu Diệp xuống đất…” Cô hơi ngừng, lành lạnh cười, “Tôi chứng kiến thấy hết.”
Tay Lương Nhiễm run lên không tự chủ, cố lắm để hỏi, “Tại… Tại sao…”
Toudou ngoảnh qua, cười váng, “Tại vì tôi. Tôi giả thân phận, trà trộn thành công vào đại đội.” Cô cười đến mức mắt híp thành sợi chỉ, “Tôi chẳng hề lo sợ sẽ bị nhận ra, người duy nhất có thể nhận ra là Tiểu Diệp thì khi ấy đang bị chúng làm cho nổi điên, mà đám còn lại tự nhận mình thật thông minh thật lý trí, thì bị tôi xoay lòng vòng.”
Cô như nói phát mệt, nâng rượu lên uống, thở dài từ tốn, lại tiếp tục nói, “Rồi sau chúng buộc Tiểu Diệp phải từ chức. Kỳ thực Tiểu Diệp không phải không có ý chống đối, ngặt nỗi cậu ấy ngoài sáng, chúng tôi trong tối, năng lực một mình cậu ấy cực kỳ bé nhỏ, chúng tôi lại chi bạo tay. Cuối cùng Tiểu Diệp không chịu được, chạy ra quán uống rượu…”
“Rượu…” Lương Nhiễm chấn động, cứ láng máng cảm thấy có gì bất thường nhưng lại không biết bất thường ở đâu, bèn run rẩy hỏi, “Anh Tiểu Diệp… không uống được rượu mà…”
“Ha ha…” Toudou cười, “Ai nói cậu ấy không uống được rượu? Cậu ấy cùng lắm là tửu lượng không tốt thôi, chứ đâu đến nỗi không uống được rượu?” Cô nheo mắt, chọc tay vào cái ly, thong thả nói, “Hôm ấy, cậu ấy cũng giống như tôi đây này, uống hết chén này đến chén khác, có điều cậu ấy thì đã uống giỏi gì cho cam, lại còn uống rượu trắng, vừa cay vừa xót, gớm lắm thay. Cậu ấy uống bao nhiêu là nhiều, ai đến gần cũng không biết. Chúng tôi rút lén súng bên hông cậu ấy ra, mở chốt an toàn xong lại bỏ vào. Thần Bắc còn lo nhỡ làm Tiểu Diệp bị thương thì sao, nhưng ai nấy cũng nói không việc gì, hành động này chỉ là để giúp Tiểu Diệp chừa lại đường lui.”
Nói tới đây cô lại im, mắt nhìn trần nhà chằm chằm, đầu ngửa, ngọn đèn lấp lánh trải trên người cô, phủ lên mặt cô một tầng trơn bóng. Qua tiếp một hồi lâu nữa, cô mới nói chậm, “Tất cả chúng tôi không dự liệu sai, đồng nghiệp Tiểu Diệp đến đón cậu ấy về, trong lúc Tiểu Diệp và hắn giằng co, súng cướp cò, bắn chết hắn.”
Lương Nhiễm dù đã cực lực dằn nén, nước mắt vẫn chảy ròng ròng hai gò má, từ tường ngồi bệt xuống nền đất, tay bấu tại vị trí trái tim. Giọng Toudou mơ hồ dần, cô đã ngà ngà say, mắt lờ đờ mở tiếp một chai khác, ly rót đầy ngập.
Cô lại tiếp tục kể.
“Khẩu súng cướp cò bị thu giữ, Tiểu Diệp bị phán tội cố ý giết người, hoãn thi hành án hai năm. Khi cậu ấy bị giải về Sở cảnh sát tỉnh, Thần Bắc ngồi trong xe nhìn, dù chỉ mặc quần áo tù và đeo còng, cậu ấy vẫn là Tiểu Diệp xinh đẹp, bất kể trong tình cảnh nào, cậu ấy đều có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.”
“Tới bước này rồi, xem như chúng tôi đã hoàn thành bước đầu kế hoạch. Thần Bắc bắt đầu luồn lách các cửa ải, cậu không thể không khen y thực là người thông thạo mánh lới móc nối. Trong cái hoàn cảnh ấy, trong cái nơi ngục tù ấy, y lại có thể êm ru tráo một người khác thế chỗ Tiểu Diệp, suôn sẻ đưa cậu ấy ra ngoài. Trong khi Tiểu Diệp còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, người cậu ấy đã lên máy bay đi San Francisco, và ở đó, trước mặt đông đảo các anh em, lần đầu tiên Thần Bắc cưỡng bức cậu ấy.”
Nước mắt Lương Nhiễm rốt cuộc không nén được nữa, tuôn ào ào. Nó gồng sức tự bịt miệng, không để âm thanh của mình phát ra. Tiếng Toudou vẫn cất lên.
“Lúc ấy Thần Bắc điên rồi, nhất định điên rồi. Nhưng tôi có thể hiểu tâm tình y. Y nhung nhớ Tiểu Diệp bao lâu thế, lại đổ nhiều công sức vào cậu ấy như vậy, đến khi thật sự có được cậu ấy, dễ chỉ hận không thể nhồi nhét cậu ấy vào máu thịt mình ấy chứ. Y nhốt Tiểu Diệp ở biệt thự, tìm cách mua vui cho cậu ấy, nhưng Tiểu Diệp nào có quan tâm. Sau khi khôi phục thể lực, cậu ấy bắt đầu tìm đủ mọi cách để chạy trốn và chống cự. Cậu không biết đâu, suốt nửa năm cậu ấy dùng đủ loại cách rồi, nếu chúng tôi không bố trí nghiêm ngặt, bỏ ra mấy nghìn người canh gác cậu ấy, có khi cậu ấy đã chạy tới đâu đó từ đời nào…” Cô ngừng, lại nói, “Dù Thần Bắc đã có được cậu ấy nhưng lại gian nan khôn tả. Mỗi lần y ôm Tiểu Diệp lên lầu là sẽ nghe từ trong phòng tiếng vật lộn rầm rầm, đồ cổ, di vật văn hóa rơi vỡ, hỏng hóc là chuyện thường tình, rất nhiều lần Thần Bắc chẳng thể được như nguyện. Thế rồi y để Tiểu Diệp ở trong một căn phòng không có lấy một vật dụng nào, Tiểu Diệp lại đập vỡ kính. Cậu ấy thời đó, không giống hiện tại chút nào, y chang một cái giếng sâu không thấy đáy, kể cả cậu chỉ ném xuống một hạt gạo, cậu ấy cũng thừa sức dâng trào thành sóng lớn.”
“Thần Bắc phải đổi cách. Y là người có tính nhẫn nại nhưng không dễ tha thứ chuyện tình nhân của mình náo loạn cả nửa năm. Y sai người mang một thứ thuốc đến, thuốc này uống vào làm người tứ chi xuội lơ, là phương pháp thích hợp nhất để giáo huấn một con chim non không chịu nghe lời trong cuộc hoan lạc. Thần Bắc bỏ thuốc vào bát cơm, vào cốc nước của Tiểu Diệp, đây là điều Tiểu Diệp không ngờ tới. Cậu ấy tưởng Thần Bắc vẫn dùng quy tắc đánh bài giống mình, Thần Bắc lại ngấm ngầm giở trò. Sau bữa tối hôm đấy, khí lực đứng dậy khỏi ghế, cậu ấy cũng không có. Ngày đó, Thần Bắc nhốt cậu ấy trên lầu, làm nguyên một đêm.”
Lương Nhiễm ngoài giàn giụa lệ và run rẩy ra thì không động tĩnh nào. Toudou chợt mỉm cười cúi xuống, nhìn nó, dịu dàng hỏi, “Cậu có biết, kể từ lần chuốc thuốc đó, Tiểu Diệp thành thế nào không?”
Thấy nó không ngừng rúm ró, cô hài lòng nhả khói, cười bảo, “Cậu ấy không cương được nữa, từ đó trở đi, cậu ấy mất công năng làm đàn ông. Bất luận cậu đùa nghịch ra sao, cậu ấy cũng như một cái xác, không dậy nổi phản ứng nào. Bác sĩ giải thích là do thuốc, nhưng nhiều hơn là tâm lý người bệnh. Cậu ngẫm mà xem, Tiểu Diệp kiêu hãnh nhường vậy, bị chuốc thuốc, bị chà đạp trên giường, phàm là người, sao cậu ấy có thể cương được nữa. Nhưng mà sau đó, cậu ấy không còn phản kháng. Cậu ấy dùng nửa năm học tập kiến thức trong bang, dùng nửa năm làm trợ thủ của Thần Bắc, lại dùng nửa năm nữa, trở thành trợ thủ đắc lực không thể khuyết thiếu, giúp y quản lý cả thế giới ngầm San Francisco.” Hút nốt ngụm thuốc, cô dập nó xuống bàn, cười tủm tỉm, “Cậu chê cậu ấy bẩn ư? Đúng, cậu ấy không sạch, nhưng cậu xem, hiện nay cậu ấy rất tốt. Người người xưng hô cậu ấy là anh Tiểu Diệp, có xe đắt tiền, có biệt thự Thần Bắc tặng, dù Thần Bắc không cho cậu ấy về đó ở nhưng dù sao cũng đứng tên cậu ấy…” Cô cười, nâng cằm Lương Nhiễm, tặc lưỡi, “Sao nghe tôi kể chuyện mà cậu lại khóc nhè thế này, xấu xí quá, mau lau mặt đi, tôi còn có chuyện nhờ cậu giúp nữa.”
Lương Nhiễm bị cô nhéo đến phát đau, gắng nín khóc, hỏi, “Chị muốn em… làm gì…”
Toudou cười quyến rũ, “Dĩ nhiên có liên quan anh Tiểu Diệp của cậu… Muốn nghe không?”