Chu Dao sờ mi tâm, cảm thấy nơi anh chạm vào nong nóng, có thể đã in lên cả nốt ruồi mỹ nhân ấy chứ. Cô yên lặng đi lên cầu thang, lại bắt đầu suy đoán.
Biết về các loại đá lại còn biết đánh nhau, trước kia Lạc Dịch làm nghề gì nhỉ? Lẽ nào là... vệ sĩ chuyên bảo vệ đá quý?
Chu Dao mang một bụng nghi ngờ, vừa đẩy cửa phòng ra đã nghe thấy Đường Đóa nói: Mình cảm thấy Chu Dao có nguy cơ thua rồi.
Chu Dao kháng nghị: Nói xấu sau lưng mình à!
Bọn mình đang đánh cược ấy. Hạ Vận cười nói, Xem cậu và ông chủ Lạc, ai sẽ thu phục ai.
Đương nhiên là mình thu phục anh ấy rồi. Chu Dao hất cằm ngồi xuống giường mình, ôm gối, Đừng quên kinh nghiệm chinh chiến sa trường của mình dày dặn đấy.
Đường Đóa cười khanh khách, không hề nể mặt vạch trần: Mấy kinh nghiệm hẹn hò kia của cậu chỉ làm màu thôi, hiệu quả thực chiến chẳng khác gì đi xem mắt, chỉ có ăn cơm, xem phim vậy thôi.
Tô Lâm Lâm lẳng lặng chọc thêm một nhát dao: Tỷ lệ thành công cũng thấp ngang với đi xem mắt luôn.
Chu Dao lườm hai người họ: Hai cậu im đi.
Đường Đóa xòe bàn tay: Không tin mình với cậu tính tỷ lệ nhé, cậu hẹn hò bao nhiêu người, trong số đó từng hôn hít, ăn ngủ với mấy người, tỷ lệ là một trên năm đúng không?
Tô Lâm Lâm nhỏ giọng: Một trên mười mới đúng đấy.
Chu Dao ném chiếc gối sang: Tô Lâm Lâm cậu phiền quá.”
Chu Dao ngã vật xuống giường, trề môi. Trước kia cô chỉ tiếp xúc với mấy sinh viên nam, không ai như Lạc Dịch cả. So sánh hai bên như vậy, mấy nam sinh viên kia không phải kiểu 1+1 thì là 1x1, còn Lạc Dịch là 1234567 mũ 1234567 rồi.
Khó đối phó rồi đây.
...
Nhóm Lâm Cẩm Viên cần dùng trang bị đi bộ nhưng khách sạn đã bán hết, Lạc Dịch liệt kê chúng vào danh sách, đi đến trấn trên mua đồ. Sáng sớm, chiếc xe bánh mì (1) dừng ngoài cửa khách sạn, Chu Dao lẻn đến kéo cửa bên gái lái phụ, thấy đặt túi lớn túi nhỏ lại chuồn về chỗ ngồi phía sau.
(1) Xe bánh mì: Dạng xe ô-tô 9 chỗ, 12 chỗ chuyên dụng để vận chuyển.
Ánh nắng mai ấm áp, Lạc Dịch bước nhanh ra khỏi khách sạn, đến mở cửa chỗ ghế lái, nhác thấy có gì đó là lạ liền liếc nhìn ra sau. Chu Dao đang ngồi chễm chệ, còn như chủ nhân ra lệnh với anh: Mau lên đây, lái xe đi.
Lạc Dịch nhìn cô một giây nhưng không nói gì cả. Lúc xe đi lên đường cái, nhìn gương chiếu hậu thấy cô muốn hạ cửa kính xe xuống, anh mới thản nhiên nói: Gió lớn.
À. Vậy không kéo xuống nữa. Chu Dao nghe lời đến lạ, ghé vào cửa ngắm cảnh bên ngoài, khuôn mặt áp sát lên kính.
Một tháng không gặp, quang cảnh trên đường đi đã thay đổi rất nhiều. Lần trước khi cô ngồi xe mô tô vẫn là dãy núi xanh biếc, bây giờ cây cối đã úa tàn, khắp núi đồi như khoác lên chiếc áo vàng rực. Gió thổi lay lá vàng xào xạc, như có người đang cầm lấy cái rây khổng lồ sàng lắc.
Đẹp quá... Cô nói, Thế là đã sắp đến mùa thu rồi.
Lạc Dịch nghe thấy, ngước mắt nhìn kính chiếu hậu. Trong chiếc kính bé xíu, anh chỉ nhìn thấy sườn mặt, đôi mắt với hàng mi đen nhánh vừa dài vừa cong của cô, khẽ chớp vài cái giống như chú bươm bướm màu đen thật nhỏ.
Một giây sau, cô bỗng nhìn vào gương, ánh mắt vẫn mang cảm xúc kỳ ảo khi nãy, bất ngờ chạm phải ánh mắt anh. Ánh nắng ban mai ngoài cửa sổ soi vào mắt cô trong suốt long lanh.
Lạc Dịch nhanh chóng ánh mắt nhìn về phía trước, một tay lục tìm bao thuốc lá trong hộp xe đầy vật lộn xộn, rút ra một điếu thuốc, ngậm vào miệng, lại tìm bật lửa, nhưng do không cầm chắc nên bật lửa rơi xuống sàn xe.
Chu Dao lập tức nghiêng người về trước, khom lưng nhặt lên. Cô ngó lơ bàn tay đang chìa ra của Lạc Dịch, tự quẹt lửa đưa đến trước mặt anh, nói vô cùng ân cần: Ông chủ Lạc, để tôi giúp anh.
Cô nhoài người đến lưng ghế anh, cánh tay quàng qua người anh. Anh hơi khựng lại, rồi khẽ cúi đầu kề điếu thuốc vào ngọn lửa kia, không ngờ cô lại đưa bật lửa đi chỗ khác, vẻ mặt cười xấu xa.
Lạc Dịch hơi nhăn mày, ngậm điếu thuốc, nói không rõ tiếng: Trêu tôi à?
Chu Dao lại quẹt lửa lần nữa, ngọn lửa bập bùng, nghiêng đầu kề vào tai anh cười khẽ: Ông chủ Lạc, tôi đâu thể châm thuốc cho anh không công được. Với lại, cuộc nói chuyện của chúng ta tối qua chưa xong đâu, tôi còn chưa nghe được chuyện của anh, vậy không công bằng. Anh phải trả lời câu hỏi của tôi mới đúng.
Lạc Dịch nắm chặt vô-lăng, mắt nhìn thẳng phía trước: Nói đi.
Chu Dao vừa thấy có hi vọng liền tắt ngọn lửa trong tay, phấn chấn kề cổ phía sau anh đặt câu hỏi: Trước kia anh...
Lạc Dịch nheo mắt, đột ngột xoay tay lái, giảm tốc độ rẽ nhanh vào khúc cua. Người Chu Dao chợt đổ dúi dụi về phía trước, gương mặt đụng ngay vào lỗ tai và cằm anh. Mặt cô áp sát vào da thịt rắn chắc và mái tóc ngắn mềm mại của anh. Mùi hương đầy nam tính trên cổ anh ùa vào mặt cô.
Trong khoảnh khắc đó tim Chu Dao lỡ nhịp, suýt nữa nhảy ra ngoài.
Cô gái phía sau còn chưa kịp phản ứng, anh đã nhanh chóng gạt cần số, tốc độ xe lại đột ngột tăng lên. Chu Dao bị hất về ghế sau.
Trái tim đã trở về, miễn cưỡng không nhảy ra khỏi lồng ngực, nhưng chiếc bật lửa thì văng khỏi tay, bay lên phía trước bị anh vững vàng chụp lấy. Một tay anh xoay bật lửa lại, quẹt lửa, cúi đầu châm điếu thuốc trong miệng. Rồi cổ tay anh xoay chuyển, ném nó vào hộp chứa đồ.
Sau một loạt động tác lưu loát, anh nhả ra một làn khói, hỏi: Còn nói nữa không?
Trong kính chiếu hậu, vẻ mặt Chu Dao khắc rõ hai chữ: Ngây dại.
Trái tim bé nhỏ của cô cứ đập cuồng loạn trong lồng ngực, cũng không biết là vì cú rẽ khi nãy hay là vì lí do gì khác. Cô đỏ mặt tía tai, vội nhìn ra ngoài cửa sổ, vuốt lại mái tóc lòa xòa vén vào mang tai, kết quả vừa chạm vào tai đã thấy nóng bừng.
Đến khi tim đã bình phục lại, cô mới không nhịn được tức tối thầm khinh thường, lái xe hay thì giỏi lắm hả, anh chính là gã bảo vệ đá quý kiêm tài xế đáng ghét.
Không nói thì thôi, dù sao cũng không hứng thú lắm. Chu Dao mạnh miệng, còn vươn vai một cái, Hớ... trong xe chán quá, tôi ngủ đây...
Cô không muốn nói chuyện với anh nữa, nhưng không thể biểu hiện quá nhỏ mọn nên dứt khoát quay mặt đi, nhắm mắt lại ngủ.
Sau khi rít vài hơi thuốc, trong xe đã tràn ngập khói. Lạc Dịch hạ cửa xe xuống cho khói tan đi, gió lạnh ùa vào, Chu Dao đang ngủ trên ghế sau khẽ giật mình, hơi nhíu mày, rụt cổ lại quay đi.
Đúng là ngủ thật à, lòng dạ rộng rãi thật.
Lạc Dịch liếc nhìn cô, cửa kính hạ xuống được một nửa lại tăng lên, nhìn lại điếu thuốc còn dang dở trong tay, cũng dụi tắt nốt.
Xuống núi anh ghé tiệm Ngô Ký lần trước, Ngô Minh và A Tang đều ở đấy, còn có cả mấy gã to con bữa nọ. Lạc Dịch đưa tám mươi nghìn cho đám người kia, cuối cùng họ mới hết giận bỏ đi. Gã cầm đầu còn vô cùng khách sáo và khen ngợi Lạc Dịch, nhưng đối với Ngô Minh thì sắc mặt rất khó coi.
Ngô Minh vô cùng biết ơn: Ông chủ Lạc, lần này nhờ có cậu cứu em trai tôi, tiệm tôi buôn bán không tốt, vốn chẳng có là bao, chờ qua một thời gian nữa có tiền sẽ trả dần cho cậu.
A Tang phụng phịu không muốn trả tiền giúp cho em chồng, khẽ véo lưng Ngô Minh, anh ta lại nói tiếp: Để cái thằng Ngô Địch kia lo mà làm việc, đừng có suy nghĩ viển vông nữa.
Chu Dao nhìn A Tang chằm chằm.
Lạc Dịch nói: Cậu không cần quan tâm đến số tiền kia nữa, đó là chuyện giữa tôi và Ngô Địch.
Ngô Minh cười ngượng, không nói gì nữa. Tâm trạng A Tang vui vẻ, bắt chuyện: Lần này ông chủ Lạc xuống núi làm gì?
Mua đồ. Lạc Dịch nói nhiều hơn hẳn ngày thường, Một hai ngày nữa phải dẫn khách trong tiệm đi loanh quanh.
Ồ, ông chủ Lạc rất ít khi dẫn khách đấy.
Rảnh rỗi không có gì làm nên coi như đi dạo thôi.
Đúng rồi, chủ tiệm bán trang bị dã ngoại là bạn tôi, lát nữa tôi gọi điện thoại, bảo anh ta giảm giá nhiều chút cho anh.
Lạc Dịch cười nhạt: Cảm ơn.
A Tang cười ngọt ngào: Đều là người quen, khách sáo làm gì?
Chu Dao thấy anh và A Tang nói qua nói lại vốn không vui lắm, lại thấy anh cười với A Tang, trong lòng như có một đám lạc đà Alpaca chạy qua. Với người khác thì khách sáo nói cười, với cô thì làm vẻ mặt như cô thiếu anh bảy tám tháng tiền phòng vậy.
Cô lườm anh rồi im lặng nhìn trời, không ngờ vẻ mặt cô vợ trẻ oán trách này bị Lạc Dịch phát hiện. Anh hơi buồn cười, khẽ cắn môi dưới. Vừa định nói gì đó thì Ngô Minh đã bảo anh vào phòng trong.
Trước khi anh đi vào lại dặn dò Chu Dao: Đứng đây đừng chạy lung tung.
Biết rồi, dài dòng! Chu Dao sầm mặt đứng đấy.
Lạc Dịch nhướng mày, ồ, cô bé này là cá bong bóng sao, một câu không hợp liền tức giận.
Vào phòng trong, Ngô Minh nói: Ông chủ Lạc, đám đá lần trước cậu cần, nửa đường đã bị mất, làm nghề bọn mình không quanh minh chính đại lắm nên cũng không tiện truy đuổi. Tôi thấy rất ngại.
Lạc Dịch cười cười: Không sao. Đi con đường mạo hiểm thì phải chuẩn bị tâm lý bị rủi ro mà.
Vậy... cậu còn mua nữa không? Bên bạn tôi có hàng tốt.
Thôi, tôi vốn không rành lĩnh vực này lắm, thấy mấy năm trước mọi người đều giàu lên nhờ làm cái này nên cũng muốn thử một phen, quả nhiên là dân không chuyên chỉ tổ góp phần chen lấn. Đánh trận to bao lâu rồi cũng không kiếm được gì, thôi bỏ đi, cứ yên ổn làm ăn, quản lý khách sạn thì hơn. Lạc Dịch vỗ vai Ngô Minh.
Trước kia anh giả bộ như muốn kinh doanh đá ngọc nhờ Ngô Minh làm trung gian là muốn tra lai lịch anh ta, nhưng cái muốn tra thì không tra được, ngược lại tung lưới thành công ở chỗ Ngô Địch.
Sắc mặt Ngô Minh thoáng thay đổi, cũng không níu kéo nhiều, cười gật đầu.
...
Trên đường lái xe đến tiệm bán đồ trang bị dã ngoại, Lạc Dịch hỏi: Mới vừa rồi cô cứ nhìn A Tang chằm chằm làm gì?
Chu Dao đang sờ cằm suy tư, ngẩng đầu lên: Hả?
Cô nhìn A Tang chằm chằm rất lâu.
Chu Dao hơi sửng sốt, rồi cười mờ ám: Sao anh biết tôi nhìn A Tang chằm chằm rất lâu?
Lạc Dịch: Nói việc chính đi.
Chu Dao thôi cười: Anh cũng thấy sợi dây chuyền đeo trên cổ cô ta, đúng không?
Ừ.
Để dưới áo không nhìn rõ lắm. Hình như là phỉ thúy, rất có giá... Nhưng trong tiệm của họ lại không bán phỉ thúy.
Là ông chủ Ngô tặng, anh ta rất chịu chi cho phụ nữ. Lạc Dịch nói, đến cửa tiệm, anh ngừng xe lại.
Chu Dao nắm lấy cơ hội, hỏi: Còn anh? Trước kia có quen bạn gái...
Sao cô xác định bây giờ tôi không có bạn gái? Lạc Dịch đẩy cửa, xuống xe.
Chu Dao leo xuống từ bên ghế lái phụ, sững lại một giây rồi cười rạng rỡ: Tôi nghe A Mẫn nói, ông chủ Lạc vẫn còn độc thân.
... Lạc Dịch lặng thinh đi vào trong tiệm
Chu Dao theo sau, cười vừa gian xảo vừa đắc ý: Tôi đùa đấy, chỉ bịa ra để dụ anh nói thôi. Sao A Mẫn lại nói với tôi những chuyện này được.
Nhìn anh không buồn tiếp lời, tâm trạng cô vui sướng, ngẩng đầu đi vào tiệm. Hà, suốt quãng đường bị anh chiếm thế thượng phong, rốt cuộc đã hòa nhau rồi.
Khóe môi Lạc Dịch khẽ cong lên, đột nhiên đá nhẹ vào bắp chân Chu Dao. Cô lảo đảo, mặt mày hoảng hốt, lúc sắp sửa ngã xuống bậc thềm thì...
Lạc Dịch nhanh chóng nắm tay cô, kéo cô lại. Chu Dao va vào lồng ngực anh, trái tim như được ngồi tàu lượn siêu tốc lần nữa, cô còn chưa kịp hoàn hồn, ngẩng mặt lên nhìn anh.
Lạc Dịch đang cúi đầu nhìn cô, cười cười: Nói cho cô biết, con người tôi có thù phải trả. Lần sau còn trêu chọc tôi thì tốt nhất là phải để ý kỹ đấy.