Xe moto chạy băng băng trên con đường lớn giữa núi rừng, hai bên đường là dãy núi cao ngút ngàn, dòng suối róc rách len lỏi qua những tảng đá, trên núi nở đầy hoa đỗ quyên. Chu Dao vô tư ngắm cảnh, cô dựa sát vào lưng Lạc Dịch, cảm thấy toàn thân đều ấm áp.
Gió lạnh rít gào, cô núp sau lưng anh, coi anh như bức tường chắn gió. Vai anh rất rộng, tấm lưng lực lưỡng, bất tri bất giác Chu Dao liền ôm lấy eo anh. Lạc Dịch thoáng cứng đờ.
Anh hỏi: Cô làm gì vậy?
Chu Dao đáp: Xe chạy nhanh quá, tôi sợ.
...
Câu trả lời này thật hoàn hảo. Dường như trải qua giây lát suy nghĩ, tốc độ xe bắt đầu giảm dần rồi dừng lại. Cô không thả tay ra, anh mím chặt môi, liếm răng hàm, nghiêng đầu nhìn cô: Còn chưa buông ra à?
Chu Dao liền yên lặng thả lỏng tay, vẻ mặt điềm nhiên.
Còn lộn xộn nữa tôi thả cô xuống đây đấy. Anh cảnh cáo, khởi động xe lần nữa.
Chu Dao bị cơn cuồng phong thổi táp, nheo mắt lại. Đường núi quanh co, tốc độ xe lại nhanh, cô thật sự hơi chao đảo, không tài nào giữ thăng bằng được. Suy nghĩ chốc lát, cô lại nắm lấy vạt áo anh. Lần này Lạc Dịch không ý kiến gì, chắc hẳn cũng nghĩ như thế này không quá phận.
Chu Dao cố ý nhắc nhở, gào lên trong gió: Nắm áo một chút không sao chứ hả.
Lạc Dịch làm như không nghe thấy, nhưng giờ phút này, cảm giác áo bị kéo dường như hơi khó tả.
Non xanh nước biếc lướt qua tầm mắt, đường xuống núi rất dài, Chu Dao tán gẫu với anh: Bình thường bao lâu anh đến trấn trên một lần?
Anh không trả lời, Chu Dao ló đầu lên nhìn anh: ?
Lúc này anh mới khẽ nghiêng đầu nhìn cô, nhanh chóng hờ hững đáp: Đừng nói chuyện.
Tại sao?
Gió lớn, hít khí lạnh nhiều bị ốm sẽ phiền phức.
À. Chu Dao ngoan ngoãn ngậm chặt miệng, mím môi cười sau lưng anh, mắt bị gió tạt nheo thành một đường cong. Trông cô giống như một con hồ ly nhỏ vui vẻ.
Khoảng chừng bốn mươi phút đã đến trấn nhỏ ở chân núi Shangri-La. Nói là trấn nhỏ nhưng thật ra đây là một trấn rất nhỏ, rất rất nhỏ, chỉ có một con phố chính, không rộng rãi cũng không sầm uất. Lại đang sửa đường nên lối đi lại khá chật hẹp.
Hiện giờ là lúc họp chợ buổi sáng, trên đường phố chật ních người đến xe đi, nào là xe chở rau đi bán, xe bán sữa dê buộc theo dê qua lại. Xe kéo chuyên chở hàng hóa, máy kéo, xe taxi chở khách du lịch, xe bánh mì bản xứ kiếm khách, khiến con đường gập ghềnh trở nên đông kín.
Xe moto của Lạc Dịch cũng chậm lại, anh cúi đầu nhìn, tay Chu Dao vẫn nắm lấy áo anh, ngón tay mảnh khảnh và mu bàn tay tê cóng đến đỏ bừng.
Giọng anh thờ ơ hỏi: Lạnh không?
Không lạnh, gió hơi lớn thôi. Chu Dao khẽ xoa tay mình, cởi mũ bảo hiểm xuống, suốt cả quãng đường bị gió thổi khiến đầu cô hơi choáng.
Anh quay đầu lại nhìn cô, mặt cô cũng đỏ ửng vì gió lạnh.
Không bị choáng váng chứ? Lạc Dịch hỏi.
Không sao. Ngày nào tôi cũng uống một viên nang Hồng Cảnh Thiên. Chu Dao nói.
Ừ.
Xe moto di chuyển từng chút trong đám người. Chu Dao ngồi phía sau, loáng thoáng nghĩ đến hồi bé, ba cô đẩy xe đạp đi mua thức ăn ở chợ, cô ngồi ở yên sau đong đưa chân, nhàn nhã nhìn mọi người xung quanh qua lại nhộn nhịp. Giờ phút này tâm trạng cô cũng thư thái hệt như thuở thơ ấu.
Bên cạnh là một cô gái Tạng và đứa bé cầm mấy món linh tinh như túi bọc giầy đi mưa len lỏi trong đám người, nhìn nhìn ngó ngó rồi mời chào những người trông giống du khách. Nhưng dù họ có đưa vật phẩm đến trước mặt, cũng hiếm có người mua.
Mua đi, 15 tệ một món thôi, ở trên núi bán đắt hơn đấy. Trên núi trời hay mưa lắm. Họ nói tiếng phổ thông lưu loát, ánh mắt mong chờ, nhưng du khách chỉ hờ hững lướt qua.
Chu Dao nói: Ở Angkor Wat Cambodia cũng có rất nhiều đứa trẻ bán mấy món lưu niệm nhỏ, chúng nói tiếng Trung rất sõi: Mua một cái đi, chỉ một đô thôi.
Lạc Dịch nghe cô nói, rồi nhìn về phía đứa bé ven đường.
Chu Dao nói: Có điều, Angkor Wat có bảng thông báo cho du khách.
Ồ? Anh hơi lạnh nhạt.
Khuyên du khách không nên mua đồ của bọn trẻ, nói như vậy sẽ khiến chúng thấy tiền rất dễ kiếm, không chịu lo học hành.
Lòng thương hại tràn đầy không phải chuyện tốt. Anh nói.
Chu Dao nhìn thấy hàng rau quả, lại đặt ra câu hỏi: Thực phẩm trong khách sạn anh giải quyết như thế nào? Cử người xuống mua à?
Mấy hộ nông dân gần đó đưa thẳng đến khách sạn.
Chu Dao kinh ngạc: Tôi tưởng là trên núi ngăn cách với nhân thế đấy.
Không có nơi nào thật sự ngăn cách với nhân thế cả. Lạc Dịch nói, Ngọn núi này có mười mấy thôn làng, du khách không biết mà thôi. Cô cảm thấy hứng thú với bản làng địa phương thì có thể đi thăm thú, người nơi đó thuần phác lắm.
Anh đưa tôi đi à? Chu Dao thuận lợi bắt mối.
Lạc Dịch không đáp lời, chắc là đang nghĩ sao tự nhiên anh lại đào hố chôn mình thế này.
Dòng người phía trước đã thưa hơn, xe moto có thể chạy được. Giao thông dần dần thuận lợi, tốc độ xe đang tăng lên thì một đứa bé đột ngột lao ra.
Lạc Dịch dừng lại ngay lập tức, Chu Dao đổ dồn người về phía trước, đụng vào lưng anh giống như va phải vách tường cứng rắn, bộ ngực của cô suýt thì lép kẹp luôn, ngay cả mặt cũng đập vào gáy anh.
Chu Dao che mũi, đau đến nhe răng trợn mắt, oán trách: Sao đầu anh cứng quá vậy?
Lạc Dịch hỏi ngược lại: Đầu của cô là bong bóng à?
Chu Dao sửng sốt, thoáng chốc lại cười khanh khách.
... Lạc Dịch nói, Đáng cười đến thế sao?
Đứa bé gây họa nói gì đó bằng tiếng Tạng, đại loại là xin lỗi, Lạc Dịch xua tay để cậu nhóc đi, còn dặn dò thêm một câu hình như là băng qua đường phải cẩn thận.
Chu Dao xoa ngực, thò đầu lên hỏi: Anh còn biết tiếng Tạng hả?
Lạc Dịch không nhìn cô, khẽ nói: Cô ngồi nhích ra sau một chút.
Mới vừa rồi phanh lại đột ngột, Chu Dao đã trượt một khoảng trên yên, dính sát vào Lạc Dịch. Chân cô áp sát vào mông anh không chừa một khe hở. Tư thế này và độ chặt chẽ thật sự có vẻ mờ ám.
Chu Dao cũng ngượng ngùng, mặt nóng lên, vội vàng lùi lại.
Xe rẽ vào một ngõ nhỏ. Bưu thiếp đã gửi, dây chun đã mua.
Lạc Dịch đứng trong ngõ, hỏi: Cô chờ tôi ở đây, hay là về trước...
Cùng đi chứ, chờ đợi chán lắm. Anh muốn đi đâu?
Gặp người quen.
À... Còn tưởng rằng anh đi mua đồ. Gặp người quen thì tôi không quấy rầy đâu. Chu Dao cầm dây chun trong tay, quay đầu nhìn xung quanh, Xung quanh đây có chỗ nào có thể ngồi đợi mấy giờ không?
Không có!
Cô ngước mắt nhìn quanh chỉ có quán mì, tiệm gạo, cửa hàng hạt giống, phân hóa học vân vân...
Chu Dao hỏi: Có chỗ nào chơi game không? Tôi có thể ở đấy chơi vài giờ.
Lạc Dịch liếc nhìn đồng hồ đeo tay: Sớm quá, chưa mở cửa.
.. Chu Dao cũng không ủ rũ, nhún vai nói, Vậy tôi về trước.
Tốt. Anh cúi đầu nhìn cô, hỏi, Biết trạm xe chứ?
Chu Dao cười: Nơi này chỉ có một con đường thôi mà, tôi đâu phải dân mù đường.
Ừ. Lạc Dịch đội mũ bảo hiểm lên, phóng moto đi mất.
Chu Dao đi đến nơi bán vé của khu du lịch, vừa sờ người mới phát hiện, ôi chết toi, cô không mang theo tiền.
Trong phòng chờ, từng tốp khách du lịch đang kiểm vé, đi lên xe buýt.
Chu Dao không hiểu sao trong lòng chợt thấy trống vắng. Cô bất giác cảm thấy hơi mờ mịt, ngồi một mình trong đại sảnh chốc lát, nhưng cũng không biết đang đợi điều gì.
Có một cậu bé đen nhẻm gầy teo chạy đến mời chào cô mua túi bọc giầy đi mưa, cô lắc đầu.
Cậu bé vẫn muốn thuyết phục, nói: Chị ơi, rẻ lắm, em bán chỉ 15 tệ thôi, trên núi bán 25 tệ đấy.
Chu Dao áy náy chìa tay ra, nói: Chị không có tiền.
Ồ. Đứa bé gãi đầu, nhưng không lập tức bỏ đi. Cậu ngồi xuống cạnh cô, đưa tay ra so với tay Chu Dao, Quào, tay chị trắng quá.
Tay của cậu nhóc đen thùi giống như que củi. Chu Dao cười, vuốt tóc cậu nói: Nơi chị ở mặt trời không to bằng nơi em.
Cậu nghiêng đầu nghĩ chốc lát, không hiểu, lại hỏi: Một mình chị đến đây chơi à?
Đi chung với bạn.
Bạn chị đâu?
Anh ấy có việc đi trước rồi.
Vậy chị chờ lát nữa đi, lát nữa anh ấy sẽ trở lại tìm chị mà. Đứa trẻ vỗ vỗ tay cô, nói rất nghiêm túc.
Chu Dao mỉm cười, cảm động vì lời an ủi chân thành của cậu, tâm trạng cô vô thức tốt lên.
Cách đó không xa có người gọi tên cậu, cậu bé quay đầu lại trả lời bằng tiếng Tạng, một đám trẻ đứng ngoài cửa chờ cậu cùng đi bán. Cậu bé chạy về phía nhóm bạn của mình.
Chu Dao lại ngồi chốc lát, du khách càng lúc càng đông, cô muốn gọi điện thoại cho nhóm Đường Đóa đến đón cô, nhưng nghĩ ngợi lại thôi. Cô đi ra khỏi trấn, một mình lên núi.
Trên đường đèo có trạm ngăn xe bên ngoài đến, không biết có ngăn du khách đi một mình lại không nhỉ? Nếu nói với họ hôm qua cô đã mua vé vào cửa, liệu họ có tin không? Thôi cứ đi đến đó rồi hãy tính.
Từng chiếc xe buýt đầy ắp người chạy qua, Chu Dao đi sát lề như một chú ốc sên. Cuối tháng Tám đầu tháng Chín, nhiệt độ trên núi không cao nhưng nắng rất to, đày nắng một lúc mà cổ cô đã đổ mồ hôi. Mới vừa rồi xuống núi gió lớn như vậy mà giờ không thấy đâu nữa, chỉ có hoa đỗ quyên nở rộ khắp núi chói mắt như đốm lửa thôi.
Chu Dao buộc tóc lại, kéo khóa áo khoác xuống. Cơ thể tỏa nhiệt ra ngoài nhưng trong lòng rất lạnh. Đến tận khi một chiếc xe moto dừng bên cạnh cô, Chu Dao quay đầu lại, sau đó ánh mắt trở nên ngây dại.
Sao anh đến đây?
Cô không mang tiền à? Lạc Dịch hỏi, hơi khó chịu cau mày, trên trán cũng lấm tấm mồ hôi.
Quên mất. Chu Dao ngây ngốc nói.
Vậy sao vừa rồi cô không nói?
Quên mất. Chu Dao nói xong rồi lặp lại lần nữa, Mới vừa rồi cũng quên mất.
Lên xe đi. Lạc Dịch cúi đấu vứt mũ bảo hiểm cho cô, cô ôm lấy, chưa kịp nghĩ ngợi đã hỏi, Anh muốn đưa tôi về à? Vậy phiền phức quá...
Không lên à. Lạc Dịch khựng lại rồi hỏi, Sáng nay cô có bận việc gì không?
Không có.
Lên xe đi. Anh hất cằm ra sau.
Chu Dao ngồi lên yên sau, cài quai mũ bảo hiểm lại, Sao anh biết tôi không mang theo tiền?
Ai kia không thèm để ý đến cô. Xe moto vòng lại, lần nữa chạy về phía chân núi. Gió lại kéo đến, man mát lành lạnh.
Trở lại trấn nhỏ dưới núi, con đường vẫn chật chội, xe máy lại chậm chạp len lỏi trong dòng xe và đám người. Lúc đang nhích từng chút một, có người kéo góc áo Chu Dao. Chu Dao cúi đầu, là cậu bé bán túi bọc giầy đi mưa kia.
Cậu ngẩng đầu cười toe toét với cô: Bạn chị trở lại tìm chị chưa?
Rồi em.
Em nói không sai mà. Cậu bé đắc ý ngẩng đầu.
Phải đấy, cảm ơn em. Xung quanh tiếng xe ồn ào, Chu Dao lớn tiếng nói với cậu.
Cậu vui vẻ vẫy tay rồi chạy mất.
Có chuyện gì vậy? Lạc Dịch hỏi.
Không sao. Chu Dao cười trả lời.
Làm gì mà cô không mang tiền chứ, chỉ là ví dụ ngộ nhỡ nên thử xem sao thôi.