Chiều hôm sau đã tìm được vị trí đại điểu. Một người trong đội săn phát hiện một cái hang ổ rất lớn, không có đại điểu ở đó. Lam Nguyệt nghe xong lập tức gọi người mang thi thể đại điểu trên bệ đá ném vào rừng rậm Mông Tạp. Cô lo lắng con chim còn sống sẽ tìm ra. Trong bộ lạc còn có phụ nữ trẻ con nữa. Lam Nguyệt đem mười mấy chiếc cung lớn hôm qua mấy người Hoắc Lý chế tạo được và các mũi tên cho Trát Nhĩ, phân phó tổ chức thành nhóm mười mấy thợ săn có kinh nghiệm đi luyện tập.
Cô dặn Hoắc Lý trước cứ mài cốt tiễn, cung để sau hẵng làm tiếp. Cốt tiễn có lực xuyên thấu lớn hơn trúc. Cô còn cho người tiếp tục tuần tra. Đám đàn bà con nít trước khi giải quyết xong chuyện đại điểu đều phải ẩn núp đi, một khi có nguy hiểm đều di dời đến đại sơn động. Nhất thời, toàn bộ bộ lạc đều lu bù công việc. Bên cạnh bệ đá dựng lên mười mấy cọc gỗ để luyện tập. Hoắc Lý thì dẫn người đi mài cốt tiễn.
Người trong bộ lạc mấy ngày này đều không đi săn. Lương thực và thịt muối, còn cả thịt ướp gia vị đều còn đủ dùng. Bạn trẻ tiểu Thạch đi phân phối cỏ cầm máu cho mỗi người, căn dặn một khi bị thương phải rắc lên trước, sau đó trở về cho hắn trị liệu sau. Cơm nhà Lam Nguyệt gần đây đều là già Sơn nấu, thịt nướng, canh rau hoặc canh nấm, già Sơn chỉ biết làm hai món này. Lam Nguyệt và Trát Nhĩ cũng yên lặng ăn hết.
Tô vẫn chưa khỏi bàng hoàng sau chuyện đại điểu, ngày nào cũng dán mắt vào Ô Lệ, một khi không thấy liền thất kinh. Ô Lệ nhìn bộ dạng của mẹ, đến đi vệ sinh cũng phải dùng bình đá, sau đó gọi cha đi đổ. Lam Nguyệt qua thăm vài lần vẫn không thấy có gì thay đổi, đành đợi đến lúc tiêu diệt được đại điểu mới hy vọng Tô trở lại bình thường được.
Sau một ngày luyện tập, Lam Nguyệt đi sang kiểm tra thành quả, Trát Nhĩ và Đạt là bắn chuẩn nhất. Trát Nhĩ có Lam Nguyệt chỉ điểm. Đạt là thợ săn lão luyện nổi danh rồi. Hai người bọn họ đều bắn 10 mũi trúng 6. Khôn và những người khác hơi kém chút, cũng có thể trúng mấy tên. Lam Nguyệt nghĩ về sau luyện tập tiếp thì tốt rồi. Hiện tại chuyện cấp bách là cần phải giải quyết chim thủy tổ, cô không dám khẳng định con thủy tổ còn lại có đến bộ lạc hay không, để đảm bảo, đại điểu nên đi bầu bạn với bạn đời nó, phải đi giết mới có thể an tâm, cho nên cô thu xếp để bọn họ đi giết đại điểu.
Lam Nguyệt muốn đi theo nhưng Trát Nhĩ vẫn cứ mặc kệ không nghe. Lam Nguyệt nài nỉ một hồi cũng thôi. Trát Nhĩ dẫn người xuất phát, còn cô vụng trộm kêu Tiểu Mãnh đi theo.
Đến sườn núi giáp ranh giữa rừng rậm Mông Tạp và rừng rậm Lạc Vụ, cách sào huyệt của đại điểu không xa, mấy người Trát Nhĩ ngừng lại nghiên cứu chiến thuật, thương lượng xong kế sách mới xuất phát tiếp. Lam Nguyệt cưỡi trên người Tiểu Mãnh đi theo ở rất xa. Mấy người Trát Nhĩ đặt toàn lực chú ý vào phương hướng của đại điểu nên không phát hiện thấy Lam Nguyệt đang ở phía sau.
Từ rất xa đã có thể trông thấy hang ổ trên sườn núi đá, Trát Nhĩ lệnh tất cả tản ra tiến đến gần. Lam Nguyệt tìm một bụi rậm lớn ẩn náu, dặn Tiểu Mãnh nằm sấp xuống, tiểu gia hỏa này quá cao. Sườn núi đá phía trước không cao, trên đỉnh núi bị khoét một cái hang thật lớn. Lam Nguyệt nhìn vào hang mãi vẫn không thấy gì. Đội săn bắn thì đang nhẹ nhàng tiếp cận.
“Khéccc… khéc” Tiếng chim thủy tổ đột nhiên xuất hiện trên đỉnh đầu, không tốt, đại điểu không ở trong hang, xem ra vừa trở về.
“Trốn dưới tán cây, nhanh” Lam Nguyệt vọt ra hét to. Đội săn bắn nghe thấy liền vội vàng chạy về phía các cây đại thụ nhưng vẫn không kịp, một thợ săn bị cắp lấy lên giữa không trung. Trong lúc giãy giụa hắn cầm mộc thương đâm vào chân đại điểu nhưng không trúng, lại bị đại điểu một ngụm nuốt xuống.
“Chú ý, cầm cung nhắm bắn, chuẩn bị bắn” Lam Nguyệt lại hạ lệnh. Trát Nhĩ cũng nhìn thấy Lam Nguyệt và Tiểu Mãnh, không có thời gian giáo huấn người phụ nữ này, người trong bộ lạc đã chết một, Trát Nhĩ nhanh chóng tập hợp người lại cầm cung tìm vị trí, những người khác cũng tập trung ném đá, dù vậy vẫn không đánh đến được, mà còn làm cho đại điểu chần chờ lao xuống.
“Tiểu Mãnh, đi ra kéo xuống” Lam Nguyệt vỗ xuống chiếc mũi của Tiểu Mãnh, ra hiệu cho nó tiến lên. Tiểu Mãnh không hiểu nhưng nhìn đại điểu vì né mộc thương và đất đá mà càng tiến gần đến chỗ Lam Nguyệt liền xông ra, gầm gừ uy hiếp đại điểu. Đại điểu cũng phát hiện thấy Tiểu Mãnh đang uy hiếp nó, nó liền hướng Tiểu Mãnh lao xuống. Tiểu Mãnh tiếp tục chiến đấu, công kích, cụng đầu. Đại điểu giơ vuốt chụp vào lưng Tiểu Mãnh, nhoáng một cái nó đã né tránh được nhờ lớp da vừa dầy vừa trơn, đại điểu không làm được gì nó, hai bên giằng co qua lại.
Mấy người Trát Nhĩ cũng tìm được vị trí bắt đầu bắn tên. Đại điểu trúng mấy tên vào cánh, đau nhứt đến nỗi thiếu chút nữa bay không được, quay đầu lại bắt người ném đi, một trảo đi qua liền đập chết một người. Tiểu Mãnh ở phía sau đuổi theo quấn lấy.
Lại chết một người. Lam Nguyệt mắt lạnh nhìn đại điểu, quay đầu nói với Trát Nhĩ: “Trát Nhĩ, nhắm vào cổ, bắn tên đi”. Trát Nhĩ giương đại trường cung, toàn thân trụ vững, nhắm vào đại điểu đang quần nhau với Tiểu Mãnh. “Vút…” tiếng tên xé gió lao đến cần cổ đại điểu. “Phụp…” một tiễn cắm vào yết hầu. Mũi tên xuyên qua cổ, vượt ra khỏi lớp lông vũ một đoạn, đại điểu phịch hai cái rớt xuống. Tiểu Mãnh chạy đến một cước giẫm nát bụng đại điểu.
Đại điểu chết rồi, đội săn bắn bi thương ôm thi thể người bị đập chết đến trước mặt Trát Nhĩ. Lam Nguyệt khó cất nổi một lời. Một khắc trước còn nói nói cười cười với mọi người, hiện tại đã không còn hơi thở, có người đến cả thi thể cũng không tìm thấy.
“Mọi người đừng quá đau buồn, trách nhiệm của chúng ta là bảo vệ đàn bà con nít trong bộ lạc, cho dù có chết cũng phải tiếp tục”. Trát Nhĩ trầm giọng nói. Mọi người lặng im dõi theo thủ lĩnh, vẻ mặt càng thêm quyết tâm.
Xã hội Viễn Cổ vô cùng nguy hiểm, con người sống trong hoàn cảnh này có thương vong cũng là tất nhiên, chuyện có thể làm chỉ là dùng trí tuệ của mình để sống sót tốt. Lam Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời.
Qua giây phút bi thương, Lam Nguyệt phân phó mọi người chôn cất thi thể thợ săn tại nơi hắn chiến đấu lần cuối. Lam Nguyệt đứng đó yên lặng xem trong chốc lát rồi quay đầu đi về hướng hang ổ. Trong hang Lam Nguyệt tìm được 3 quả trứng khổng lồ và một chút xương cốt động vật. Cô hiểu ra vì sao con chim thủy tổ này vẫn ở đây trông coi dù không còn bạn đời. Lam Nguyệt căn dặn đem trứng khổng lồ về bộ lạc, phá hủy tổ chim, ném thi thể đại điểu vào rừng. Sau khi bận rộn cả buổi, Trát Nhĩ mang mọi người về bộ lạc.
Phái một người về báo tin đại điểu đã bị đội săn giết chết, hiện tại đã an toàn. Lúc đám người Lam Nguyệt về tới bộ lạc, già trẻ lớn bé đều chạy ra đón tiếp. Trát Nhĩ tụ tập mọi người đến trước thạch đài, đứng lên bệ đá nói rằng đã có hai thợ săn hy sinh. Nam nhân bị đại điểu ăn mất có người phụ nữ trong bộ lạc, cô ta khóc thở không ra hơi, mấy phụ nữ bên cạnh thấy thế tiến đến an ủi cô. Lam Nguyệt lên tiếng bảo Trát Nhĩ ổn định tình hình.
“Hiện tai đại điểu đã chết, bộ lạc Mông Tạp chúng ta lại được an toàn sinh sống, chuyện này nhờ có hai đồng bạn đã mất, chúng ta mãi mãi phải khắc ghi công lao họ đã cống hiến cho chúng ta.” Trát Nhĩ trầm giọng nói, đều do Lam Nguyệt dạy hắn cả. Người người trong bộ lạc đều dõi theo thủ lĩnh, đồng lòng hô to nhớ rõ hai dũng sĩ.
“Lưu, cho ông trứng chim.” Lam Nguyệt chỉ vào trứng chim nói với Lưu. Lưu cầm lấy một khúc gỗ lớn đập nát trứng chim, lòng trắng lòng đỏ chảy lan ra bệ đá. Bạn trẻ tiểu Thạch tiến lên đỡ lấy cha. Nét mặt Lưu ẩn ẩn nụ cười. Mẹ Thạch, tôi đã báo thù được cho bà.
Lam Nguyệt không có ý định để trứng và thịt chim lại ăn. Thứ đồ ăn thịt người này chẳng ngon lành gì. Hơn nữa người trong bộ lạc cũng không nói muốn ăn, chứng minh cũng không phải là thứ họ muốn ăn, cho Lưu còn có thể giải quyết một chuyện khúc mắc, thật tốt.
“Hoắc Lý sẽ tiếp tục làm cung, chia cho mỗi người đi săn một cái. Tất cả mọi người chăm chỉ luyện tập nhiều chút. Cung này có tác dụng bảo vệ an toàn rất tốt khi săn bắn, còn có thể đánh được con mồi bay trên trời. Nhớ thu hồi cốt tiễn lại, thứ đó không dễ làm được. Sau này bộ lạc chúng ta sẽ tốt hơn.” Lam Nguyệt tổng kết lại. Mỗi ngày đám thợ săn đều đến trước mặt Hoắc Lý. Tính sát thương của cung này tất cả mọi người đều nhìn thấy, cho nên mỗi người đều đến đòi Hoắc Lý, làm cho bạn trẻ Hoắc Lý nhận lấy sự chú ý thật nóng bỏng.