Hôm sau, lúc Lam Nguyệt thức dậy đã là giữa trưa. Buổi sáng cô có dậy một lát, dưới ánh mắt lo lắng của Trát Nhĩ mà ra sức ăn sáng, sau đó vuốt ve Tiểu Mãnh đang xum xoe làm nũng, rồi lại lăn ra ngủ tiếp. Trát Nhĩ thấy Tô đến mới rời đi, Lam Nguyệt vẫn không hề hay biết. Giữa trưa cô lại ăn hết mấy bát bánh trứng, uống hết một bát canh cá to mới thôi, sau đó nghe Ô Lệ trả bài, chỉ ra vài chỗ sai, xong lại vùi đầu ngủ. Tình hình chăn nuôi và trồng trọt đều có thể nghe ra được từ bài tập của Ô Lệ. Lam Nguyệt ngủ đến 3 giờ chiều mới dậy, thấy trong nhà không có ai bèn đi ra ngoài xem đàn lợn con.
Đàn lợn con hiện tại đã quen bị nuôi nhốt, cửa gỗ không cần phải chèn đá nữa vì chúng sẽ không chạy đến húc nữa, thỉnh thoảng có đi tới cạnh cửa, đứng một lát rồi về. Đàn lợn đã lớn hơn rất nhiều, cỡ bằng con lợn trưởng thành ở hiện đại, nhưng để lớn bằng đám lợn rừng mà bọn Lam Nguyệt bắt được thì phải còn lâu nữa, chắc phải qua mùa tuyết. Có một chuyện làm Lam Nguyệt rất vui mừng đó là lũ lợn con này không hề kén ăn, thứ gì cũng ăn cả.
Có một lần Lam Nguyệt đem cỏ khô đi nấu lên xong trộn thêm chút muối chúng vẫn ăn sạch. Lam Nguyệt hứng khởi vì đàn lợn rất dễ nuôi, chỉ có một điều là chúng rất thích đào bới, trong hang toàn đá không đào được, thả ra là lại đi dũi đất, rất giống với lợn nhà ở hiện đại. Nhưng Lam Nguyệt rất ít khi thả chúng ra, trong hang có đào mãi cũng không hỏng được, cứ để mặc chúng đào xới.
Tiểu Mãnh rất thích lợn con, thường vươn vòi ra doạ chúng. Lũ lợn con thường xuyên bị Tiểu Mãnh doạ kêu eng éc. Sau người trong bộ lạc kháng nghị phải Lam Nguyệt phải dạy dỗ lại Tiểu Mãnh, nó mới chịu bớt đi trêu chọc lũ lợn. Những việc mà Tiểu Mãnh thích nhất là trêu cá, chọc lợn con, và chơi đùa với Thạch. Nhìn đàn lợn trong hang lớn nhanh như thổi, Lam Nguyệt thấy rất vui.
“Lam, tôi sang nhà Tiểu Mỹ chút, cô có đi không?” Giọng Ny vang lên từ phía sau. Lam Nguyệt gật đầu, cùng Ny sang thăm Tiểu Mỹ đang ở cữ.
“Ồ, mọi người đều ở đây sao, sang thăm em bé à!” Ny đi vào, nhìn trong phòng có mấy phụ nữ đang mai thai cùng những phụ nữ khác, bèn lên tiếng chào hỏi. Nhóm phụ nữ nhìn thấy Lam Nguyệt phía sau Ny, liền chào cô. Lam Nguyệt gật đầu đáp lại.
“Trí giả, nghe nói cô cũng có thai rồi hả? Tôi cũng muốn có sớm một chút”. Một phụ nữ mới tới tên “Ô Lan” vẻ mặt mong chờ nhìn Lam Nguyệt. Ny nói rồi sẽ có thôi, Lam Nhuyệt thì chỉ gật đầu, vừa nghe mọi người nói chuyện vừa đưa tay chơi đùa với em bé.
“Tiểu Mỹ, đã đặt tên cho bé con chưa?” Ny hỏi bà đẻ Tiểu Mỹ đang ngồi trên giường.
“Vẫn chưa, Lãng nói đợi khi nào trí giả rảnh sẽ nhờ chị ấy đặt cho, như vậy có thể mang đến nhiều may mắn cho bé con.” Tiểu Mỹ nói xong nhìn sang Lam Nguyệt. Lãng cũng vừa lúc bưng canh gà vào, nói hùa theo: “Phiền trí giả đặt giúp một cái tên.”
“Dương” Lam Nguyệt nói ngắn gọn. Tiểu Mỹ tiếp: “Giống như thái dương (mặt trời) sao, hay quá”. Lam Nguyệt gật đầu tỏ ý là như vậy. Lãng cũng vui mừng ôm lấy đứa bé gọi Tiểu Dương. Lam Nguyệt đen mặt: Con cừu nhỏ*, cái tên này thật là …
*Tiểu Dương (小阳 – mặt trời nhỏ) đồng âm với tiểu dương (小羊 – con cừu nhỏ)
Mấy phụ nữ mang thai khác thấy thế cũng vây quanh Lam Nguyệt nói đợi sinh xong sẽ nhờ cô đặt tên giúp. Lam Nguyệt đen mặt đáp là vẫn nên để cha đứa nhỏ đặt, như vậy sẽ thân thiết với cha nó hơn, mọi người nghe vậy cũng thấy có lý. Lam Nguyết lau mồ hôi: lại đặt một cái tên khó đỡ như vậy nữa, cô còn mặt mũi đâu mà gặp người.
Ny dặn dò Tiểu Mỹ phải chú ý những gì, tiện thể để cho mấy phụ nữ có thai nghe. Lam Nguyệt lấy túi da thú đựng trứng luộc ra, ăn liên tiếp từ quả này đến quả kia.
“Sư phụ, chị ăn nhiều thật đấy, không thấy chị ngơi miệng lúc nào” Đúng lúc bạn trẻ Tiểu Thạch đến trả đồ cho nhà Tiểu Mỹ, nhìn thấy Lam Nguyệt ăn không ngừng, nhịn không được nhắc nhở cô. Nhìn Lam Nguyệt đen mặt, bạn trẻ Tiểu Thạch mới biết mình đã lỡ lời, thấy Lam Nguyệt định phạt mình, lập tức chạy té khói, vừa chạy vừa nói: “Sư phụ… em … em … em đi phơi thuốc đây”. Lam Nguyệt nhìn mặt trời đã xế bóng, giờ còn phơi thuốc cái gì, coi như cậu chạy nhanh. Đám phụ nữ thì cười trêu, nói thầy thuốc sợ trí giả thật đấy.
“Lam Lam, về chưa?” Trát Nhĩ đã trở về, đằng sau còn có mấy người Hoắc Lí. Lam Nguyệt thấy hình như họ có việc cần bàn nên gật đầu, vừa vẫy tay với đám phụ nữ thì đã bị bế đi.
“Trí giả, mấy hôm nay chúng tôi đã bàn bạc với nhau, vẫn cảm thấy không yên tâm. Sợ là Mộc Sa sẽ trở về. Ý thủ lĩnh là muốn bọn tôi tăng cường luyện bắn cung” Lam Nguyệt vừa vào cửa ngồi xuống, Hoắc Lí liền nói.
“Ừm, làm thêm mấy cái cho đám đàn ông mới tới, rồi dạy bọn họ”. Lam Nguyệt gật đầu đáp.
“Lam Lam, tôi định sẽ tăng thêm người tuần tra, như vậy có thể giám sát chặt chẽ được khắp mọi nơi”, Trát Nhĩ nói. Lam Nguyệt ngẫm thấy chỉ là phân thêm mấy người thôi, cũng không ảnh hưởng gì, nên gật đầu.
“Lam, sau này cô không được một mình đi ra khỏi bộ lạc, dù có chuyện gì xảy ra cũng không được”, Khôn nói. Lam Nguyệt hiểu hắn đây là theo ý của Tô nên cũng gật đầu.
“Thủ lĩnh, hay chúng ta đến bộ lạc Mộc giết Mộc Sa đi?” Đạt nói. Hắn rất không ưa người bên bộ lạc Mộc.
“Như vậy không ổn đâu. Bộ lạc Mộc cách chúng ta quá xa, đi qua bên đó sẽ có thương vong. Hơn nữa người của bộ lạc Mộc rất thích chém giết, bọn họ rất nguy hiểm” Thanh Mộc đã từng đến bộ lạc Mộc, căn cứ theo tình hình mà nói.
Đám đàn ông dựa theo tình hình Thanh Mộc nói mà thảo luận, tạm thời chưa thể thống nhất được ý kiến. Việc già Phong phải dẫn người đến đây đã đủ thấy Mộc Sa điên cuồng cỡ nào, bọn họ chính là vì bị Mộc Sa bức bách mới phải chạy đến tận bộ lạc Mông Tạp.
“Cứ theo những gì vừa bàn, tăng cường luyện bắn cung và tuần tra. Tôi đã có sắp xếp khác, không cần phải đi tìm Mộc Sa, cứ ở đây chờ hắn.” Lam Nguyệt chốt lại vấn đề với mọi người.
Haha, Mộc Sa, cậu đã phải cướp bóc phụ nữ và lương thực rồi ư, xem ra Lợi Á không thể giải quyết vấn đề sinh tồn của bộ lạc cậu sao? Tôi sẽ chờ cậu đến. Trong mắt Lam Nguyệt loé lên vẻ tàn nhẫn.
“Được rồi, việc này cứ quyết như vậy, mọi người về đi.” Lam Nguyệt bảo mọi người ra về. Trát Nhĩ đi nấu cơm. Hôm nay Tô phải đi thu xếp cho đám người mới tới.
Xem ra, phải bắt đầu chuẩn bị rồi. Ha ha, Mộc Sa, sẽ có bất ngờ cho cậu đấy. Sau khi tiễn mọi người ra về, Lam Nguyệt chậm rãi đi đến nhà Tiểu Thạch, hai thầy trò ở đó trò chuyện rất lâu, đến tận khi Trát Nhĩ nấu nướng xong đến ôm người về. Sau khi về nhà, cơm nước xong xuôi, Lam Nguyệt lại lấy da thú ra bôi bôi vẽ vẽ cả tối, cuối cùng gật đầu hài lòng. Trát Nhĩ liếc mắt: Này, sao giống hình dạng xung quanh Bộ lạc vậy, Lam Lam vẽ thứ này làm gì?