Bộ lạc Mông Tạp bước vào mùa đông, thời tiết tháng 11 gió lạnh thổi vù vù táp vào mặt, toàn bộ mặt sông đều đóng băng, trên mặt đất phía trong và ngoài bộ lạc đều phủ đầy tuyết, rừng rậm cùng đồng cỏ ở nơi xa được khoác lên mình một lớp áo bàng bạc, trong rừng rậm ngoại trừ loài chuột núi vẫn còn hoạt động bên ngoài, phần lớn động vật đã bắt đầu ngủ đông. Đám đàn ông trong bộ lạc dậy từ rất sớm quét dọn tuyết đọng từ tối qua, bọn nhỏ mặc quần áo đội mũ làm từ da thú đang nô đùa với nhau, từ xa nhìn lại tựa như một đám thú con tụ tập cùng một chỗ vậy.
“Trí giả… Chị sợ lạnh thật đấy … Đã mấy ngày rồi em không nhìn thấy chị đâu.” Hoắc Lí đi vào, phủi phủi tuyết trên người, nhìn Lam Nguyệt như đang ngủ đông, bèn nói.
“Tôi đang có thai.” Một câu nói của Lam Nguyệt đã làm Hoắc Lí nghẹn họng. Cô cũng không muốn ở mãi trong nhà, lúc mang thai cô cái gì cũng phải cẩn thận. Cứ ở lì trong nhà như thế cô cũng chán lắm rồi, nhưng Trát Nhĩ lại không cho cô ra ngoài, cứ khẩn trương nhìn bụng cô, chỉ mới gần sáu tháng thôi, doạ người lắm sao, chẳng lẽ cô đi lại một chút là đứa bé sẽ bị rơi ra ngoài sao. Nghĩ đến đây, trong đầu Lam Nguyệt lại như có một dòng điện xẹt qua.
“Lam Lam…, em lại muốn đi ra ngoài.” Đây là câu khẳng định, Trát Nhĩ ôm thêm than củi đi vào, nhìn chằm chằm Lam Nguyệt.
“Ha ha, có đâu, em chỉ đi loanh quanh trong phòng chút thôi, em đã nói rồi, như vậy sẽ tốt cho việc sinh con.” Lam Nguyệt cười khan, Trát Nhĩ thấy cô không ra ngoài thì không xoắn xuýt nữa, đi thêm lửa.
“Hoắc Lí, mọi người trong bộ lạc đã sắp xếp xong chưa?” Lam Nguyệt đi lại trong phòng, hỏi Hoắc Lí.
“Rồi, đã thu xếp xong được một thời gian rồi, những người mới tới cũng đã ổn định, lương thực cũng đủ.” Hoắc Lí gật đầu nói, vì không thấy Lam Nguyệt đi ra ngoài, hắn không có thời gian báo cáo lại tình hình.
“Đúng rồi, vừa rồi Ô Lệ nói có hai con thỏ bị lạnh chết, hỏi phải làm thế nào?” Trát Nhĩ nói xen vào, hắn vừa gặp phải Ô Lệ.
“Chỗ ở của thỏ là ở trong hang, mùa tuyết quả thực không dễ nuôi. Hoắc Lí, cậu dẫn người đi làm cho ổ thỏ dày hơn, trên lan can phủ thêm lá trúc tránh gió, cho cao thêm một tầng, trên nóc thì phủ thêm một lớp cỏ khô, vẫn không được thì giết chết làm thức ăn, nếu sống sót được thì sang năm đàn thỏ cũng có thể thích nghi.” Lam Nguyệt nhíu mày dặn dò. Hoắc Lí nghe xong thì đi ra ngoài tập hợp người đi làm.
“Lam Lam, bọn Mộc Sa mùa tuyết liệu có tới không? Đã lâu như vậy mà vẫn chưa thấy?” Trát Nhĩ cầm đồ ăn vặt ngồi xuống bên cạnh.
“Chắc chắn, mùa tuyết không đủ lương thực, người bộ lạc Mộc qua đông, chỉ có bộ lạc Mông Tạp là nhiều lương thực nhất, hắn không thể không đến.” Lam Nguyệt nói xong, nghĩ một chút rồi nói tiếp: “Trừ bộ lạc Mông Tạp ra, không có nơi nào có thể thoả mãn được hắn, lại còn thêm chuyện của em nữa, Mộc Sa sẽ quyết phân thắng bại trong mùa tuyết này, cho nên phải đề cao cảnh giác.” Trát Nhĩ gật đầu.
“Thủ lĩnh, người kia đến rồi.” Người tuần tra đưa người tới cửa.
“Trí giả, thủ lĩnh, Mộc Sa đang dẫn người đi về phía bộ lạc Mông Tạp rồi.” Người đàn ông vừa vào cửa đã nói.
“Đang ở vị trí nào? Dẫn theo bao nhiêu người?” Trát Nhĩ hỏi.
“Khoảng 1000 người, tất cả đều là đàn ông, đại khái trên dưới 1100 người, phụ nữ và trẻ nhỏ thì ở lại bộ lạc, bọn họ chỉ để lại khoảng mười người canh gác, còn lại toàn bộ đều được Mộc Sa dẫn theo.” Người kia ngồi xuống uống hớp trà, nói.
“Ha ha, số lượng lớn thật đấy, thật mất công hắn phải tập hợp đến cả ngàn người.” Lam Nguyệt cười lạnh.
“Trí giả, Mộc Sa đã làm được cung tên, bên chỗ bộ lạc Mộc cũng có cây trúc. Bọn tôi được phái đi trước để thu xếp một nơi cư trú tạm thời, tôi lén chạy được tới đây. Buổi tối Mộc Sa sẽ đến Hắc Sơn, hắn dự định bố trí người ở Hắc Sơn, sau đó dần dần tiến về phía này.” Người kia tiếp tục nói.
“Ở bộ lạc Mộc cậu đã lôi kéo được bao nhiêu người rồi? Có thể đánh được không?” Lam Nguyệt hỏi, lần trước cô giao cho hắn nhiệm vụ đi lôi kéo những người phản đối Mộc Sa.
“Được hơn mười người, là người bị Mộc Sa cướp, đều là thợ săn cường tráng, khoẻ mạnh.” Người đàn ông trả lời. Hắn theo lời Lam Nguyệt đi lôi kéo người, chỉ tìm những người từng bị Mộc Sa cướp.
“Ừm, đủ rồi, đợi chút nữa cậu về đi, đừng để bọn chúng nghi ngờ. Còn nữa, sau khi trở về, khi Mộc Sa dẫn người đến thì âm thầm lan truyền tin đồn, tức là lặng lẽ nói với những người khác, là Mộc Sa phái bọn họ đi tìm cái chết, còn nữa, Mộc Sa là vì đoạt một người phụ nữ mới kéo bọn họ đi tìm cái chết.” Lam Nguyệt nói xong, nhìn hắn ý bảo đã nhớ chưa.
Người kia gật đầu, Lam Nguyệt nói tiếp: “Đợi đến lúc đánh nhau, cậu tập hợp những người đã lôi kéo được lại, lẻn về cứu những phụ nữ và trẻ nhỏ lưu lại bộ lạc ra, những người ở lại canh gác đều là người ban đầu của bộ lạc Mộc sao?” Người đàn ông kia gật đầu, nhớ kỹ những lời Lam Nguyệt vừa nói. Trát Nhĩ đưa cho hắn bọc thức ăn đã chuẩn bị sẵn, Lam Nguyệt dặn hắn nhất định phải chú ý an toàn của bản thân, sau đó Trát Nhĩ dẫn người đi.
“Mộc Sa dẫn người đến, đêm nay sẽ đến đối diện Hắc Sơn.” Sau khi đưa người đi, Trát Nhĩ tập hợp toàn bộ lạc ở trước đài đá, Lam Nguyệt mặc quần áo thật dày đi tới, đứng ở trên đài đá nói với mọi người. Mọi người đều nói trí giả quá thần kì, Mộc Sa còn chưa tới đã biết, còn biết Mộc Sa sẽ dừng lại chỗ nào. Lam Nguyệt đen mặt, Trát Nhĩ nói là có người đi dò la tin tức được.
“Nói gì thì nói, Mộc Sa nhất định sẽ tới, tự mình dẫn theo ngàn người của bộ lạc Mộc đến, mọi người có sợ không?” Trát Nhĩ trầm giọng hỏi.
“Không sợ, bộ lạc Mông Tạp chúng ta có những dũng sĩ dũng cảm nhất bình nguyên này, chẳng sợ cái bộ lạc Mộc gì gì đó.” Người bộ lạc Mông Tạp đồng thanh hô lên.
“Thủ lĩnh, bộ lạc Mộc cướp phụ nữ của bọn tôi, giết dũng sĩ của bọn tôi, bọn tôi không sợ bộ lạc Mộc, nhất định sẽ ở đây chờ bộ lạc Mộc đến.” Những người từng bị bộ lạc Mộc đến cướp bóc lại càng nắm chặt nắm đấm, gào thét.
“Được, chúng ta sẽ dùng máu của bộ lạc Mộc để hiến tế những dũng sĩ cùng những gia đình đã mất của chúng ta, bảo vệ bộ lạc Mông Tạp của chúng ta, quyết chiến cùng bộ lạc Mộc.” Trát Nhĩ hét lớn, bộ lạc Mông Tạp cũng hét theo, tiếng hô hào vang vọng khắp bộ lạc.