Người cơn trai đối diện, tư thế ngả vể sau đã đổi thành nghiêng về trước, ánh đèn tù mù trong quán bar soi lên gương mặt tuyệt mỹ của hắn, đôi đồng tử màu hổ phách tòa sáng lấp lánh. Khóe miệng Thánh Bách Nguyên thoáng nhếch lên, tặng cho tôi một nụ cười như đóng băng.
- Chẳng nhẽ không ai nói với cô rằng nơi này không thích hợp với học sinh trung học?
Tôi nuốt nước bọt, cắn môi, cố nén cái cảm giác muốn nhấc chân và bỏ chạy.
Hu hu..
Điệu bộ của hắn đáng sợ quá, cứ như thể sắp ăn thịt người, tôi sợ quá...
- Anh... anh cũng là học sinh trung học mà.
Thánh Bách Nguyên nheo mắt, lạnh lùng nói:
- Lập tức rời khỏi đây, ra ngoài.
Nói thật lòng, giờ cả người tôi đều đang run rẩy, bởi vì tôi phát hiện ra hắn nổi giận rồi, Thánh Bách Nguyên phiên bản lớn nổi giận thật là đáng sợ, “sống chung” với hắn bao nhiêu lâu, tôi biết chứ, nhưng nhìn gương mặt thách thức và ánh mắt khinh bỉ của Ngân La tôi bất chấp tất cả.
- Không, tôi phải chờ Mông Thái Tử, anh ấy bảo tôi ở đây chờ anh ấy.
- Cô không hiểu lời tôi nói sao? Tôi bảo cô lập tức rời khỏi chỗ quỷ quái này.
Thánh Bách Nguyên đứng lên, một tay ấn tôi xuống sô-pha, tôi còn ngửi thấy mùi trà xanh từ người hắn thoáng tới, mùi hương quen thuộc.
Hu, hắn hung dữ quá, tôi thực sự muốn vung một nắm đấm vào mũi hắn. Hắn với Ngân La thì được đến nơi này, sao tôi không được đến?
Tôi không nghe hắn đâu, kiên quyết không!
- Nguyên...
Ngân La không chịu bị lạnh nhạt, kéo tay Thánh Bách Nguyên làm nũng, vậy mà hắn không hề từ chối.
Thật chói mắt...
Chói tới mức mắt tôi đau nhói, tới mức nước mắt đã rơi ra…
Tôi ghét cô ta nắm tay hắn, ghét cô ta dùng cái giọng điệu đà đó gọi Thánh Bách Nguyên, ghét cô ta mỉm cười ngọt ngào với hắn. Tôi nghe thấy trong đầu mình một giọng nói bảo tôi bỏ đi, nhưng bước chân tôi như đã mọc rễ bất động.
Không khí bi thương bóp nghẹt lồng ngực tôi, khiến tôi gầnnhư tức thở.
- Thánh Bách Nguyên? Sao mày lại ở đây? Có phải mày có ý định gì không tốt với thú cưng của tao không? Tao nói cho mày biết, đây là địa bàn của bổn thái tử, cẩn thận kẻo tao gọi người ném mày ra ngoài!
Mông Thái Tử ngồi phịch xuống chỗ trống bên cạnh tôi, giải vây giúp tôi, tay dang ra ôm lấy tôi.
Đáng ghét, hắn tại thế nữa rồi!
Tôi định đẩy hắn ra theo phản xạ, nhưng nhìn thấy Ngân La vẫn còn kéo tay Thánh Bách Nguyên. Tôi ép mình phải thích nghi, nhưng mà...
Vẫn thấy không quen...
Ngoại trừ với Thánh Bách Nguyên, tất cả mọi người tôi đều thấy không quen...
Không có, Thái Tử, chỉ là khách hàng và chủ nhà chào hỏi nhau thôi mà, anh có thể bỏ em ra được không, em muốn đi vệ sinh…
Tôi cố tình nhấn mạnh vào bốn chữ “khách hàng” và “chủ nhà”. Ánh mắt Thánh Bách Nguyên càng trở nên đáng sợ.
- Ồ, thế thì anh đi cùng em nhé?
- Không... không cần đâu, anh đi cùng thì kỳ cục lắm. Lúc vừa vào em đã nhìn thấy nhà vệ sinh rồi, em tự đi… - Tôi ra sức xua tay, vội vã đứng lên bỏ đi.
Phù.
Cuối cùng cũng thoát được cái không khí kỳ cục khiến người ta khó thở ấy rồi, tôi thấy mệt mỏi rã rời, chống tay vào tường, xoa lên lồng ngực đang tưng tức.
Hừ?
Đây là đâu?
Hình ảnh xung quanh khiến tôi đau đầu, một bức tường với màu sắc loang lổ, ánh đèn tù mù, thi thoảng lại có tiếng ồn ào vọng ra, đi một hồi lâu mà vẫn quay về chỗ cũ.
Không phải chứ? Cái quán bar này sao to thế, làm tôi lạc đường rồi! Đây chắc là khu phòng riêng, tôi phải ra khỏi đây. A, đằng kia có một cánh cửa.
Mở cửa ra, trước mặt là một cơn ngõ nhỏ chìm trong màn đêm dày dặc, hu hu, sao tôi lại đi ra cửa sau thế này? Định đóng cửa rồi quay lại, nhưng một giọng nói quen thuộc níu bước chân tôi lại:
- Không được, bố, con không thể ra tay, không bắt cóc Thánh Bách Nguyên được không, công ty của bố vốn đã không trụ được nữa rồi, đâu có liên quan gì tới anh ấy… Hu hu… con phát hiện càng ngày mình càng thích anh ấy rồi… Tuy con dọa sẽ tấn công Bối Tây Mễ để ép anh ấy phải qua lại với con, tuy anh ấy không chịu nhìn vào mặt con, nhưng con đã không thể khống chế được bản thân nữa rồi...
Cái người đang chống tay vào tường khóc lóc ấy là...
Ngân La!
Mà bân cạnh cô ta còn mấy gã đàn ông trông có vẻ không phải là người tốt, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, trong đó có một ngưòi nhắc nhở Ngân La.
- Tiểu thư, tôi nay chúng ta phải đưa hắn về, như thế ông chủ mới có con tin để đàm phán với Tập đoàn Sun.
- Các người không được đụng vào anh ấy...
Tôi hoảng hốt bụm miệng, loạng choạng lùi về sau, những giọt nước mắt lớn bằng hạt đậu lăn khỏi khóe mắt. Tôi liên tục đụng đầu vào vách tường mà không biết đau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ.
Thánh Bách Nguyên gặp nguy hiểm!
Thì ra... Ngân La định bắt cóc hắn...
Thì ra…
Thánh Bách Nguyên vì tôi nên mới ở cùng với Ngân La…
- Có người!
Có lẽ vì tôi đụng đầu vào tường gây ra tiếng động nên đã kinh động tới họ. Tôi quay người định bỏ chạy thì bị một gã bắt được. Tôi bị kéo ra rồi ném xuống trước mặt Ngân La như ném một bao rác. Ngân La thấy tôi, biểu cảm đau lòng ban nãy lập tức trở nên độc ác.
- Bối Tây Mễ, sao lại là mày? Mày nghe thấy rồi hả?
- Không... Tôi không nghe thấy; chẳng nghe thấy gì cả, ha ha... mọi người nói tiếp đi, nói tiếp đi.
Tôi cười ha hả, khom lưng bò dậy định đi, nhưng ngay lập tức có một gã bộ dạng hung hãn kéo tôi lại.
- Rốt cuộc thì mày có gì tốt? Tướng mạo bình thường, đầu óc thì ngu ngốc, người khác chỉ mới khiêu khích vài câu mày đã bỏ rơi anh ấy. Mội người như mày vì sao anh ấy lại thích, vì sao?
Ngân La đá liên tục vào người tôi, nhưng tôi không hề cảm thấy đau, trong đầu chỉ có một suy nghĩ là làm thế nào để nói cho Thánh Bách Nguyên biết âm mưu của họ.
- Tiểu thư, người đó đối với cô như thế, sao cô còn giúp hắn?
Một gã tay chân đứng cạnh thêm dầu vào lửa.
- Đúng! Tao đã không có được anh ấy thì mày cũng đừng mơ. — Các ngón tay của Ngân La cắm chặt vào lòng bàn tay, nhìn tôi đầy thù hận.
- Tiểu thư, chúng ta phải hành động thôi, nhân hôm nay vệ sĩ của hắn không tới.
Hu hu... không được!
Không thể để họ bắt cóc Thánh Bách Nguyên...
Tôi sờ cái điện thoại di động trong túi áo, âm thầm ấn số.
- Tiểu thư, con ranh này nhân lúc chúng ta bàn chuyện, dám gọi điện thoại cầu cứu. - Cái kẻ tướng mạo hung hãn phát hiện ra tôi đang ấn số điện thoại, bèn giằng lấy điện thoại của tôi, ném mạnh xuống đất.
Cạch!
Cái điện thoại vỡ thành hai mảnh.
Hu hu, làm thế nào, làm thế nào?
Điện thoại không còn nữa, làm thế nào để báo tin cho Thánh Bách Nguyên đây?
- Giải quyết nó cho ta. - Ngân La lạnh giọng ra lệnh.
Cái gì?
- Cứu tôi.., cứu tôi… ư ư…
Tôi còn chưa kêu xong, miệng đã bị bịt chặt, sau đó có người lôi tôi vào góc sâu.
Hu hu hu...
Thượng đế nhân từ ơi, chẳng nhẽ ông bắt con phải mất mạng trong cái ngõ nhỏ này sao?
Hu hu, đừng mà, con còn chưa nói với Thánh Bách Nguyên là con thích anh ấy, con còn chưa nói cho anh ấy biết là con không biết anh ấy vì con làm bao nhiêu việc, con còn chưa nói với anh ấy... thực ra con không còn giận nữa rồi...
Đúng vào lúc này...
Gâu gâu…
Cục Xương hùng dũng lao tới, cắn mạnh vào gã tay chân đang cầm dao.
- Cục Xương, sao lại là mày?
Tôi trợn tròn mắt, nhìn gương mặt đau đớn sống không bằng chết của gã tay chân sau khi bị Cục Xương cắn cho be bét máu.
Á…
Sao nó biết là chủ nhân gặp nạn nhỉ?
- Lần nào cũng là tôi tới cứu cô.
Tôi ngẩng đầu, thấy Thánh Bách Nguyên đang chống một tay lên tường, ánh mắt lạnh băng, còn sau lưng hán là bọn tay chân kia kẻ thì ngất, người thì bị thương.
Mông Thái Tử cười ha hả vỗ vỗ vào gương mặt sợ chết khiếp của gã tay chân, thân mật nói:
- Ranh con, điện thoại của thú cưng nhà tao là do mày ném hỏng phải không?
Bụp một tiếng, gã đó bị Mông Thái Tử đâm ngã xuống đất.
Tôi bị một người ôm chặt lấy, tôi biết là Thánh Bách Nguyên, tôi không đẩy hắn ra, chỉ khóc ri ri trong lòng hắn.
- Xin lỗi, anh không nên để em bị tổn thương...
Thánh Bách Nguyên thì thầm bên tai tôi.
Nghe hắn nói vậy, nước mắt tôi rơi càng nhiều hơn.
- Thú cưng, cũng may mà bảo vệ đã thông báo cho tôi trước khi vào quán bar là ngõ sau có mấy thằng bụi đời quanh quẩn. Lúc đầu tôi không biết bọn nó định làm gì nên mới dặn người theo dõi, không ngờ mấy kẻ đáng chết này lại dám bắt nạt cô...
Mông Thái Tử dạy dỗ kẻ kia xong thì chạy ra giải thích với tôi.
- Cảm ơn anh, Mông Thái Tử!
- Cảm ơn cái gì, cô là thú cưng của tôi mà! - Mông Thái Tử cười cười vỗ đầu tôi.
- Nguyên...
Lúc này Ngân La vẫn đứng một mình dưới cột đèn dưòng, gọi Thánh Bách Nguyên.
- Tôi đã sớm biết cô tiếp cận tôi là có mục đích rồi. Bố cô mua chuộc người trong nội bộ Tập đoàn Sun, thay đổi loại Côca có chứa thuốc giải của Đại ma hoàn, để tôi không thể biến lớn! Đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của ông ta! Chỉ tiếc rằng ông ta không biết Tiến sì Bối đã cho tôi đơn thuốc từ lâu, tự tôi cũng có thể điều chế thuốc giải!
Sau đó tôi hứa quan hệ với cô chỉ vì sợ cô không đạt được mục đích sẽ làm tổn thương Tây Mễ, có điều không ngờ cuối cùng cô vẫn làm tổn thương cô ấy! Cô đi đi, sau này đừng xuất hiện trước mắt tôi nữa, nếu không, với những việc mà cô làm với Tây Mễ, ít nhất tôi cũng có thể khiến cô chết mấy trăm lần… - Thánh Bách Nguyên lạnh lùng nói.
Nhìn theo bóng Ngân La loạng choạng bỏ đi, tôi bỗng dưng cảm thấy cô ta hơi đáng thương. Chắc là cô ta thực sự thích Thánh Bách Nguyên, chỉ có điều quá cực đoan. Thích một người lẽ ra nên hy vọng cho người ta được hạnh phúc, chứ không phải là chỉ muốn có được người ta…
Nhưng…
- Này, Thánh Bách Nguyên, anh là đồ ngốc à? Sao anh lại làm thế? Rõ tàng anh biết là cô ta định bắt cóc anh mà anh còn qua lại với cô ta? Đầu óc anh có phải chứa toàn nước tương không hả?
Tôi giận dữ quát hắn.
Cái gã này chắc chắn là bị điên rồi! Dám mang tính mạng của mình ra đùa.
- Câm miệng, để sức mà tới bệnh viện…
- Cẩn thận…
Giọng nói của Mông Thái Tử vang lên.
Một luồng ánh sáng bạc chói mắt lướt qua trước mắt tôi, tôi chẳng nghĩ ngợi gì đã lao lên, nhưng lại bị một sức mạng đẩy ra, con dao sắc bén đó cắm thẳng vào ngực Thánh Bách Nguyên.
Sự việc xảy ra quá nhanh, tôi chỉ biết giương mắt nhìn dòng máu bắn ra khỏi ngực anh, tôi há hốc miệng, không nói được lời nào rồi ngất đi.
Tỉnh dậy, tôi phát hiện ra mình đang nằm trên cái giường bệnh trắng toát của bệnh viện.
- Thánh Bách Nguyên...
Tôi hét lớn rồi ngồi bật dậy.
- Được rồi, được rồi, thằng ranh đó đang ở trong phòng có vệ sĩ, không dễ chết thế đâu. – Mông Thái Tử ngồi bên giường bệnh, vụng về gọt táo, nói xong còn lườm tôi một cái.
- Thế anh ấy thế nào rồi?
- Còn cách tim 2 cm nữa, suýt chút nữa thì toi, có điều giờ hắn khỏe lắm, cô không phải lo.
- Thế… ư ư… - Quả táo bị Mông Thái Tử gọt hết 70% nhét thẳng vào miệng tôi, khiến lời tôi định nói ra đều phải nuốt vào.
- Thú cưng, cô chẳng nghĩ ngợi gì đã lao ra định chặn dao cho thằng đó, cô làm tôi đau lòng quá, cũng may gã đó là con trai nên bảo vệ được cô, nếu hôm nay người bị thương là cô thì tôi chắc chắn sẽ ném thằng khốn kiếp đâm cô xuống sông nuôi cá…
Với tính cách của Mông Thái Tử thì chắc chắn số phận của gã tay chân kia rất thê thảm, a di đà Phật!
- Tôi muốn đi thăm Thánh Bách Nguyên…
- Không được đi, bác sĩ nói cô bị chấn thương não nhẹ, cơ thể suy nhược, hô hấp không bình thường, tứ chi mất sức, phải nằm bất động trên giường nghỉ ngơi ba ngày…
- Hả? Nếu thế thì tôi chán chết đi à?
Gì thế hả trời? Tôi chỉ bị đá vài cái, đầu đụng vào tường và bị kích thích quá nên ngất đi thôi mà, cái bệnh viện này cố ý lừa tôi để thu tiền viện phí phải không?
- Ấy? Sao vẫn còn ở đây, chẳng phải nói là có thể làm thủ tục xuất viện rồi sao?
Một chị y tá đẩy cửa bước vào, hỏi đầy nghi hoặc.
- Lải nhải cái gì? Chẳng phải tôi nói cô ấy còn phải nằm viện ba ngày sao?
- Con người cậu thật là kỳ quái, mau đi làm thủ tục xuất viện đi, nghe thấy chưa? - Chị y tá hoàn toàn không sợ ánh mắt đáng sợ của Mông Thái Tử, đóng rầm cửa rồi đi ra.
- Mông Thái Tử, có chuyện gì anh giấu tôi phải không?
- Không... không có...
- Tôi phải đi thăm Thánh Bách Nguyên!
Thấy tâm trạng tôi kích động, Mông Thái Tử đành so vai, đưa tôi tới phòng bệnh có vệ sĩ mà Thánh Bách Nguyên đang nằm.
- Bệnh nhân vẫn chưa qua được cơn nguy kịch, không phải nhân viên y tế thì không được vào.
Một bác sĩ đeo kính giữ chúng tôi ở ngoài.
Trong phòng bệnh, Thánh Bách Nguyên nằm trên giường trong bộ quần áo bệnh nhân, ngực được băng kín nằm bất động, không chút sinh khí.
Gương mặt anh trắng bệch, trên mặt còn chụp mặt nạ dưỡng khí, những giọt nước được truyền vào huyết quản của anh.
- Sao lại thế? Chẳng phải anh nói anh ấy không sao, rất khỏe rồi sao?
Giọt nước mắt chát đắng lại lăn ra, tôi dán người vào tấm cửa kính, nhìn Thánh Bách Nguyên, hy vọng anh có thể mở mắt nhìn tôi.
Tôi không muốn...
Không muốn chỉ đứng đây nhìn, tôi muốn được ở cạnh anh, ở cạnh anh...
- Mông Thái Tử, tôi muốn vào phòng bệnh với anh ấy.
- Tôi biết cô sẽ thế mà, nên mới không cho cô tới...