Diệp Thiện Thiện nhìn theo ánh mắt của anh ta tới món đồ mềm mềm trong
tay mình, mặt đỏ lên, vội vàng vất đi. Kết quả không cẩn thận ném lên
giường, nghĩ tới gì đó, lại vội vội vàng vàng nhặt lên.
“Sao thế? Có hứng thú với yếm của Mạc Nhược Thu?” Thương Khung cười
như không cười.
“Không có hứng thú, không có hứng thú!” Nỗ lực vung vẩy hai tay nhấn
mạnh thêm. Đột nhiên phát hiện trong tay còn cầm đồ… hấp tấp giấu ra sau
lưng. Cô làm gì có hứng thú với cái loại yếm lụa màu đỏ, kiểu dáng đơn
giản, chung quanh còn viền sáu cái nút màu xanh này chứ? Đâu phải đồ biến
thái đâu. Cái này ném không được, không ném cũng không được!
“Lấy ra!” Bàn tay to duỗi ra!
Diệp Thiện Thiện trố mắt ngây ngốc, chẳng lẽ anh có hứng thú? Ngượng
ngùng đưa cho anh ta! Chỉ thấy hai tay anh ta rờ rẫm đường biên, Diệp
Thiện Thiện âm thầm thét lên nho nhỏ, đôi tay sao lại hành động tục tĩu thế
chứ! “Roẹt”, cái áo lót biến thành hai mảnh.
“Đây là mục đích cô cầm nó?” Thương Khung ném cả hai mảnh áo vào mặt
Diệp Thiện Thiện. Cô lật đật quơ tay lôi nó xuống nhìn thử… Trời ạ! Nó
thêu cái gì vậy? Bản đồ giản lược của Vân Ẩn điện? Diệp Thiện Thiện tỉ mỉ
xem xét. Ngay cả Thương Khung bình thường ở đâu, đi qua những chỗ nào
đều viết rõ ràng rành mạch.
“Vận mệnh” của cô tốt quá nhỉ? Đụng tới cái yếm thôi cũng chứa chứng cứ
phản bội “điện”?
Nói gì thì Diệp Thiện Thiện cô cũng chẳng phải đồ ngu, tuy có chung mục
tiêu với Mạc Nhược Thu nhưng không cùng bọn. Cô cũng không muốn từ
một chỗ sáng sủa đâm đầu vào bóng tối.
Cô thừa nhận! Cô thông cảm với Mạc Nhược Thu, tán thưởng tinh thần bất
khuất của cô ấy. Nhưng các đồng chí à! Mấy người biết chuyện đau khổ nhất
của con người là cái gì không? Không phải là chết, mà là muốn chết mà chết
không được! Gan cô nhỏ lắm, cô rất sợ, bèn quỳ sụp xuống đất, cấp tốc chối
phắt hiềm nghi mình và Mạc Nhược Thu là đồng đảng.
“Phải không?” Thương Khung quét mắt nhìn cô quỳ rạp trên mặt đất, “Cô
nói cô tìm được thứ này dưới gầm giường?” Giọng điệu biếng nhác, “Vậy cô
chui xuống dưới giường làm cái gì?”
“Ậy... Thiện Thiện đang quét dọn vệ sinh dưới giường!”
“Quét dọn vệ sinh?”
“Vâng!” Diệp Thiện Thiện vô cùng kiên định gật đầu!
“Ừm!” Câu kế tiếp làm toàn thân cô rã rời!
“Vậy lau chùi lại tất cả đồ đạc, các góc trong phòng một lần nữa. Toàn bộ
quần áo rèm che đều giặt lại hết, là do cái này…” Ngón tay trỏ vào vị trí cô
ném cái yếm trên ra trải giường! Thương Khung hơi cúi đầu nhìn cái gáy
mệt mỏi của Diệp Thiện Thiện, tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên.
Lúc thay đồ, ánh mắt Thương Khung vờ như vô tình đảo qua ống ngọc đeo
bên hông cô, thuận miệng nói nhỏ:
“Trông rất đặc biệt!” Mồ hôi nơi thái dương Diệp Thiện Thiện nhỏ giọt, từ
ngữ trong miệng lạc đi đâu hết.
Ngóng nhìn đáy mắt anh ta còn có thâm ý khác, sợ hãi nghĩ thầm, tên này cả
cái yếm còn phát hiện được có bản đồ vẽ bên trong, giữ ống ngọc này không
cẩn thận cũng có thể bị anh ta nhìn ra manh mối.
“Gần đây thiếu quần áo!”
Diệp Thiện Thiện bĩu môi, lơ đãng nghĩ, quần áo của anh mà thiếu? Mỗi
ngày người giặt quần áo tới nhũn hết tay chân ra là ai đây? Thế nhưng câu
kế tiếp làm cằm Diệp Thiện Thiện rớt xuống.
“May cho ta một bộ đồ trắng!” Chằm chằm nhìn Diệp Thiện Thiện há hốc
miệng, đáy mắt lấp lánh ý cười nhàn nhạt.
“Ta muốn mặc vào buổi sáng ngày mai!”
Diệp Thiện Thiện cật lực nháy mắt mấy cái, chỉ vào áo choàng Mạc Nhược
Thu may suốt đêm, ngậm miệng như muốn nói: đó không phải đồ mới sao?
Mặt Thương Khung lập tức đen lại, tựa như biết Diệp Thiện Thiện muốn nói
gì, hung hăng đáp: “Đừng để ta thấy nó lần nữa!”
Suy sụp cúi đầu nghĩ bụng, kêu cô trong một đêm may xong một bộ đồtrắng? Chẳng thà kêu cô lập lờ đánh lận con đen, tẩy trắng bộ đồ Mạc NhượcThu may còn hơn.