tóc dài đen óng bị cô giãy duạ rối tung, chăm chú nhìn đôi mắt cô giờ phút
này ý loạn tình mê vì tác dụng của thuốc… há miệng cắn cánh môi đỏ mọng
hé mở, tất cả tiếng rên khó chịu của cô chìm ngập trong miệng hắn.
Nhiệt độ toàn thân Diệp Thiện Thiện càng lúc càng tăng… thân dưới co giật
làm cô đau đớn cực độ… theo bản năng không ngừng cọ xát vào đùi Thương
Khung.
“Nói cho ta biết, nàng muốn!” Thương Khung ngẩng đầu, tà ác nói.
Tế bào toàn thân đều gào thét… song một chút tự tôn cuối cùng buộc cô
mím chặt môi không nói.
“Không muốn?” Thương Khung khẽ nhíu mày, tay lần xuống giữa hai chân
cô… nơi đó… sớm đã ướt đẫm một mảng.
Lúc ngón tay Thương Khung lần dò tiến vào, Diệp Thiện Thiện không thể
nào chịu đựng nổi cảm giác cả thân thể và nội tâm bị giày vò, cuối cùng sụp
đổ… khóc nức nở ra tiếng.
Thương Khung nâng hai chân mềm mại của cô lên, thân mình khẽ đè xuống,
dục vọng to lớn xông thẳng một mạch vào… Diệp Thiện Thiện đau đớn thét
lên…
“Không muốn… không muốn… xin anh… ra đi…” Hai tay còn ôm lấy cổ
Thương Khung, không ngừng đánh vào lưng hắn… nước mắt không nhịn
được trào ra…
Thương Khung vòng tay ôm lấy cổ cô, áp khuôn mặt đẫm nước của cô vào
ngực hắn, cơ thể tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước.
Người trong lòng đột nhiên ngừng giãy dụa, đau đớn hít sâu từng chập, ngón
tay cắm vào lưng Thương Khung… cô cảm giác mình sắp bị xé nát rồi.
Thong thả rút ra, đẩy vào thật sâu… mỗi một lần chạy nước rút đều nghe
được nhân nhi yếu ớt dưới thân rên rỉ, trong đau đớn ẩn chứa vài phần vui
thích… thứ thanh âm tuyệt diệu này làm hạ thân hắn căng cứng… tốc độ
càng tăng nhanh.
Toàn thân Diệp Thiện Thiện đẫm mồ hôi ngã vào trong lòng Thương Khung.
Nghĩ đến hành vi phóng đãng, kêu gào khản giọng lúc đạt tới đỉnh điểm vừa
nãy, trong lòng đầy rẫy cảm giác chán ghét… giãy khỏi cánh tay anh ta, bò
tới mép giường… giữa hai chân nhớp nháp cùng cảm giác khó chịu trào lên
từng cơn… cảm giác bị áp bức, lăng nhục khiến cô muốn rửa sạch cơ thể
mình vô cùng.
Một bàn tay to đè lên lưng cô, ngăn cản động tác muốn chạy trốn của cô.
“Đi đâu?” Thương Khung dán sát sau lưng cô.
“Tôi ghét anh…” Uất ức trong lòng Diệp Thiện Thiện bất ngờ phát tiết,
“ghét anh… sao anh có thể đối xử với tôi như vậy?...” Nước mắt nhanh
chóng phủ mờ hai mắt cô.
Thân thể rắn chắc sau lưng bỗng chốc cứng đờ… nửa ngày… giọng nói
khàn khàn có chút cay đắng vang lên.
“Đã chán ghét vậy thì… như mong muốn của nàng…”
Đè cô xuống mép giường, từ đằng sau tách hai chân mềm mại của cô ra,
không hề dạo đầu, lần nữa xông vào… sắc mặt u ám nhìn người dưới thân
đẫm nước mắt bị ép đong đưa theo mình. Nước mắt không ngừng rơi vào
lòng hắn… phiền não… làm hắn cảm thấy… đau lòng…
Mỗi một lần cô chạy trốn đều phải chịu đựng anh ta đối đãi mãnh liệt…
Không ngừng thay đổi tư thế khiến cô càng cảm thấy bị sỉ nhục không chịu
nổi. Dường như anh ta muốn cô nhận rõ cô dâm đãng thế nào, phóng túng ra
sao… thậm chí dùng đủ thứ thủ đoạn xấu hổ chết người bức bách cô khổ sở
cầu xin anh ta.
Thương Khung đăm đăm nhìn khuôn mặt xinh xắn, ngọ nguậy hồi lâu cuốicùng kiệt sức nằm úp sấp trên ngực hắn mà ngủ… mặt vẫn còn vương lệchưa khô, khóe môi bị hắn hôn sưng đỏ không chịu nổi, liếc nhìn dấu vết laliệt trên ngực và giữa chân nàng… mặt thoáng qua một chút thương tiếc…cúi đầu hôn lên trán nàng… nhẹ nhàng… Diệp Thiện Thiện mơ màng nhúcnhích người, đụng đến chỗ đau rát giữa hai chân, nức nở rên rỉ một tiếng…cọ vào ngực ấm áp của hắn, nhíu mày ngủ tiếp… không thấy được… đôimắt đen nhánh tự trách trên đầu…