“Đúng thế! A Hi là người xuất sắc nhất Ngân Lang tộc! Nếu muội làm nữ
nhân của hắn, hắn nhất định sẽ yêu thương muội.” A Lan chân thành nói.
Kết quả, Diệp Thiện Thiện càng muốn khóc hơn >_<. Nửa ngày cũng không
nói. Vì sao A Lan lại nói thế? Nghĩ thế?
“A Lan tỷ, kì thật muội…” Cô muốn nói, cô và A Hi không phải quan hệ
như nàng nói. A Lan đột nhiên hỏi một câu khiến cô nghẹn họng.
“Thiện Thiện, muội còn là xử nữ à?”
“Muội…” Mặt Diệp Thiện Thiện đỏ bừng, hai vấn đề này thì có liên can gì
đến nhau?
“Nếu là xử nữ, ở đây tỷ có mấy thứ thảo dược tự chế, có thể giảm bớt đau
đớn. Muội không biết chứ, phương diện đó người sói mạnh mẽ hơn nam
nhân bình thường, nếu là xử nữ sẽ cực khổ một chút…”
Diệp Thiện Thiện suýt chút nữa thì té nhào xuống nước! Mặt nóng phừng
phừng! Cô thật tình không thích nói mấy chuyện này. Tuy rằng không phản
cảm nhưng rất khó chịu. Trong tiềm thức lại nhớ tới Thương Khung… mặt
càng nóng cháy. Vô thức lắc đầu.
A Lan thấy Diệp Thiện Thiện lắc đầu, thắc mắc “Chẳng lẽ muội không phải
xử nữ?”
Diệp Thiện Thiện đau đầu không biết giải thích sao với nàng, một loạt tiếng
roi quất vọng tới.
A Lan đột nhiên hỏi nhỏ “Thiện Thiện còn đồ nào chưa giặt không?” Nói
xong lôi đồ trong nước lên vắt ráo rồi bỏ vào chậu.
“Còn món trong tay này thôi!” Diệp Thiện Thiện nói.
“Thu dọn thu dọn, chúng ta đi thôi!” A Lan vắt món đồ trong tay Diệp Thiện
Thiện, giúp cô cất vào chậu, đứng dậy muốn đi.
“Tại sao?” Diệp Thiện Thiện nhìn chung quanh tìm tiếng roi quất lên da thịt,
một tiếng lại một tiếng.
“Muội muội A Hi ở gần đây! Đừng chọc đến nàng, cây roi trong tay nàng
quất người đau lắm!”
“A Hi còn muội muội?” Diệp Thiện Thiện nghi hoặc.
“Gần đây không biết nàng ta tìm đâu ra một nam nhân! Ngày ngày đánh
hắn!” Bước chân A Lan mau dần, dường như không muốn chạm mặt muội
muội A Hi.
“Vì sao?” Không hiểu.
“Nghe người khác nói, hình như nam nhân đó không chịu mở miệng nói với
nàng một câu.”
Diệp Thiện Thiện nghe mà khó chịu. Không nói thì không nói, cũng được
mà. Vì sao lại muốn đánh người ta?
Người ta nói, sợ cái gì gặp cái đó!
Một nữ nhân người quấn da thú, cánh tay cơ bắp cuồn cuộn, hưng phấn nhấc
một cây roi dài thô, to bằng nửa nắm tay, đang quất một nam nhân lưng trần
quỳ trên tuyết.
Nữ nhân đó liếc thấy A Lan, lé mắt không hài lòng: “Nhìn cái gì? Còn
không cút?” Nói xong nhướng đôi mày rậm, nhấc roi tiếp tục đánh, nam
nhân đó không nói một lời, dường như roi đang quất vào một tảng đá, không
hề động đậy.
A Lan kéo tay Diệp Thiện Thiện muốn vượt qua hai người họ. Đột nhiên,Diệp Thiện Thiện bị vết sẹo quen thuộc trên lưng người đó hấp dẫn, đứnglại. Tuy máu thịt lẫn lộn, nhưng vẫn phân biệt được rõ ràng. Đó là… tayDiệp Thiện Thiện run bần bật. Khi đó, trong hầm ngầm, là miệng vết thươngdo mấy mũi ám khí tẩm độc gây ra.