Aoko gần đây thường nằm mơ, trong mơ đều là một bóng người quen thuộc. Ánh trăng lạnh nhạt chiếu xuống đỉnh núi, hắn ngạo nghễ đứng đó, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, mái tóc màu bạc lay động nhẹ nhàng, tay áo cũng bay bay trong gió.
Bóng người kia, cao quý tịch mịch.
Nàng nhìn thấy mà đau lòng.
Chỉ là sau khi trái tim nhói đau nàng mới biết, người vô tâm giống như nàng, vốn đã không có tư cách để đau.
Năm trăm năm qua đi, rốt cuộc nàng cũng không quay về bên hắn.
Ngay lúc đôi mắt nàng mơ hồ nhìn cảnh vật phía trước, chợt nghe thấy có tiếng người gọi : “Aoko, có hậu bối sơ trung tìm cậu.”
Shiina Aoko, học sinh trung học năm thứ nhất, là hội trưởng câu lạc bộ viết kịch kiêm hội phó câu lạc bộ bắn cung. Lúc trước khi nàng mới vào trung học, trùng hợp đúng lúc vị hội trưởng cũ vừa mới ra trường, từ sơ trung nàng đã đảm nhiệm công việc viết kịch, lúc đó cũng tự nhiên được vị hội trưởng này đề cử. Học sinh năm nhất được giữ chức hội trưởng là rất hiếm, cho nên Aoko cũng được xem là một truyền kì trong trường.
Aoko bước ra ngoài, nhìn xung quanh một lát mới phát hiện ra Higurashi Kagome đang vẫy tay cười với mình.
Lúc trước câu lạc bộ chiêu sinh hội viên mới, học sinh trung học và sơ trung đều có thể đi, khi Aoko vừa nhìn thấy Kagome liền ngây ngẩn cả người, ngay cả kịch bản trên tay rơi xuống đất cũng không phát hiện ra. Hội phó câu lạc bộ viết kịch trung học thấy nàng xem trọng vị học muội “xinh đẹp như hoa” này, không dám làm phật lòng Aoko, vội vã túm Kagome vào câu lạc bộ viết kịch, “phong làm” hội phó câu lạc bộ viết kịch sơ trung, còn tủm tỉm cười nói, hậu bối xinh đẹp bọn anh chờ em ở trung học !
Kagome, Aoko: “…”
Chỉ có Aoko mới biết, không phải vì Kagome đẹp, mà bởi vì khuôn mặt của nàng, không nên xuất hiện ở thế giới này.
Mấy ngày nay câu lạc bộ viết kịch đang chuẩn bị một kịch bản, dự định sẽ liên kết với khối sơ trung công diễn ở hội trường vào cuối tuần. Hội trưởng câu lạc bộ viết kịch sơ trung Shimizu từ sau khi có bạn trai đã không còn quan tâm nhiều đến công tác của hội, thường xuyên để Kagome là hội phó đảm nhiệm nhiều việc.
Kagome đau đầu không thôi.
Aoko đi qua: “Có việc gì vậy ?”
Kagome gật gật đầu: “Là hội trưởng bảo em đến thảo luận một chút với chị về vấn đề kịch bản.”
Aoko nhíu mày, con bé Shimizu chết tiệt kia không ngờ còn nhớ rõ chuyện cuối tuần công diễn, liền gật gật đầu : “Em cứ về trước đi, khối trung học tan muộn hơn so với khối sơ trung, hơn nữa hôm nay còn là phiên tôi trực nhật, như vậy đi, chờ sau khi tan học, tôi sẽ đến tìm em. Dù sao nhà em cũng không cách trường học quá xa, như vậy được chứ ?”
Kagome liều mạng gật đầu, cười nói : “Được ạ, em sẽ ở nhà chờ chị.”
Aoko gật đầu.
Đợi cho người đi xa, Aoko mới nhớ ra hôm nay hình như là sinh nhật Kagome, tiện đường mua một món quà, nói chúc mừng sinh nhật với nàng.
Trong khoảng thời gian này, Aoko vẫn thường đến nhà Kagome thảo luận về chuyện kịch bản, cũng coi như là đã quen thuộc.
Buổi chiều tan học, làm xong công tác trực nhật, Aoko chuẩn bị một vài thứ, bắt đầu rời khỏi trường học. Nàng đi tới cửa hàng lưu niệm, mua cho Kagome một món quà sinh nhật, để chủ hàng gói lại thành một chiếc hộp xinh xắn, sau đó mới đến nhà Kagome. Gia đình Kagome ở trong một đền thờ Thần đạo, là một nơi rất rộng và đẹp.
Kagome nhận được quà tất nhiên rất vui vẻ, ôm Aoko một cái thật chặt.
Lúc sau Kagome mới bắt đầu cằn nhằn, tiền bối vẫn là tốt nhất, ông nội không ngờ lại tặng cho nàng một cái “bàn tay khô của Kappa”, thứ quà vớ vẩn như vậy quả thực làm cho người ta giận sôi gan, nàng lập tức đưa cho Buyo gặm luôn.
Mọi chuyện thảo luận rất thuận lợi, trước khi đi Aoko còn đáp ứng ngày mai sẽ cùng Kagome đến trường học.
Sáng sớm hôm sau, khi mặt trời vừa mới mọc Aoko đã ra khỏi nhà, khi nàng đến đền thần thời gian cũng không muộn lắm.
Aoko bước vào cửa lớn, nàng đang định đi tìm Kagome thì đột nhiên cảm thấy trái tim trầm xuống đau nhói. Nàng ôm ngực muốn xoa dịu cảm giác này, nhưng không thể nào bình tĩnh nổi, cảm giác này…cảm giác này rất quen thuộc !
Đây chính là cảm giác mà năm trăm năm qua chưa từng xuất hiện !
Nhất định đã xảy ra chuyện gì !
Nàng đẩy nhanh bước chân chạy vào trong sân, đột nhiên nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết phát ra từ từ đường.
Aoko vội vã chạy tới cửa từ đường, lại nhìn thấy em trai của Kagome Souta ngồi bệt ở đó, sợ tới mức tay chân run rẩy, vội vàng hỏi : “Xảy ra chuyện gì rồi ?”
Cậu bé run rẩy chỉ vào bên trong : “Cứu…Chị ấy…chị ấy bị hút vào trong đó !”
Giếng ăn xương ! Giếng ăn xương dùng để mai táng yêu quái ! Kagome tại sao lại bị hút vào đó ?! Chuyện này …đã xảy ra biến cố gì ?
Nàng chạy tới bên cạnh miệng giếng, nhìn đáy giếng tối om, cắn răng một cái liền nhảy xuống.
Sau đó cũng giống như Kagome…biến mất.
Cả sân chỉ còn lại tiếng hét của Souta : “A! Chị Aoko cũng bị hút vào rồi !”
Aoko nhìn thấy những luồng sáng nhiều màu không ngừng biến hóa quay người mình, trầm mặc.
Nàng nắm chặt quai đeo cặp sách trong tay, nội tâm lập tức bình tĩnh lại.
Thời gian cuồn cuộn trôi như dòng nước lũ.
Nàng còn có thể trở về sao ? Trở về nơi kia, thời đại có hắn.
Sesshomaru…Nếu ta trở về, chàng còn nhớ rõ ta hay không ?