Tôn An Na liếc nhìn nàng một cái, xoay đầu son lên một chút rồi thoa lên môi, nói: "Vậy tại sao cô lại thấy không tự nhiên, đây là quay diễn, cô là diễn viên, vốn có thể diễn mà, nhưng lúc này chỉ vì cảnh như vầy đã chịu không nổi rồi, cô vẫn là không xem mình đang đóng phim."
Tuy rằng Hà Hi rất muốn phủ nhận, nhưng nàng lại không thể không thừa nhận, Tôn An Na đã nói đúng.
Hà Hi trầm mặc để cho Tôn An Na không khỏi thở dài, "Coi như tôi cầu xin cô đi, đại tiểu thư, bà cô ơi, cô ráng phối hợp một chút lưu loát diễn xong cảnh này đi, xong việc tôi còn phải về nhà ăn lẩu nữa."
"Ăn lẩu?"
"Ăn lẩu thì sao vậy, cô chưa từng ăn qua hả? Nhưng đó cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là, cô là chuyên nghiệp nhất!" Tôn An Na cầm tay nàng đong đưa lên xuống, cổ vũ cho nàng.
"Cô không cần có áp lực quá lớn đâu." Đạo diễn hận không thể để mình hóa thân thành Hà Hi, thay Hà Hi tới diễn, hắn chỉ có thể nhẫn nại tính tình giảng diễn cho Hà Hi.
Lại đứng trước màn ảnh, Hà Hi biểu hiện tự tại hơn rất nhiều. Nàng đi đến trước mặt 'chồng', hiền lành giúp hắn sửa sang lại nút áo sơmi, sau đó bàn tay âu yếm ngực của hắn, ngửa đầu, khát vọng nhìn hắn.
'Chồng' ôm lấy nàng, hôn cổ nàng, bàn tay ở trên người nàng tác loạn, lại đem nàng áp đảo trên bàn, sau đó bắt đầu cởi quần áo của nàng ra.
Chiếc áo len của nàng rất khó cởi, quần càng khó cởi hơn, nam nhân chậm rãi dừng lại động tác, liếc mắt một cái nhìn nữ nhân đang nằm đó như con cá chết, đột nhiên không có hưng trí liền xoay người rời đi, trước khi đi miệng còn lầm bầm oán giận.
Thân thể người vợ chậm rãi chảy xuống, rơi trên mặt đất, nàng quỳ gối, thương tâm muốn chết, bàn tay nắm thành quyền, che miệng òa khóc lên.
Tiếng vỗ tay đột ngột vang lên. Làm cho những người khác kinh ngạc chính là người vỗ tay lại là người ghét nhất bị người khác quấy rầy - đạo diễn. Lúc này đúng là hắn đã tự phá quy củ của chính mình.
Hà Hi lại lần nữa đứng lên, như không có việc gì thu thập quần áo trên người mình.
Cảnh tiếp theo chính là Tôn An Na ra sân, cũng đi theo muốn đổi cảnh tượng, người trong đoàn phim bắt đầu thu thập vật dụng từ nơi này rời đi.
Mùi thuốc lá vây quanh Hà Hi, thực nhạt, vị bạc hà thanh mát, Tôn An Na đứng ở bên tay trái của nàng, trong miệng đang ngậm một điếu thuốc nhỏ dài bản dành cho nữ, nó bị lây dính màu son trên môi nàng, lôi thôi, lại tràn ngập dụ hoặc.
Tôn An Na trong đầu đang tổ chức lại ngôn ngữ, khâu lại thành một câu, nói: "Ở đây......" Ngón tay nàng chỉ vào khóe mắt của mình, nói: "Nước mắt vẫn còn."
Hà Hi nháy mắt mấy cái, nước mắt biến thành giọt lưu ở trên lông mi nàng, giống món đồ trang sức, làm cho Tôn An Na xem đến mê mẩn, nghĩ nàng ấy làm như thế nào mà được vậy.
"Hai người còn ở đó dây dưa gì thế! Mau qua đây cùng đi với mọi người này." Tất cả nhân viên đã đứng chờ xuất phát, chỉ còn thiếu mất hai người quan trọng nhất này thôi.
Kế tiếp muốn quay cảnh đồng chí Tiểu Vương cùng vợ hai đặt phòng, mà vợ cả thì đang ở một bên rình coi. Đương nhiên không phải vì bắt gian, mà là vì quan sát tình huống.
Địa điểm quay chụp là ở khu thương mại, mọi người trong đoàn phim đang tụ tập ở đây đưa tới tỷ lệ quay đầu không ít. Đoàn phim của Tôn An Na tuy là mác quay phim người lớn, nhưng đã ra đến bên ngoài cũng phải giả bộ như đang quay phim đàng hoàng, đạo diễn tự mình ra trận, đối đãi Tôn An Na như đãi ngộ của ngôi sao, ba người trợ lý vây quanh Tôn An Na bưng trà rót nước.
Mà Tôn An Na cũng làm tư thế lớn vậy luôn, cầm một quyển vở thoạt nhìn giống như kịch bản trong tay, nhưng kỳ thật bên trong là một cuốn tiểu thuyết, bắt chéo chân ngồi chờ đạo diễn giảng nội dung kịch bản.
Một chai nước khoáng đưa tới trước mặt nàng, nàng miễn cưỡng vươn ngón tay ngọc ngà thon dài ra, không phải để lấy mà đẩy nước khoáng trở về, dùng tiếng Đài Loan ngữ điệu như người sắp chết nói: "Tôi yếu ớt dữ lắm, anh phải giúp tôi mở sẵn chứ."
Mà người đưa nàng nước khoáng đúng là đạo diễn (chứ còn vô đây), hắn nghe xong nghiến răng nghiến lợi, nuốt cục tức vào trong, giúp nàng đem bình nước khoáng vặn ra, lại đưa cho nàng, môi bất động nhưng thanh âm lại từ trong miệng hắn phát ra: "Na Na, em chơi đủ chưa!"
"Làm sao có khả năng. Đúng rồi, để tôi kí tên cho anh nha, anh muốn ký ở đâu nà, ngực đúng không?" Tôn An Na thật đúng là chuẩn bị ký tên lên, nàng ký lên mấy chữ tiếng Anh trên chiếc áo thun trắng như tuyết của đạo diễn: Nana! Vĩnh viễn yêu cưng nga! Tái bút: nhiều hơn một lòng. (Ed: ý là mẻ có yêu nhưng là yêu nhiều lòng nhiều dạ =))))
Mặc cho ai cũng đều có thể nhìn ra đạo diễn đang bị chọc giận. Tôn An Na bỗng ở phía sau đứng dậy, đi ra xa ba bước, "Nghe lời đạo diễn nói, phải công tác thật tốt. A, tôi muốn cố gắng lên nha!".
Còn có người nào làm đạo diễn mà nghẹn khuất hơn hắn chứ!
Nơi này 2, 3 ngày lại có quay diễn, ánh mắt mọi người cũng dưỡng thành quen, không phải siêu sao quốc tế còn không hấp dẫn được ánh mắt của bọn họ. Đi ngang qua vẫn tiếp tục đi ngang qua, ngẫu nhiên sẽ có người dừng lại lấy điện thoại ra chụp biết đâu có ngày cần post bài.
Tôn An Na sáng sớm liền đã chuẩn bị xong, lấy ra túi hàng hiệu mà không biết đi mượn của ai, vững vàng dẫm giày cao gót từ hướng đối diện đi lại chỗ Tiểu Vương.
Đại mỹ nhân cười khanh khách hướng mình đi tới, vừa đi vừa quăng mị nhãn, cho dù biết là đang diễn kịch, Đại lão gia cũng có chút chịu không nổi, thiếu chút nữa chảy nước miếng.
Tới gần, còn kém vài bước, Tôn An Na nâng lên hai tay, ôm lấy cổ Tiểu Vương, cả người như không có xương cốt dán trên người Tiểu Vương, sau đó lạc lạc lạc lạc kêu: "Chồng ơi!".
Ai ~ Tiểu Vương bị nàng kêu đến xương cốt đều nhanh vỡ vụn. Hắn vươn một bàn tay ra ôm lấy eo Tôn An Na, cũng không cam tâm dừng lại ở đó, đi xuống một chút, vuốt xuống mông của nàng.
Tôn An Na trợn trắng mắt, bất quá rất nhanh biến thành mị nhãn, nói: "Đồ chết bầm."
Tiểu Vương 'ha ha' cười ngây ngô, bàn tay khoát trên cái mông của nàng hết thuận kim đồng hồ lại nghịch kim đồng hồ sờ soạt.
"Chồng yêu, anh cảm thấy, nơi này của em không phải có điểm càng đẹp mắt hơn sao?" Tôn An Na diễn nhân vật này có thể nói là thuận buồm xuôi gió, nàng để ánh mắt Tiểu Vương đưa tới trước ngực mình, bộ ngực kia có khe rãnh thật sâu, tuyết trắng cuộn sóng, giống như có thể phản xạ ánh mặt trời.
"Đã muốn nhìn kỹ."
"Không đủ, lại nghiền ngẫm cẩn thận hơn đi."
"Thiếu một sợi dây chuyền."
"Chồng giỏi quá, anh vẫn hiểu em nhất." Tôn An Na vui vẻ ôm lấy hắn, hướng trên người hắn loạn cọ.
Đừng nhìn Tôn An Na diễn thuận buồm xuôi gió như vậy, kỳ thật đang ở trong lòng mắng nhiếc Chu ca, mấy lời kịch này đặt ở vài thập niên trước còn được, đặt ở hiện tại chẳng những quá date còn ghê tởm muốn ói.
Nhưng không có biện pháp a, ai ra tiền người đó chính là đại gia.
Đồng thời với quay phim ở trước cửa lớn, là cảnh Hà Hi đang ở trong góc rình coi. Nàng xa xa nhìn bên kia, bóng dáng vẫn không nhúc nhích.
Hai người vào cửa khu thương mại, không tới một phút đồng hồ liền đi ra, Tôn An Na trên cổ liền đeo một sợi dây chuyền kim cương lòe sáng, nàng một tay vuốt dây chuyền kim cương, dựa vào kim chủ, tươi cười sáng loá.
Chụp xong cảnh này lại quay thêm một màn, màn kế tiếp chính là lúc hai người thẳng hướng khách sạn thuê phòng.
Thời điểm Tiểu Vương đi thuê phòng, Tôn An Na đứng ở đại đường chờ đợi, nàng biểu hiện không kiên nhẫn cho lắm, một chân ở trên mặt đất gõ nhịp.
Một người chợt cùng nàng gặp thoáng qua, cũng đồng thời chạm vào nhau, nàng còn chưa phản ứng lại thì đã thấy người nọ té trên mặt đất, mà trong tay người nọ cầm mấy gói to cũng rơi tán loạn theo, nhãn hiệu trên túi làm trước mắt Tôn An Na sáng ngời.
Mà té trên mặt đất là Hà Hi đang cúi đầu, tóc dài ngăn trở mặt của nàng, nàng vẫn ngồi im không nhúc nhích, thẳng đến Tôn An Na ngồi xổm xuống xem tình huống.
Tôn An Na vừa đụng tới chân của nàng, nàng liền phát ra thanh âm đau đớn.
"Cô có bị thương không?" Tôn An Na hỏi.
Hà Hi mặt bị tóc che phủ không thấy rõ mặt lắm,"Không có việc gì, tôi chỉ là......" Nàng thử đứng lên, lại vào lúc ấy hít sâu một hơi, "Chân của tôi giống như bị bong gân rồi. Xe của tôi ở bên ngoài, cô có thể giúp tôi lại đó được không." Thanh âm của nàng nhẹ nhàng ôn nhu, bàn tay lại dùng sức cầm lấy cổ tay Tôn An Na.
Tôn An Na không có lựa chọn khác, thay nàng nhặt lên mấy gói to hàng hiệu, giúp nàng ra khách sạn.
Hai người bọn họ đi vào trước cửa của một chiếc SUV nhập khẩu, Tôn An Na không sai biệt lắm đã tính ra được giá trị con người của nữ nhân này, biểu hiện rất muốn cùng nàng ta làm bạn.
"Cám ơn cô. Nếu không phải cô giúp tôi, tôi thật không biết phải làm sao bây giờ." Hà Hi như trước cúi đầu, không cho Tôn An Na thấy mặt của nàng.
"Đây là việc tôi phải làm mà."
"Cô tên là gì?" Nàng vẫn như cũ cầm lấy cổ tay Tôn An Na. Móng tay chậm rãi lâm vào da thịt Tôn An Na.
"Tôi gọi An Na."
"An Na phải không? Thật là một cái tên dễ nghe. Tôi cũng muốn đưa lễ vật cho cô, để làm cảm tạ...... Hy vọng cô không cần cự tuyệt......" Hà Hi ngẩng đầu, đằng sau những sợi tóc hỗn độn hé ra một gương mặt trắng trong thuần khiết lại tái nhợt, mặt không chút thay đổi nhưng con ngươi nàng lại rét lạnh mà sáng ngời. Khi Tôn An Na còn không kịp phản ứng lại thì đã bị nàng ta đẩy mạnh vào xe SUV, dùng một khối khăn tay che miệng mũi của nàng lại.
Chân Tôn An Na lộ ra ở bên ngoài xe, bị nàng ta đẩy mạnh vào, giày cao gót từ trên chân Tôn An Na rớt ra, rơi xuống ở đường cái.
Hà Hi đóng lại cửa xe, đi đến ghế điều khiển. Nàng ngồi vào chỗ của mình, sau đó quay đầu nhìn về phía Tôn An Na đang nằm trên ghế sau không hề hay biết gì, trên kính chiếu hậu, khuôn mặt tái nhợt của nàng ta hiện lên nụ cười quỷ dị.
"Qua qua qua!" Đạo diễn cao hứng đến ngay cả trầm trồ khen ngợi cũng phải thêm mấy tiếng 'qua'.
Ăn lẩu mới là đại sự!
Trên màn ảnh còn hiện ra hành động hết sức lưu loát, cái tươi cười cuối cùng kia của Hà Hi khiến cho người ta phải 'mao cốt tủng nhiên'(*) lại ngoài ý muốn tràn ngập mỹ cảm, hắn hận không thể tự mình chụp rồi in ra, đặt lên đầu giường.
(*rùng rợn đến dựng tóc gáy, xương cốt nhũn ra)
Hà Hi chậm rãi thở ra một hơi, nàng đem mấy sợi tóc bị phân tán của mình vén ra sau tai, trái tim còn đang nhảy lên kịch liệt, thật lâu không có quay diễn, nàng tưởng mình hẳn sẽ cảm thấy mới lạ, đạo diễn không than phiền, là do hắn yêu cầu thấp, không có nghĩa là chính mình diễn tốt.
Ghế sau nâng lên một đôi chân dài, trong kính chiếu hậu chớp lên một cái, chân buông về phía sau, Tôn An Na mang theo một đầu tóc dài hỗn độn ngồi dậy, tựa vào bên tai Hà Hi, không vui nói: "Cô có biết vừa rồi lúc cô đẩy tôi ngã, đầu của tôi bị đập vô kính thủy tinh không hả, hiện tại chỗ này còn sưng một cục luôn nè, cô nói phải giải quyết như thế nào đây!"
"Cô cũng không kêu lên mà!"
"Đó là do tôi chịu đựng! Không kêu lên là vì tôi chuyên nghiệp! Tôi cũng không làm khó dễ cô, cô ra mấy trăm đồng đi chúng ta giải quyết riêng, cô thấy ok không?"
Hà Hi nhíu mày, "Sao nghe giống bị tôi gài quá vậy?"
"Hắc hắc." Một phen cò kè mặc cả sau, Tôn An Na đem yêu cầu hạ thấp xuống thành muốn Hà Hi chỉ cần ra một cân thịt dê thôi, đêm nay nàng ăn lẩu bị thiếu thịt, để cho Hà Hi ra tiền bồi thường nàng không thẹn với lương tâm.
Sau khi vào trong xe hai người còn không chịu đi xuống, đạo diễn bèn đi lại gõ cửa sổ, hỏi: "Hai người các cô còn định ở trong đó ngốc bao lâu thế? Ngốc đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa có phải hay không? Xe này là của người khác đó, không phải của chúng ta, có vấn đề gì chúng ta bồi thường không nổi đâu. Các cô chạy nhanh xuống đây cho tôi."
Tôn An Na kéo váy ngắn hướng lên trên, tiêu tiền như nước mà lên hàng trước ngồi, đi vào bên cạnh Hà Hi, lại cùng Hà Hi đổi vị trí.
Hà Hi không biết làm sao, mắt thấy Tôn An Na đang khóa ngồi ở trên người mình.
Tôn An Na bất đắc dĩ thở dài,"Tôi muốn ngồi ở đây."
"À rồi." Hà Hi đành phải nhường vị trí cho nàng, chính là tư thế của hai người cứ như vậy mà nhường chỗ ngồi cho nhau, tại trong không gian hữu hạn như này thì có hơi gian nan.
Thật vất vả ngồi vào ghế điều khiển, Hà Hi thấy Tôn An Na nắm tay lái, không có ý muốn xuống xe, trên mặt là nóng lòng muốn thử, liền cảm thấy có chuyện sắp phát sinh.
Tôn An Na hạ cửa sổ xuống, đầu tựa vào bên trên, nói: "Đạo diễn, anh có vội trở về không?"
"Còn không nhất định......" Đạo diễn vừa nói xong mấy chữ, xe liền từ trước mặt hắn bay đi, lưu lại một luồng khói bụi còn có lời nói của Tôn An Na, "Trước cho tôi mượn đi cái nha, tôi sẽ về liền!"
Lập tức là thời điểm nào hả! Tôn An Na, cô về đây cho tôi!
Hà Hi thế mới biết, nguyên lai mục đích của nàng là vậy. Nàng ngồi ở ghế điều khiển, còn mình đang không biết tình huống là gì liền làm đồng lõa của nàng.
"Cô đang chạy là xe của người khác." Hà Hi nhắc nhở nói.
"Không cần cô nói tôi cũng biết mà, tôi vốn không mua nổi loại xe tốt như vầy." Tôn An Na cười hì hì nói. Nàng đạp chân ga, tính năng xe thật tốt, ở trong dòng xe cộ phát huy uy lực mạnh mẽ.
"Nguyên lai cô còn biết, nhưng mà cô......".
"Không cần vô nghĩa nghen, chúng ta đi mua đồ nhanh lắm, mua xong liền trở về đổi xe, chuyện chỉ tốn vài phút thôi."
Xe chạy vài phút liền tấp vào trước một tiệm tạp hoá rồi đậu lại, Tôn An Na từ trên xe đi xuống, vọt vào bên trong, qua vài phút, khi trở ra trên tay nàng đang cầm một túi ngập tràn.
Tôn An Na lại lần nữa ngồi trên ghế điều khiển, túi đồ mua sắm trong tay nàng cũng được giao vào tay Hà Hi, khi Hà Hi tiếp nhận mới biết được gói to này nặng cỡ nào.
"Đây đều là cái gì vậy!" Một cây thông từ túi mua sắm toát ra đến.
"Đơn giản mà nói chính là cái lẩu của tôi." Tôn An Na nói.
Xe trở lại chỗ cũ, Tôn An Na lại làm một phen động tác, lúc này là bò về ghế sau, để cho Hà Hi ngồi trở lại ghế điều khiển.
Đạo diễn mở ra cửa ghế điều khiển, đang chuẩn bị hướng về người ở bên trong phát hỏa, lại phát hiện người đang ngồi ở chỗ kia là Hà Hi, trong nháy mắt lời muốn nói liền đổ ở cổ họng, biến thành một cục đá viên, cho ra cũng không phải, mà nuốt vào cũng không xong.
Hà Hi bị Tôn An Na đẩy lên làm kẻ chết thay, Tôn An Na tự mình từ ghế sau nhảy xuống, mang theo một đống lớn gì đó chạy biến.
Nàng chạy thật xa mới dừng lại cười, cười một hồi lâu, Hà Hi mới đi tới bên người nàng, nói: "Cô người này nha, làm việc sao cứ thích để cho rối tinh rối mù lên thế?"
"Tôi chính là dạng người như vậy đấy, cô không vui á hả, xem không vừa mắt hả, vậy cô cắn tôi đi." Tôn An Na nhấc lên bữa tối của mình, vô cùng cao hứng, trong lòng tính toán khi về nhà sẽ được ăn một cái lẩu nóng hầm hập.
"Chớ đi, tôi với cô cùng về."
Tôn An Na vừa nghe, kinh ngạc nói: "Cô muốn làm gì?"
Còn có thể làm gì, ăn cơm ké! Hà Hi không phải hiếm lạ một bữa cơm, nàng chính là không nghĩ để cho Tôn An Na trải qua tốt đẹp như vậy.
Nhà Tôn An Na, nàng không phải lần đầu tiên đến. Vừa mới tiến vào cửa, trong đầu liền hiện lên rất nhiều hình ảnh, thật hư hỏng, trên sô pha, dưới váy......
Ánh mắt Hà Hi vừa tiếp xúc với sô pha phòng khách liền như điện giật mà dời đi. Người kia ở phía sau hối nàng, sao còn chưa đến đây.
Tôn An Na lấy nồi nấu bằng điện từ bày ra giữa bàn, đổ vào nước lẩu, sau đó mang theo mớ đồ ăn của nàng vào bếp rửa.
Nàng không tiếp đón Hà Hi, tin tưởng Hà Hi có thể tự mình tìm được chỗ ngồi, một người lớn đang sống sờ sờ như vậy chắc không đến mức có thể lăn đùng ra chết với lý do 'không được tự nhiên' đâu nhỉ.
Tôn An Na loại bỏ hết chất bẩn, mang đồ ăn được rửa sạch sẽ từ trong bếp đi ra đặt lên bàn, bên ngoài Hà Hi đã tự giác trụng thịt dê vào nồi nước lèo đang sôi sùng sục.
Chờ Tôn An Na cầm phần đồ ăn cuối cùng đi ra liền thấy cái miệng nhỏ của Hà Hi đang thổi thổi miếng thịt dê đã được trụng chín, chậm rì rì ăn vào.
"A ha, coi vậy mà cô cũng tự giác dữ ha." Tôn An Na ngồi xuống, đem đồ mình thích ăn đều đổ vào hết trong nồi, dùng chiếc đũa hung hăng quấy.
Hà Hi không đồng ý nói: "Đồ ăn nên bỏ vào từng cái thôi, bằng không ai cũng giống như cô sẽ khiến đồ ăn mất vị."
"Tùy tiện đi. Chờ chín rồi tôi chỉ cần nuốt hết vào một lần là xong." Từ phương diện này còn có thể nhìn ra được tính cách của một người. Tôn An Na mở ra TV, trong TV đang chiếu một bộ phim, trong nồi lẩu xông lên khói nóng chính là không có nổi bong bóng.
"Ngày mai bắt đầu chân chính quay phim rồi, cô có nắm chắc không?" Tôn An Na hỏi, nàng cúi đầu ăn tàu hũ ky vừa chín tới, ngữ khí giống như đang bàn luận hương vị này mặn hay lạt.
"Tôi không biết, thật sự phải vào diễn rồi mới nói sau." Hà Hi ngữ khí bình thản trả lời vấn đề của nàng.
"Nếu cô không thể vào trạng thái diễn phải làm sao bây giờ, tôi thực lo lắng, bởi vì ngày mai tôi muốn bị cô trói lại...... Rau xà lách tôi muốn ăn nha...... Không biết chừng đạo diễn lại biến thái một chút yêu cầu treo tôi lên...... Khoai tây, bỏ thêm khoai tây, toàn bỏ vào hết đi......Kiểu treo giữa không trung kia không phải dễ chịu tí nào, cô nếu kéo nửa ngày, tôi...... Khụ khụ...... Này còn chưa có chín......" Tôn An Na một công đôi việc, vừa ăn vừa làm chính sự, hai tay bắt đồ ăn đều hết sức cứng rắn.
"Ờ." Tôn An Na nói nhiều như vậy, Hà Hi chỉ trả về đúng một chữ.
Điều này làm cho Tôn An Na phi thường bất mãn, nàng như dự cảm được ngày mai chính mình sẽ thực thê thảm, nàng gắp một khối thịt dê chín đặt vào trong bát Hà Hi, ôn tồn nói: "Ngày mai, còn hy vọng cô có thể ra sức hỗ trợ. Tôi người này cái gì cũng không sợ, chỉ sợ đau."
"Tôi lại tưởng cô thực hưởng thụ." Hà Hi nhớ tới Tôn An Na ở tầng hầm lúc ấy, nàng ta đã sờ qua hết tất cả roi có ở đó.
"Tôi thích đánh người khác, còn không có bị người khác đánh qua. Trước kia tôi quay phim có liên quan đến thứ này, nhưng cũng là làm nữ vương, thật đúng là không bị đánh qua. Tôi diễn nữ vương không phải rất tốt sao, còn có người thật sự muốn làm nô lệ của tôi đó, bất quá tôi không ý thích này mới không tiếp."
"A." Hà Hi cúi đầu ăn đồ nàng đưa đến.
Chiếc đũa của Tôn An Na càng không ngừng gắp cho nàng, "Diễn xuất thì chỉ là diễn thôi, là giả, sẽ không thể thật nha, nếu cô muốn đánh tôi thì đánh nhẹ xíu, tôi thực sợ đau."