Năm người sau khi mỗi người luyện xong hai lượt, Diệp Thiên Vân tiến hành chỉ điểm cho mỗi người, chỉ ra những động tác không đúng quy phạm của bọn họ, nói với người khác, để bọn họ chỉ ra những điểm không đúng cho nhau.
Năm người sau khi chỉ ra những động tác sai cho nhau, mỗi người đều nghiêm túc tập luyện, còn Diệp Vẫn Thiên chỉ đạo bọn họ luyện tập xong thì đi lên lầu ba.
Diệp Thiên Vân tới căn phòng mà bọn họ an bài cho mình, quan sát một lúc, rất nhiều thứ đều được chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa toàn là đồ mới, chỉ cần cầm quần áo tới là có thể vào sống được rồi.
Ngay cửa vào là một phòng khách, có sa lông và bàn, bức tường đối diện còn treo một chiếc ti vi tinh thể lỏng, bên cạnh có tủ rượu, bên trên đặt rất nhiều rượu.
Hơn nữa trên bàn còn có một chiếc laptop IBM, Diệp Thiên Vân nhìn thấy liền vui mừng điên cuồng, hắn sớm đã muốn có một chiếc máy tính xách tay để tìm tư liệu về rất nhiều phương diện.
Hí hoáy một hồi thì tiến vào phòng trong, vừa tiến vào thì thấy đây là một căn phòng ngủ, có một cái giường rất lớn, bên trong cũng có một chiếc tivi và bàn.
Diệp Thiên Vân nghĩ tới Vương Vĩnh Cường này quả thật là mạnh tay, những thứ đặt ở đây giá trị ít nhất cũng mấy vạn, đang nghĩ tới đây thì có người gõ cửa. Hắn đặt vật phẩm trong tay xuống, đi ra mở cửa thì thấy Vương Vĩnh Cường, ha ha cười nói: "Cám ơn đại ca đã nghĩ cho tôi nhiều như vậy, không cần phải mua gì cho tôi đâu."
Vương Vĩnh Cường phất phất tay: "Thiên Vân, những cái này có đáng gì đâu, những vấn đề có thể dùng tiền để giải quyết thì không phải là vấn đề nữa rồi." Diệp Thiên Vân nghĩ cũng đúng là như vậy thật, chuyện mà mình thấy rất khó khăn, người ta hoàn thành lại dễ như trở bàn tay, gật đầu không nói gì nữa.
Vương Vĩnh Cường nói: "Ngàn quân dễ kiếm, một tướng khó cầu. Lời này lão nhân gia chủ tịch của chúng ta cũng đã nói, chỉ có nhân tài mới thực sự thiếu. Cậu về trường không tiện, cho nên tôi chuẩn bị một căn phòng đơn giản cho cậu ở tạm. Cậu cứ ở đây đã, trường học cách chỗ này xa, ngồi xe rất không tiện, tôi sẽ làm cho cậu một cái bằng lái xe, tự mình lái xe tiện hơn nhiều. Nói xong liền đưa cho Diệp Vân Thiên một chiếc chìa khóa xe.
Diệp Thiên Vân không nhận, rất chân thành nói: "Cái này quá quý trọng, tôi bắt xe là được rồi!"
Vương Vĩnh Cương lắc đầu: "Thời gian cậu bắt xe thì đã sớm đến được đây dạy cho mấy người bọn họ rồi, cậu tốn công nhiều quá, tôi sẽ cảm thấy áy náy lắm." Nói xong lại đưa chiều khóa xe cho Diệp Thiên Vân.
Diệp Thiên Vân bất đắc dĩ đành nhận lấy, có điều hắn rất cảm kích Vương Vĩnh Cường.
Vương Vĩnh Cường nói: "Tôi qua xem cậu thế nào, sinh ý ở chỗ tôi rất bận rộn. Cậu nghỉ ngơi đi, tôi đi trước." Diệp Thiên Vân tiễn Vương Vĩnh Cường ra khỏi cửa, sau đó xuống lầu, tới phòng thể hình để luyện tập. Diệp Thiên Vân từ năm giờ chiều luyện tới tám giờ, sau đó xuống lầu luyện Hình Ý quyền rất lâu.
Nói tới Hình Ý dần dần biến thành ba lưu phái lớn, nội dung cũng không ngừng phong phú hơn. Thứ nhất là Sơn Tây phái, thứ hai là Hà Bắc phái, thứ ba là Hà Nam phái.
Hữu nội vô ngoại bất thành quyền, hữu ngoại vô nội nan thành thuật. Hình Ý, ý nghĩa vốn có là thống nhất và kết hợp cao độ ngoại hình và nội ý. Diệp Thiên Vân nội ngoại kết hợp, vận chuyển nội công phối hợp với quyền pháp, dần dần khế hợp, tâm tùy ý động, một chiêu một thức đều lộ ra phong phạm của cao thủ! Khi Tôn Vĩnh Nhân tới gọi Diệp Thiên Vân đi ăn cơm, vừa hay thấy thân pháp của Diệp Thiên Vân, nhất thời quên luôn cả mục đích đến đây. Cho tới lúc hắn luyện xong mới cùng đi ăn cơm.
Ngày hôm sau Diệp Thiên Vân thấy một chiếc xe Passat đỗ trước cửa, biết rằng đây là chiếc xe đầu tiên của mình, tâm tình không khỏi trở lên kích động. Kỳ thật mình rất thích xe, nhưng do điều kiện gia đình không cho phép, cho nên trước giờ không hề nghĩ đến chuyện này. Hiện tại cuối cùng cũng có xe của riêng mình, muốn ngồi lên thử một phen, nhưng mình lại không có bằng lái xe. Trong lòng như có mèo cào, cảm giác có xe mà không được lái thật sự là thống khổ không nói thành lời. May mà có người tới đưa mình đi, không thì ngay cả xe cũng chẳng dùng được. Xe của Diệp Thiên Vân sau khi đi tới trường thì rời đi trước ánh mắt đang dõi theo của hắn.
Khi Diệp Thiên Vân vào phòng học, mấy ông bạn tốt đều đã tới, lại chiếm chỗ tốt cho Diệp Vấn Thiên, ngồi xuống cùng nhau bắt đầu tán gẫu, cho đến khi tan học Diệp Vấn Thiên ngay cả sách pháp luật cơ sở cũng chưa giở ra. Trong lòng hắn không khỏi có chút áy náy, nhưng nghĩ tới môn học này cũng chẳng cần thiết nên cũng thấy thoải mái hơn.
Kỳ thật khi học đại học không hỏi ngươi có tới nghe giảng hay không, chỉ xem thành tích của ngươi như thế nào. Có người cả môn học chẳng đến dự tiết nào, có người thì tiết nào cũng tới. Diệp Thiên Vân thuộc loại người trước, cũng chẳng cần phải đọc sách, chỉ cần trước khi thi học gấp mấy ngày là có thể lấy được học bổng. Điều này sớm đã khiến bọn Lưu Tùng đỏ cả mắt, chằm chằm nhìn phải một ngàn tệ học bổng đó. Nếu không phải mỗi người bọn họ ai cũng có việc, Diệp Thiên Vân đã phải mời bọn họ ăn cơm rồi.
Diệp Thiên Vân làm việc và nghỉ ngơi rất có quy luật. Bình thường thì học lái xe, luyện nội công và Hình Ý quyền, hơn nữa bình thường còn luyện Thiên Vân bộ. Kỳ thật Diệp Thiên Vân cảm thấy rất có duyên với quyển sách tên là "Thiên Vân bộ" này, cả hai đều có cùng một tên. Cho nên hắn luyện tập rất xuất thần, càng luyện càng cảm thấy sự tinh diệu của nhịp chân.
Hôm đầu tiên luyện Thiên Vân Bộ không cảm thấy có gì đặc biệt, nhưng khi luyện được mười ngày mới thấy có chút thu hoạch, đối với thân thể của mình cũng có chút hiểu rõ. Về sau càng luyện càng cảm thấy bộ pháp này như được viết ra theo yêu cầu của thân hình và trọng lượng của hắn. Dần dần có thể hình thành phối hợp với Hình Ý quyền của mình, nhiều lúc không thể nhìn ra góc độ xuất chiêu. Điều này khiến quyền pháp của hắn càng thêm ngoan độc, hơn nữa còn không thể đề phòng.
Trong thời gian đó, Thạch Thanh Sơn và Trương Lượng cùng với ba anh em họ Triệu đều giao thủ cùng hắn, chỉ hai ba chiêu là bị chế trụ. Điều này khiến mấy người bọn họ càng nỗ lực hơn gấp bội. Cố gắng lần sau kéo dài thêm mấy chiêu nữa rồi mới thua. Hơn nữa bọn họ càng giao thủ với Diệp Thiên Vân càng cảm thấy sự quái dị trong chiêu thức của hắn, thường hay vào lúc bọn họ không phòng bị dùng một chiêu để chế trụ. Cho nên tính nhạy bén của bọn họ được đề cao lên rất nhiều sau khi giao thủ.
Nháy mắt Diệp Thiên Vân đã tới võ quán được hơn một tháng, mỗi ngày ngoại trừ lên lớp ra, ở trường học căn bản không thấy bóng dáng hắn. Đại bộ phận thời gian đều ở võ quán luyện công, Hình Ý quyền đặc biệt chú trọng cơ sở, cho nên hắn có lúc một động thác phải làm lại cả ngàn lần mới cảm thấy hài lòng.
Điều này khiến mấy độ đệ thầm kinh hãi, một người có thiên phú chẳng tính là gì, quan trọng là nếu ngươi có thiên phú và cần cù, vậy thì thành công đối với ngươi mà nói không phải là vấn đề. Trải qua một tháng tiếp xúc, bọn họ phát hiện Diệp Thiên Vân ngoại trừ lên lớp, ăn cơm và ngủ nghê ra, thời gian khác đều dùng để luyện công. Điều này khiến bọn họ không những bội phục công phu của hắn mà đồng thời còn nảy sinh sự sùng bái đối với hắn, trong bất tri bất giác đều bắt chước những động tác nhỏ của hắn.
Từ sau khi Diệp Thiên Vân tới võ quán, người tới học võ thuật không ngừng tăng lên, bởi vì khi hắn và Thạch Thanh Sơn đấu võ có rất nhiều học viên có mặt, đều cảm thấy Hình Ý quyền thực sự là quá phát triển, trong bất tri bất giác đã tạo ra được hiệu quả tuyên truyền rất tốt. Điều này khiến Vương Vĩnh Cường không thể lường trước được.
Rất nhiều người mộ danh mà tới, lúc trước không tới một trăm người, giờ đã đạt tới hai trăm người. Điều này khiến cho Vương Vĩnh Cường cảm thấy rất vui mừng, thấy quyết định của mình quả thật phi thường sáng suốt. Một võ quán lúc trước không ai biết đến đã phát triển thành bộ dạng như hiện tại, bầu không khí học võ rất sôi nổi, hơn nữa võ quán cũng dần dần bước lên chính quy.
Diệp Thiên Vân bản thân cũng được lợi phi thường, lúc trước hắn chỉ luyện tập một mình, không hiểu phải dạy người khác như thế nào. Hiện tại coi như cũng biết được một ít, đối với động tác của người khác thường thường chỉ nhìn vài cái là có thể nói ra được ưu khuyết điểm, hơn nữa rất đúng chỗ. Lúc dạy dỗ người khác, bản thân đồng thời cũng nhận được một chút gợi ý.
Hơn một tháng nay, Diệp Thiên Vân thủy chung cũng đã hoàn thành được một chút tích lũy để tương lai hóa thành một bước nhảy vọt. Tầng thứ nhất của Kim Chung Tráo đã thành công viên mãn, lờ mờ có xu thế đột phá. Thiên Vân Bộ cũng càng luyện càng thuần thục. Bản thân hắn cũng cảm thấy rất vừa lòng, bởi vì đây là lần đầu tiên toàn bộ thân tâm đều tập trung vào võ đạo. Trong một tháng nay bản thân cũng tra cứu qua rất nhiều thư tịch, khiến Hình Ý quyền của bản thân hắn càng thêm hệ thống, hơn nữa còn được phát lương, khiến sinh hoạt của hắn bỗng chốc thoát khỏi khốn cảnh, tới hiện tại cơ bản có thể đạt tới tiêu chuẩn thường thường bậc trung rồi.