Mẹ Diệp Thiên Vân gọi hắn rời giường, loại đãi ngộ này chỉ có ở 5, 6 năm trước mà thôi, từ lúc lên trung học, hắn đã không còn ngủ lười nữa, sáng sớm đều bật dậy sớm để luyện quyền.
Sau khi lên trung học thì rất nhiều chuyện, bình thường đều phải đến tận 10 giờ tối, trừ buổi sáng có chút rảnh rỗi, còn lại thì thời gian đều để đi học, mấy năm đó có lẽ là thời gian khổ nhất của Diệp Thiên Vân.
Đợi đến lúc Diệp Thiên Vân rửa xong mặt, trên bàn đã bày đầy thức ăn, toàn bộ đều là thứ hắn thích ăn nhất. Cha mẹ cũng nhìn hắn rất hiền lạnh nói: “Con cũng lớn rồi, cha cũng lấy thêm một chén nữa.” Nói xong liền năn nỉ Diệp mẫu: “Tuệ Trân, hôm nay là mồng 5 tháng 1, bà để cho tôi cùng Thiên Vân uống chút đi.”
Diệp mẫu nghiêm khắc nói: “Ông nếu cứ đòi uống, sớm muộn gì cũng bị bệnh đó, ông xem đi, xung quanh nhà chúng ta có bao nhiêu người mắc bệnh vì uống rượu đó!” Bà một chút cũng không nhượng bộ.
Diệp Thiên Vân vừa nghe đến uống rượu, hắn liền nhớ đến hai bình mà Thạch Thanh Sơn tặng, vì thế đứng dậy chạy vào phòng lấy hai bình Ngọc Tuyền Phương Bình từ trong va li ra, sau đó trở lại đưa cho bố, nói: “Uống một chút cũng được, loại rượu này mà không thể uống, vậy thì sau này rượu của bố chuyển hết cho con đi.”
Diệp Thiên Vân nói xong liền quay qua nói với Diệp mẫu: “Mẹ, mẹ cho cha uống một chút đi, mỗi ngày uống một chút, cũng sẽ không ảnh hưởng đến sức khỏe, hơn nữa uống một ít còn làm máu huyết tuần hoàn, thân thể mạnh khỏe hơn đó.” Mẹ hắn nghe xong cũng gật đầu. Ở nhà này, Diệp Thiên Vân nói còn hữu dụng hơn cha hắn nhiều.
Diệp phụ nói: “Vẫn là con ta hiểu ta nhất, uống rượu cũng không nhất định là chuyện xấu, bà xem tôi không phải mấy năm sống rất tốt sao?” Nói xong ông liền mở bọc ra, sau khi nhìn thấy mới giật mình nói với Diệp Thiên Vân: “Con kiếm ở đâu ra rượu tốt như vậy, không kém chút nào so với Ngũ Lương, thật là thơm!” Nói xong liền rót vào chén rồi uống một ít.
Diệp mẫu vừa nhìn vừa cướp lấy chén rượu nói: “Tôi cho ông uống, chỉ từng chút một thôi.” Cớ này nói ra quả thật là tốt, chỉ mới uống có một hai chén đã bị cấm, điều này khiến cho Diệp phụ thèm vô cùng.
Diệp Thiên Vân nhìn thấy màn này thì liền cười cười nói: “Thời gian còn dài, rượu này con cũng không mang đi, sớm muộn gì cũng là của cha mà.” Câu nói này cũng nói trúng tâm sự trong lòng Diệp phụ, ông nghe xong cũng gật đầu.
Mẹ hắn nghe thấy hắn nói như vậy cũng chỉ biết thở dài một tiếng, sau đó mới thong thả nói: “Thiên Vân, gia cảnh nhà ta cũng không tốt lắm, chúng ta cũng không có năng lực gì, con từ nhỏ đã không cần chúng ta quan tâm, nhưng mà chúng ta lại không thể cho con điều kiện tốt hơn.” Bà nói đến câu này, cha Diệp Thiên Vân cũng có chút trầm mặc.
Diệp Thiên Vân cười cười nói “Con kiếm được tiền sẽ cho hai người cuộc sống tốt nhất, được rồi, mà tiền con gửi cho hai người nhận được chưa?”
Mẹ hắn nghe thấy thế liền lắc đầu, nói: “Con còn đang đi học, cần lấy việc học làm trọng, hiện tại không phải lúc kiếm tiền.”
Diệp Thiên Vân vừa nghe đến đây, hắn nhớ ra là mình còn chút tiền, cũng quên nói cho họ, vì thế liền nói: “Con tháng trước có gửi 10 vạn cho hai người, hai người có nhận được không?”
Mẹ hắn nghe xong, lập tức mở lớn hai mắt, nói: “Con gửi tiền vào sổ tiết kiệm sao?” Nói xong, bà lập tức chạy khắp nhà tìm sổ tiết kiệm.
Diệp Thiên Vân vừa nhìn thấy thần tình của mẹ, hắn âm thầm thấy buồn cười, nói: “Mẹ mỗi lần dùng tiền đó mà đi chợ mua sắm đi.”
Cha Diệp Thiên Vân cũng đứng ngồi không yên, vội kéo tay hắn nói: “Con từ đâu mà có nhiều tiền như thế?”
Diệp Thiên Vân cũng để cha mẹ ngồi xuống, thong thả nói: “Con làm công ở một tập đoàn lớn, lương một năm là 100 vạn.” Hai người nghe xong liền thấy buồn vui lẫn lộn, buồn là vì cuộc sống nhiều năm qua của nhà mình nghèo khó như vậy, vui chính là vì có được đứa con trai này.
Diệp mẫu vội cất sổ tiết kiệm đi, nghĩ sau này mua cho con một căn nhà lớn hơn. Bà kích động đến nỗi cơm cũng quên ăn luôn.
Diệp Thiên Vân lúc này có chút hối hận, biết thế hắn đợi ăn cơm xong rồi nói, thành ra giờ này cha mẹ hắn cứ ngồi tính toán xem mua cái gì đây, vì thế liền dở khóc dở cười, nói: “Chuyện nhà ở chưa cần quan tâm, hai ngày sau con sẽ mua.” Hắn hiểu là nhà có chút nhỏ, còn không bằng nơi hắn ở tại võ quán.
Cả gia đình ăn xong cơm, Diệp Thiên Vân lúc này nói muốn ra ngoài một chút, thuận tiện đi xem nhà. Thật ra là hắn muốn đến bệnh viện để kiểm tra, nhưng mà chuyện này không thể nói cho cha mẹ được, nếu không sẽ khiến bọn họ lo lắng.
Cha mẹ hắn cũng biết là cả năm nay hắn không về, hẳn là muốn ra ngoài xem một chút, vì thế liền dặn hắn về sớm, Diệp Thiên Vân vội vàng đáp ứng sau đó rời đi.
Diệp Thiên Vân đi đến một bệnh viện không tồi, hắn cầm phim chụp rồi đến khoa Chấn thương chỉnh hình xem, bác sĩ nhìn cả nửa ngày rồi nói: “Thời gian anh gãy xương là bao lâu? Xương khép lại rất tốt, cứ như vậy thì khoảng một tháng sau là anh có thể hồi phục.”
Diệp Thiên Vân nghe bác sĩ nói vậy, hắn không dám nói là mình vừa bị thương hôm trước, vì thế đành lừa gạt: “Đã hơn một tháng rồi.” Nói xong hắn lại nhìn bác sĩ.
Bác sĩ nhìn hắn một hồi lâu, giật mình nói: “Tôi còn tưởng là đã ba tháng chứ, xem anh khôi phục rất tốt, ở nhà ăn không ít đồ bổ nhỉ.”
Diệp Thiên Vân vừa nghe thầy thuốc nói xong thì đã xác định được một việc, đó chính là tốc độ khôi phục của hắn ít nhất gấp 10 lần người bình thường.
Diệp Thiên Vân rời khỏi bệnh viện, nhét tấm phim chụp X quang của mình vào thùng rác, lại châm một điếu. Kỳ thật thì khi gãy xương không được hút thuốc lá, bởi vì khi người bình thường gãy xương mà út thuốc lá, thời gian khôi phục sẽ lâu hơn khoảng 1/3 so với không hút.
Nhưng mà Diệp Thiên Vân thì lại là quái vật chính cống, rất nhiều phương diện đều hơn người bình thường gấp 10, thậm chí còn ấp 100.
Mục tiêu kế tiếp của Diệp Thiên Vân chính là dạo quanh ngắm thành phố lâu rồi mình mới về, sau đó thì tìm một căn nhà tốt. Để cho cha mẹ sống tốt một chút, không nên cả ngày lo nghĩ về chuyện này.
Hắn gọi một chiếc xe, chạy vào thành phố, bên phải thành phố chính là ven biển, Diệp Thiên Vân cuối cùng mới tìm thấy một chỗ tốt ở đây.
Tiểu khu n ày cách biển chỉ khoảng 400 mét, hoàn cảnh vô cùng tốt, hơn nữa phương tiện trong tiểu khu cũng rất thuận tiện, Diệp Thiên Vân sau khi đi vòng xem một vòng lớn, lúc này hắn mới đến chỗ đặt mua.
Tới nơi hắn mới nhìn thấy rất nhiều người đang chờ tư vấn ở chỗ này, thoạt nhìn nơi này cũng không tồi, ít nhất là bên ngoài trông rất phồn hoa. Bởi vì rất nhiều người cần tư vấn, cho nên một cô nhân viên tiếp tân đưa hắn đến ngồi trên ghế salon, một lát nữa sẽ có người nói chuyện với hắn.
Diệp Thiên Vân ngồi ở salon chờ không lâu, lúc này có một người đến sau lưng hắn nói: “Tiên sinh, ngài muốn xem phòng sao?” Đợi đến khi người này đến trước mặt, Diệp Thiên Vân cũng ngẩng đầu lên, có chút kinh ngạc nói: “Vương Trác Kỳ?”