- Hà huynh đệ, thì ra các ngươi ở trong này, làm hại tiểu muội ta tốn công tìm kiếm a!
Một giọng nói nữ nhân lẳng lơ vang lên.
Diệp Sảng giật mình, quay đầu lại cười haha:
- Ai cha, thì ra là Kỳ Kỳ, cả đêm không thấy, ngủ ngon hay ko nào? Đã ăn điểm tâm chưa?
Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy trên cửa đường hầm có năm người tiền vào, cả người bụi bặm, phỏng chừng cũng là bị đuổi từ hang động đến đây.
Tinh Tinh khẩn trương, khẽ chạm vào Chu Tước cung, Tô Kỳ Nhĩ luôn luôn quái gở, lúc này lại cười tủm tỉm, khẳng định là đem đến viện binh.
Chính mình cùng A Ngân năm lần bảy lượt đắc tội nàng, hôm nay chỉ sợ tránh không được phải tử chiến 1 phen, may mắn là BOSS đã bị giải quyết.
Phản Thanh Phục Minh thấy Tinh Tinh có động tác khẽ đề cung (chuông reo là bắn:88: ), trong lòng liền hiểu được người tới chỉ sợ không phải bằng hữu.
- Xin hỏi vị mỹ nữ kia xưng hô như thế nào? Còn chưa thỉnh giáo tôn tính đại danh?
Phản Thanh Phục Minh chắp tay hỏi.
Tô Kỳ Nhĩ chưa trả lời, Diệp Sảng đã nở nụ cười:
- Phản ca, ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là thiên hạ đệ nhất đại bang, Cái Bang bang chủ Tô Kỳ Nhĩ, nhân nghĩa võ Trạng Nguyên!
Diệp Sảng vừa nói vừa nháy mắt, phản thanh phục minh có thể hiểu ý hay không, có hay không ăn ý với hắn, Diệp Sảng cũng là trong lòng không dám chắc, từ lần trước tại kim cát trấn một trận quần chiến kinh hồn ấy, party 3 người đã có thực lực PK nhất định, nhưng chiến thuật PK lại chỉ ở dưới mức tiêu chuẩn..
Tô Kỳ Nhĩ lần này mang người đến còn có hai khinh giáp chiến sĩ cùng một trọng giáp chiến sĩ, phỏng chừng là Cái Bang cao thủ, dù sao Diệp Sảng là không có thấy bạn Hồng 77, chẳng qua cao thủ thì cũng có thể cao đến bao nhiêu chứ? Nếu cao như Kiếm Thập Tam mà nói, Diệp Sảng lập tức giơ tay đầu hàng, tuyệt không phản kháng.
Nhưng mà, một người cuối cùng khiến cho Diệp Sảng chú ý.
Người này mặc một bộ quân phục ngụy trang màu màu xanh thẫm, đạn quấn quanh tại bên hông, một khẩu súng nằm trong bao da, tay nắm màu bạc sáng lộ ở bên ngoài.
Diệp Sảng đối với súng đạn cũng không hiểu biết lắm, nhưng mà thấy cái tay nắm sáng bóng kia tràn ngập cảm giác kim loại sáng bóng, hắn đoán đây là là một thanh súng lục rất mạnh, tối thiểu, súng này so với hồng tinh súng lục cùng với cây short gun của hắn mạnh hơn không ít.
Nhưng để cho Diệp Sảng cảm thấy lo lắng không phải khẩu súng mà là chủ nhân cảu khẩu súng.
Bởi vì con người này thật sự là quá bình thường, hắn không cao, thần thái lại giống như có chút hiền lành, diện mạo cũng phi thường bình thường, người giống hắn như thế, trên đường mộng tiên thành tùy tiện quơ một cái có cả nắm.
Nhưng cũng bởi vì hắn rất bình thường, cho nên rất dễ dàng khiến cho ngươi xem nhẹ hắn, Diệp Sảng luôn luôn cho rằng người như thế tương đối khó giải quyết.
Mà cái gì gọi là khí thế mười phần, tạo hình khoa trương, toàn thân trên dưới tràn ngập sát khí, phóng ra khí vương giả, trên mặt mang theo nụ cười tự tin, cái kia căn bản là không thể gọi là cao thủ, nếu không mà nói, Kiếm Thập Tam tối hôm qua vì cái gì mà chết?
Phản Thanh Phục Minh giật mình:
- Cái Bang trong tuyền thuyết? Cái Bang dựa vào ăn xin là chính, bang chủ khi nào thì đến phiên nữ nhân làm?
Nhất Đại Nữ Hoàng nhỏ giọng:
- Đại ca, Cái Bang từng có nữ bang chủ, cái người gọi là Hoàng Dung gì đó không phải là bang chủ sao?
Đại Hán Thiên Tử nói tiếp:
- Nhưng nàng không phải Hoàng Dung, nàng không biết võ công!
Nhất Đại Nữ Hoàng:
- Vạn nhất nàng đã luyện đả cẩu bổng hoặc là Hàng Long Thập Bát Chưởng thì sao? Thế nhưng rất khó? Võ công cao như thế cơ mà!
- Dừng!
Phản Thanh Phục Minh lạnh lùng quát lớn, tất cả mọi người đều chấn động.
Tô Kỳ Nhĩ cũng sửng sốt, nhòm người quái dị của Hà Kim ngân đầu óc điên điên khùng khùng này không biết có lai lịch ra sao…
Diệp Sảng cười trộm, ngươi mà hiểu bọn chúng nói gì á, đầu ngươi sẽ to ra liền lập tức.
Phản Thanh Phục Minh cười lạnh nói:
- Nói đến võ công a binh khí mấy cái này, dường như đều là càng từ xưa truyền lại, động cái chính là mấy trăm năm trước, động cái chính là thượng cổ bí tịch, đây đã thành là một cái hình thức tư duy cứng ngắc, các ngươi tưởng thượng cổ thần binh có thể đánh đâu thắng đó; không gì cản nổi?
Nhất Đại Nữ Hoàng giật mình nói:
- Chẳng biết Đại ca nghĩ sao?
Phản Thanh Phục Minh tiếp tục cười lạnh:
- Chiếu theo nguyên lý trên mà suy đoán, trong lịch sử lợi hại nhất cũng không phải là cái gì Đả Cẩu Bổng, Hàng Long Thập Bát Chưởng hoặc là Cái Bang bang chủ, cũng không phải 《 Cửu Âm Chân Kinh 》- Hoàng Thường, lại càng không là vung đao tự xử [=))] Đông Phương Bất Bại, mà là người ở tại Chu Khẩu điếm Long Cốt Sơn, cách đây đã hơn ba vạn năm a!
Nhất Đại Nữ Hoàng hình như có sở ngộ:
- Nhưng người trên núi đó cũng không phải lợi hại nhất, căn cứ thuyết tiến hoá Darwin, Hầu Tử sớm hơn chút, lợi hại hơn.
Diệp Sảng cũng chế giễu, đi tới nói tiếp:
- Đúng, nếu không mà nói, Tôn Ngộ Không như thế nào có thể đại nháo thiên cung? Đánh đến Thiên cung vô địch thủ chứ?
Đại Hán Thiên Tử cũng ngộ:
- Nhưng mà Tôn Ngộ Không vì cái gì lại bị Như Lai Phật Tổ đặt ở Ngũ Hành sơn đè xuống? Chẳng lẽ nói Như Lai Phật Tổ có Ngũ Hành sơn lợi hại?
Phản Thanh Phục Minh khiển trách:
- Các ngươi không biết? Theo khoa học khảo chứng, ở địa cầu xuất hiện sớm hơn Hầu Tử vài ức năm trước kia, vỏ quả đất vận động đã làm cho nham thạch đè ép thành sơn thể, Ngũ Hành sơn so với Tôn Ngộ Không già hơn, ngươi muốn nói cao thủ võ công lợi hại thế nào, lợi hại nữa cũng không lợi hại bằng động đất, nàng là một bang chủ dù lợi hại như thế nào, chúng ta làm một cái động đất, nàng bị đánh chết như thường!
Nhất Đại Nữ Hoàng quá sợ hãi:
- Đại ca cao kiến, thực là trước đây chưa từng có lĩnh ngộ, tiểu muội phục sát đất!
Đại Hán Thiên Tử:
- Đại ca hùng tài vĩ lược, chờ tâm pháp này bị Đại ca lĩnh ngộ, Đại ca chắc chắn vô địch thế gian vạn vật!
Diệp Sảng lại gần sát hai bước, đi đến phía trước Tinh Tinh, cố tình ngăn cản tầm mắt của Tinh Tinh:
- Nói thế, chờ Phản ca thần công đại thành, như vậy còn phiền Phản ca cho huynh đệ chúng ta thấy động đất là như thế nào nha!
- Chuyện nhỏ! Các ngươi nhìn!
Phản Thanh Phục Minh khí vũ hiên ngang, làm cho liêm câu thương hướng xuống đất ném, tiến lên hai bước, bày ra một cái Luyện Khí công tạo hình (đứng tấn), trầm giọng nói:
- Địa…
Đoàn người Tô Kỳ Nhĩ cảnh giác giơ lên vũ khí đề phòng.
- Chấn…
Phản Thanh Phục Minh mặt mày đỏ bừng, khí thế mười phần.
- Đại!
Phản Thanh Phục Minh song chưởng chỉ hướng Tô Kỳ Nhĩ, party của Tô Kỳ Nhĩ không thèm lùi lại, khoảng cách đến đó còn khá xa, chừng hơn 50 mét, công kích kỹ năng, làm quái thế nào mà trúng được chứ…
Cho nên cuối cùng cái chữ “Pháp” cũng không được xướng lên, bởi vì ba mũi tiễn đã từ sau lưng Diệp Sảng bắn ra, hướng về cầu đá đối diện bay đi.
Một chiêu che mắt mày làm Tô Kỳ Nhĩ mất cảnh giác, Tinh Tinh mới vừa học Dẫn Đạo Tiễn liền đại phát thần uy, bắn về phía Tô kỳ Nhĩ.
Nữ nhân này nghĩ chính xác, vấn đề chính là ba mũi tiễn một trước một sau bay đi, trọng giáp chiến sĩ mang theo Trảm mã đao đột nhiên chắn trước mặt Tô Kỳ Nhĩ
Leng keng, phốc xuy!
Trị số tổn thương: - 123!
Ba mũi dẫn đạo tiễn có 2 mũi bị chiến sĩ kia dùng đao đánh bay, cuối cùng một cây bắn trúng lồng ngực hắn, không ngờ là hắn chẳng có chuyện gì cả.
- Lên!
Tô Kỳ Nhĩ ra lệnh một tiếng, hai khinh giáp chiến sĩ mang theo khảm đao xông lên cầu đá, Nhất Đại Nữ Hoàng cùng Đại Hán Thiên Tử liền nghênh đón.
Khinh giáp chiến sĩ cùng đấu sĩ đối cứng trên thực tế khó xảy ra, khinh giáp chiến sĩ nhanh nhẹn cao, ra chiêu nhanh, đấu sĩ lập tức phải chết đi sống lại, mà đấu sĩ liên kích rất mạnh, khinh giáp chiến sĩ cũng không dám gắng gượng, cho nên ra chiêu nhìn tựa như hung mãnh, kì thực song phương đều đang né tránh.
Tô Kỳ Nhĩ giơ pháp trượng, một mảng tường lửa hướng cầu đá ném tớiĐám người Diệp Sảng liền lui lại.
Đám người Cái Bang tiến lên cầu đá, tình hình này đúng là không cho đám người Diệp sảng không thể sống sót rời khỏi đây.
Tinh Tinh một bên lui về phía sau một bên kéo dây cung, lần này Diệp Sảng tính toán có chút vấn đề, đối phương trọng giáp chiến sĩ kia lực lượng cao vô cùng, hơn nữa phán đoán cực chuẩn, Tinh Tinh mỗi một tên bắn xuyên qua đã bị hắn giơ đao cản lại, cứ như vậy, Tô Kỳ Nhĩ có thần hộ mệnh, an tâm thả tay dùng kỹ năng.
Chuyện Diệp Sảng lo lắng rốt cục xuất hiện, tay súng kia lao xuống cầu đá vọt vào trong tường lửa, vung tay lấy ra khẩu súng lục màu bạc có ngoại hình ưu mỹ kia, giơ lên.
Phanh!!!
Một tia lửa đạn nhỏ từ họng súng phun ra, vẻn vẹn chỉ tia lửa đạn này đã để cho Diệp Sảng bọn người hoa mắt, cũng không phải tốc độ nhanh, mà là lửa đạn kia tại đây trong bóng đêm có vẻ rất chói mắt, thế cho nên tầm nhìn sinh ra một mảng chói lóa.
Tiếng súng lục này cũng vô cùng lớn, nhưng mà loại thanh âm này vừa nghe đã cảm giác được sức mạnh.
Đang lui về phía sau đại hán thiên tử bất ngờ không kịp phòng ngự, trên lưng dính một viên đạn, một đại đoàn huyết hoa nở rộ(để nguyên ý nó hay hơn, note tí là khẩu DE nó rất mạnh, bị bắn ở cự li gần vết thương to bằng cái chén chứ không có nhỏ đâu:-ss), Diệp Sảng bọn người quả thực không thể tin được vào hai mắt mình: