Lúc nguy cấp này, không nghĩ tới bên ngoài lại truyền đến tiếng gọi cửa của Tô Ngữ. Nháy mắt đó, Hạ Điềm như nhìn thấy hi vọng được cứu, cô muốn lên tiếng, nhưng một bàn tay to mang theo vết chai đã nhanh chóng bóp chặt lấy gò má cô, cảnh cáo:
"Im miệng!"
Tô Ngữ cất cao giọng gọi, tay không ngừng đập cửa:
"Hạ Điềm? Cậu có ở trong đó không?"
Rõ ràng vừa rồi có người nói nhìn thấy Hạ Điềm đi về phía nhà vệ sinh, nhưng sao lại khóa cửa thế này? Không biết là đi đâu rồi?
Tô Ngữ chần chờ một lúc, sau đó cầm điện thoại gọi cho Hạ Điềm. Tiếng chuông vừa cất lên, tên đàn ông cao to liền phát hiện ra, hắn vội vàng cầm lấy rồi tắt đi, thậm chí tháo cả pin ra mà vứt sang một bên.
Tô Ngữ kì quái nhìn màn hình điện thoại, quay sang gọi cửa một lúc lâu cũng không thấy có người trả lời, cô đành rời đi, trong lòng lo lắng không biết bạn của mình đang ở nơi nào.
Mà ở bên trong, Hạ Điềm nhìn về phía cửa, ánh mắt thật sự tuyệt vọng. Đừng đi! Làm ơn!
Hạ Điềm cảm giác có một bàn tay sờ lên đùi mình, cả người liền nổi da gà, buồn nôn muốn hất cánh tay bẩn thỉu kia ra. Nhưng cơ thể lại không tự chủ được nổi lên phản ứng!
Ngay lúc hai nam nhân hưng phấn túm lấy váy của cô, cửa nhà vệ sinh bị người hung hăng đạp bung ra. Hạ Điềm liều chết nắm chặt góc váy, nước mắt rốt cuộc rơi.
Hai bóng người bên ngoài xông vào trong, vươn chân đạp bay tên gầy, lại hất văng tên đàn ông thô lỗ vừa chạm lên người Hạ Điềm. Cô ngã xuống sàn, một đầu tóc dài rối tung dính lên trán, gò má và cả cần cổ ướt mồ hôi, chiếc váy trắng trên người bị máu tươi nhiễm đỏ một mảng, nhìn mà rợn người.
Một người trong đó nâng Hạ Điềm trong tình trạng thảm thiết này lên, gấp gáp nói:
"Chết tiệt! Mau thông báo cho Sở ca!"
Bọn họ được Sở Dương điều đi bảo vệ Hạ Điềm, nhưng cũng không thể quá công khai, cho nên lúc cô đi vào đại sảnh tham dự prom, họ liền lui ra ngoài cửa chờ. Lơ là một chút, cô suýt bị người làm nhục! Nếu không phải Sở Dương bảo bọn họ đi kiểm tra nơi này, thì kết cục sẽ đáng sợ thế nào? Hạ Điềm có chuyện gì thì họ sẽ bị xẻo thịt mất!
Một người trong đó muốn gọi cho Sở Dương, lại bị giọng nói lạnh lùng quen thuộc làm cho chết cứng tại chỗ:
"Tránh ra!"
Gần như ngay lập tức, cả hai đều bước lui sang một bên. Không nghĩ tới, người đến đây lại là Lạc tổng! Có nhầm hay không vậy? Lần này bọn họ chết chắc rồi!
Lạc Thần xuất hiện trước mắt hai người, anh nhìn bộ dáng lôi thôi lếch thếch của Hạ Điềm, trong lòng không hiểu sao cảm thấy vô cùng tức giận. Bước đến gần, anh chậm rãi ngồi xuống, nhìn thấy anh, Hạ Điềm như nhìn thấy cứu tinh! Cô yên tâm duỗi tay về phía anh, lần nào gặp rắc rối cũng là anh giúp cô...
"Tôi đưa cô đi bệnh viện." Anh cầm tay cô vòng qua cổ mình, dễ dàng ôm cô lên, ở bên tai cô nói nhỏ.
Hạ Điềm sụt sịt mấy tiếng, hơi thở nóng rực phả vào bên cổ anh:
"Cảm ơn anh..."
Cô khó chịu, thật sự rất khó chịu, cơ thể muốn được lấp đầy, lúc này lại được ôm trong vòng tay của Lạc Thần, suýt chút nữa đã không nhịn nổi.
Lạc Thần liếc mắt nhìn qua hai kẻ tội đồ đang co rúc ở một góc, bình tĩnh nói:
"Đợi Sở Dương đến xử lý."
"Vâng." Hai tên bảo vệ đồng thanh, đầu cúi thấp không dám nhìn anh.
Nam nhân ôm Hạ Điềm rời đi, sau khi đem cô thả lên ghế trước, cẩn thận gài dây an toàn cho cô xong liền vòng qua bên kia khởi động xe. Lượng thuốc kích dục mà Hạ Điềm uống không hề ít, hiện tại cả người cô nóng hừng hực, chỉ muốn ai đó đến giúp cô giải tỏa. Cô không tự chủ được khép chặt hai chân, bên dưới... thế nhưng... ướt... ướt rồi?
Cái cơ thể chết tiệt này! Hạ Điềm cắn chặt răng, đầu óc bắt đầu mơ hồ. Đoạn đường từ trường đến bệnh viện chỉ mất ba mươi phút mà thôi, nhưng đối với cô thì quá dài, thật sự dài lắm!
"L-Lạc Thần, tôi không chịu được nữa, nhanh lên..." Hạ Điềm muốn khóc! Vậy mà có thể nói ra lời này trước mặt anh!
Bên đùi cô vẫn còn đang rỉ máu, tuy đau, nhưng mà một chút đau đớn nhỏ nhoi này so với cảm giác trống trải trong người thì không đáng kể! Thật sự, cô sắp phát điên lên, bàn tay bé nhỏ bắt đầu kéo cổ áo của mình.
Lạc Thần không thể không vươn một tay chặn hành động này của Hạ Điềm lại:
"Đừng kéo!"
Rất không khéo, cái tay này của Lạc Thần lại chụp trúng ngực Hạ Điềm, lòng bàn tay cảm nhận được thứ gì đó mềm mại, đàn hồi, anh như bị điện giật rụt tay về. Chỉ là nửa chừng, đã bị Hạ Điềm nắm lấy!
"Cô..."
Lạc Thần còn chưa kịp nói tiếp, Hạ Điềm đã tháo dây an toàn, chồm về phía anh.
"Chết tiệt!"
Lạc Thần mắng thầm, nhanh chóng tấp xe vào bên lề đường, hai tay nắm chặt lấy bàn tay đang sờ soạng lung tung của cô.
"Hạ Điềm, cô có biết mình đang làm gì không?"
Anh gằn giọng, phát hiện ánh mắt cô đã ướt nước, đang ủy khuất cắn cắn môi nhìn anh. Bọn họ còn phải sống chung hơn năm tháng, nếu xảy ra chuyện kia, vậy sau này có thể tiếp tục đối mặt sao? Hạ Điềm lúc này thật sự không quan tâm! Bởi vì cô khó chịu quá!
Lạc Thần dùng thêm sức siết chặt cổ tay Hạ Điềm: "Nói đi, cô biết mình đang làm gì không?"
"Tôi biết!" Cô thở ra một hơi khó nhọc, gần như dùng hết sức lực mà nói.
"Được. Là do cô nói."
Lạc Thần buông tay cô ra, tháo dây an toàn, sau đó thân hình cao lớn hơi nghiêng tới trước, liền đè chặt Hạ Điềm xuống, ánh mắt đen láy trong đêm tối có một loại cảm giác nguy hiểm như dã thú khóa chặt con mồi. Anh cũng không thích lần đầu tiên của mình lại ở trong xe, nhưng lúc này có người dâng thức ăn lên tận miệng, không ăn, anh thật sự không phải đàn ông. Hơn nữa ông của anh đã mở miệng, việc hôn nhân này sớm hay muộn sẽ thành, cô gái nhỏ này tương lai là vợ anh...
Động tác thô lỗ của Lạc Thần khiến vết thương bên đùi vị cọ xát, Hạ Điềm đau rên lên một tiếng.
Bàn tay của nam nhân luồn vào trong váy cô, kéo quần lót của cô sang một bên. Nơi đó sớm đã ướt đẫm, ngón tay Lạc Thần nhẹ nhàng vuốt ve một chút, sau đó liền trượt vào trong.
Hạ Điềm cắn môi, khẽ co rụt người, năm ngón tay nhỏ xinh kéo lấy áo vest của anh.
Bộ dáng này của cô, chẳng khác gì mời gọi người khác tới chà đạp. Lạc Thần chậm rãi cúi đầu, hai cánh môi nhẹ nhàng chạm vào nhau. Cô tựa lưng vào trên ghế, Lạc Thần chen vào giữa hai chân cô, hôn xuống cằm, sau đó là cổ cô, nơi đi qua đều nhẹ nhàng liếm hôn một chút.
Hạ Điềm giống như say rồi, cả người lâng lâng, lúc này, cô khao khát càng nhiều, nhiều hơn nữa. Cô thở gấp mấy hơi, dịch thủy theo động tác rút ra đâm vào của ngón tay anh mà chậm rãi chảy xuống. Lạc Thần phát hiện lối vào đã quen thuộc với ngón tay mình, rồi lại đâm thêm một ngón tay vào trong, càng cắm nhanh hơn.
"Ưm..." Hạ Điềm ngửa cổ về sau, đường cong trên người dưới động tác này càng hiển lộ rõ ràng, ngực cũng căng ra.
Bên trong xe một mảnh xuân sắc, bên ngoài thỉnh thoảng lại có người lướt ngang qua, ánh đèn lập lòe chiếu vào chỗ bọn họ. Tuy dám chắc sẽ không ai nhìn thấy, cũng không biết việc hai người đang làm, nhưng cảm giác giao hoan ở vị trí này vẫn rất kích thích.
Lạc Thần rút ngón tay ra, kéo khóa quần xuống, sau đó thân thể chậm rãi áp sát lên người Hạ Điềm.
Gậy thịt nóng rực nhẹ nhàng chạm vào nơi đó khiến cơ thể Hạ Điềm run lên, cô không ngừng hôn lên cổ Lạc Thần:
"Thần, cho tôi..."
Lạc Thần hơi nhích người tới trước, không vội vàng chen vào mà chỉ cọ xát bên ngoài, không ngừng khiêu khích cô, yết hầu khẽ trượt:
"Xem thái độ của em."
Hạ Điềm nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên nhìn Lạc Thần, ở khoảng cách gần thế này, mùi thơm cơ thể của anh không ngừng quanh quẩn bên mũi cô, khiến cô muốn đắm chìm trong vòng tay của anh. Mỗi một tế bào trên cơ thể đều đang gào thét, muốn được chạm vào!
Nam nhân một tay cầm gậy thịt, đỉnh đầu khẽ trượt tới trước, đẩy vào một chút xíu, lại rút ra. Động tác của anh như đang gãi ngứa, làm Hạ Điềm đang dục hỏa đốt người càng thêm khó nhịn, chẳng khác gì có người cầm một sợi lông vũ quẹt qua quẹt lại trên da thịt cô.
Bình thường nhìn anh dễ nói chuyện, tính tình tương đối tốt, nhưng thật ra lại rất thích nhìn người khác ở dưới thân mình cầu xin. Anh nhích người tới, lần này dùng thân gậy cọ vào giữa hai chân Hạ Điềm, âm giọng bắt đầu trầm hơn, ở bên tai cô thổi một hơi:
"Em muốn tôi cho em cái gì? Nói đi."
Hạ Điềm khẽ run, hai tay ôm cổ Lạc Thần, đem chân vòng qua eo anh, chủ động nâng người lên, mặc dù động tác này khiến đùi cô phát đau, nhưng cô gần như không để ý, hai mắt mông lung nhìn anh, bên trong còn dâng lên một tầng hơi nước. Cô sắp khóc rồi, lại không thể mở miệng nói mấy câu xấu hổ được.
"Xem ra là làm khó em rồi." Lạc Thần một tay vuốt tóc Hạ Điềm, cúi đầu hôn lên cánh môi ướt át của cô, đồng thời nhắm chuẩn lối vào, nhấn mạnh người tới trước.
Phân thân thô to chậm rãi trượt vào trong, Lạc Thần lập tức cảm nhận được một tầng ngăn cách mỏng manh, sau đó là lớp lớp thịt mềm đè ép tới. Bởi vì nơi đó của anh tương đối lớn so với của cô, cho nên bị kẹp sinh đau, mà lúc này, hai phần ba gậy thịt vẫn còn ở bên ngoài!
"A! Chờ... chờ chút! Đau quá..." Dù có thuốc kích dục trong người, Hạ Điềm vẫn bị đau rát làm cho tỉnh táo lại không ít!
Trên trán bắt đầu rỉ mồ hôi, Lạc Thần trầm giọng:
"Em kẹp chặt như vậy, tôi không động được."
Hạ Điềm lần này thì xấu hổ thật, nơi đó bị một thứ thô to căng tràn, cô không dám nhúc nhích chút nào, nhỏ giọng đáp lại:
"Chờ một chút đã... ưm, anh đáng chết!"
Hạ Điềm vừa thả lỏng một chút, Lạc Thần lập tức nhân cơ hội đó đẩy người tới trước, toàn bộ nam tính đều vọt vào trong thân thể của cô! Cô phát ra tiếng kêu đau xen lẫn sung sướng khe khẽ.
Lạc Thần cũng sảng khoái khẽ than, sau đó bắt đầu động, chầm chậm cọ xát. Hai bên vách tường mấp máy ôm lấy gậy thịt, có một loại cảm giác thư sướng không thể hình dung, ấm nóng, mềm mại vô cùng.
Cơ bắp trên người Lạc Thần căng ra, anh nắm chặt eo cô, động tác nhanh dần lên, kéo theo không ít mật dịch chảy xuôi xuống.
Âm thanh thân thể va chạm trong đêm tối phá lệ rõ ràng, kích thích thính giác của hai người.
Hạ Điềm phối hợp với tần suất ra vào của anh, thuốc càng ngấm, cô càng trở nên phóng túng, bắt đầu tận tình rên rỉ.
Lạc Thần lần đầu tiên thật sự chạm vào phụ nữ, nhưng cũng đã biết rất nhiều. Anh va chạm ngày càng nhanh, đâm trái đâm phải, muốn chạm vào mọi ngóc ngách trong cơ thể cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội thở dốc.
"A... ưm... anh chậm... chậm chút..." Cơ thể Hạ Điềm bị đẩy lên xuống liên tục, ghế ngồi vì động tác của hai người mà phát ra âm thanh cọ xát sột soạt. Lạc Thần đâm vừa nhanh vừa mạnh, cô có chút chịu không nổi nữa. Mặc dù thoải mái, nhưng Lạc Thần càng làm càng ra sức, giống như muốn đâm xuyên cô vậy.
Lạc Thần không ngừng va chạm thân thể của cô, gậy thịt ra ra vào vào nhanh như đóng cọc, còn kéo theo một chút máu xử nữ, nhưng mà Hạ Điềm lại đau khổ phát hiện mình thật thích cảm giác này!
"A... Thần..."
Cô vô thức kêu tên anh, rên rỉ đứt quãng trong cổ họng. Lạc Thần nghe được chỉ thấy máu nóng dâng lên, không chút thương tiếc mà tiến nhập cơ thể cô. Anh hôn lên ngực cô, răng khẽ cọ, sau đó nhẹ nhàng liếm điểm nhỏ đang nhô cao kia.
Hạ Điềm bị chọc ngứa ngáy cả người, vừa thở dốc vừa luồn tay vào tóc anh. Động tác mút vào của anh làm đầu ngực cô căng đau, thật khó chịu!
Trên người Lạc Thần đã đầy mồ, anh chợt đưa tay bóp mông Hạ Điềm, mỗi lần nhích người tới trước đều đè mạnh mông cô xuống, để nơi hai người kết hợp càng thêm chặt chẽ. Mặc dù tốc độ không mau như vừa rồi, nhưng lực đẩy lớn, làm cô rên rỉ càng to.
Nếu có người đi ngang qua bên ngoài, chỉ sợ sẽ nghe được một chút âm thanh.
Lạc Thần hoàn toàn không để ý đến, tận tình phóng thích chính mình. Sau mấy lần va chạm chậm rãi, anh lại tăng tốc lên, hung hăng đâm vào thân thể cô.
Hai chân Hạ Điềm đã hơi mỏi, nhưng không thể khép lại được, chỉ có thể dang rộng ra hai bên. Cô hé miệng thở dốc, một tay bóp chặt lấy eo anh, ý muốn anh chậm lại chút. Bất quá nam nhân không để ý hành động nhỏ này của cô, vẫn ra vào rất nhiệt tình.
Hạ Điềm thở sắp không ra hơi nữa rồi, cô tự hỏi, rốt cuộc người trúng thuốc là cô hay là Lạc Thần đây?
Vừa nghĩ đến đó, bên dưới đột nhiên bị đụng mạnh, Lạc Thần cọ trúng điểm nhạy cảm dưới thân cô! Hạ Điềm "a" lên một tiếng, hai bên vách tường cấp tốc đè ép xuống, thân thể cũng khẽ giật lên.
Lạc Thần hít một hơi, mồ hôi chảy dọc theo cằm, nhỏ xuống thân thể của Hạ Điềm. Bị cô kẹp chặt như vậy, anh cũng sắp chịu không nổi. Chỉ là phát hiện điểm nhạy cảm trên người cô, anh liền cố nhịn xuống, chuyên tâm đâm vào nơi đó.
"Thần... em chịu không nổi..." Hạ Điềm khẽ lắc đầu, hai tay bấu chặt vào lưng anh.
"Cố một chút!"
Anh vừa nói vừa đẩy nhanh hơn, sau mấy chục lần ra vào, Hạ Điềm chợt rên to, co người lại, nơi đó cũng vặn xoắn co thắt dữ dội. Lạc Thần rốt cuộc phải vội ngừng động tác, cắn răng chịu đựng qua đợt co bóp này.
Hạ Điềm cứ thế ra một lần, nhưng thuốc trong cơ thể vẫn còn tác dụng, lúc này Lạc Thần không động đậy, chính là đang thử sức kiên nhẫn của cô!
Cô nghiêng đầu, hít sâu mấy hơi, hai chân thon dài bị anh nắm chặt, vẫn còn đang trong tư thế dang rộng.
"Khó chịu... Thần, giúp em..." Cô lôi kéo áo anh, đong đưa eo, khuôn mặt nhiễm một tầng hồng nhạt mê người.
Lạc Thần bị nơi đó của cô bao bọc dễ chịu vô cùng, anh khẽ cười, đột nhiên ôm cô lên, ở trong xe có chút chật chội, anh khó khăn xoay người, đổi vị trí cùng cô. Chỗ hai người kết hợp vẫn chưa từng tách ra, vậy mà anh vẫn di chuyển, bị cọ tới cọ lui như vậy khiến Hạ Điềm vô cùng mê mẩn, không biết là do bản thân cô, hay là do thuốc điều khiển tâm trí!
Anh để cô ngồi trên người mình, một tay đè chặt hai bên eo cô, sau đó lại bắt đầu luật động lên. Bởi vì tư thế này, Hạ Điềm cảm giác được nơi đó của anh càng vào sâu hơn, hơn nữa nữ trên nam dưới, loại hình ảnh này quá kích thích!
Hạ Điềm cúi đầu nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của anh, thân thể bị anh va chạm rung lên không ngừng.
Sức nặng cơ thể hoàn toàn đè ép xuống, hạ thân của cô gần như nuốt trọn lấy phân thân thô to của anh. Không tưởng tượng nổi nơi đó của cô nhỏ như vậy, làm sao có thể cất chứa toàn bộ gậy thịt của anh!
Lạc Thần nếm thử một lần cảm giác tiếp xúc da thịt này, liền cảm thấy hứng thú. Hạ Điềm ngồi trên đùi anh như một nữ vương cao ngạo, thân thể lại ngoan ngoãn phối hợp cùng anh, mỗi lần ra vào đều khiến anh đỉnh đến nơi sâu nhất bên trong.
"Nhanh quá... ưm..."
Âm thanh va chạm của hai người mỗi lúc một to hơn, Hạ Điềm có cảm tưởng mình thật sự sắp bị anh đâm hỏng rồi! Nhưng mà cô rất thích, muốn càng nhiều hơn nữa!
Lạc Thần mạnh mẽ ra vào hơn trăm lần, không biết qua bao lâu. Hạ Điềm như ở trong mộng, cơ thể vô thức thả lỏng, để anh có thể tận hứng đâm vào trong. Khi cô lần thứ hai sắp tới, anh cũng gầm nhẹ một tiếng, phân thân giần giật, đỉnh đầu lập tức bắn ra một loạt chất dịch trắng đục.
\*\*\*\* \*\*\*\* không chút trở ngại nào lấp đầy bên trong cơ thể của Hạ Điềm, số ít còn theo thân gậy chảy xuống, dính vào quần tây của anh, dính nhớp không chịu nổi. Cô xụi lơ cả người, chỉ có thể tựa vào bên vai anh mà thở gấp.
Vì một lúc xúc động, bọn họ thế nhưng lên giường cùng nhau! Mà lần đầu tiên còn ở trong xe!
Hạ Điềm hiện tại mới biết ngượng, nhắm mắt giả chết.
Lạc Thần rút phân thân đã mềm xuống ra khỏi người cô, cẩn thận để cô ngồi xuống ghế, sau đó vươn tay lấy khăn giấy giúp cô lau nơi đó, động tác tuy rất nhẹ nhàng, vẫn để Hạ Điềm đau đến rụt người lại.
Trong xe yên tĩnh lạ thường, anh cẩn thận lau xong, còn tự tay mặc lại quần lót cho cô.
"Tôi đưa em đi bệnh viện, vết thương ở đùi cần được chăm sóc."
Lạc Thần vuốt tóc cô, rốt cuộc lên tiếng. Anh thừa biết cô giả vờ ngủ, nói một câu thông báo xong liền im lặng lái xe.
Quần áo trên người Hạ Điềm sau một phen lăn lộn này đã nhăn nhúm, lại còn có vết máu loang lổ, Lạc Thần nhíu mày, đem áo ngoài trùm lên thân cô, sau đó mới ôm ngang người cô lên, trực tiếp bế vào bệnh viện.
Bắt đầu từ giờ phút này, mối quan hệ của bọn họ liền như ngồi hỏa tiễn, xông thẳng lên một tầng cao mới...